Nguyên Tố Đại Lục

Chương 72: Chương 72: Để ta đoán




Hai ngày sau.

''Đây là danh sách nhiệm vụ, ta đã soạn lại cho các ngươi. Có thể yên tâm đi làm.'' Trong căn phòng Dạ Trần vang lên tiếng nói của Tiểu Mỹ.

''Cảm ơn tỷ rồi.'' Dạ Trần tiếp nhận lấy danh sách, chân thành nói.

Tiểu Mỹ mỉm cười xua tay nói: ''Đây là việc ta nên làm.''

''Đúng rồi, ngươi không phải cần nơi ở sao. Ta đã tìm được cho ngươi.'' Tiểu Mỹ lên tiếng nói.

Hai người Lân Diễm và Linh Lung nghe vậy không khỏi mỉm cười.

''Biết trước có thể tìm Giám sát viên nhờ giúp đỡ chuyện này, ta cũng lên đi tìm chứ. Thật đáng tiếc.'' Linh Lung không khỏi tiếc nuối.

Tiểu Mỹ nghe vậy chỉ có thể mỉm cười.

''Rồi rồi, nhiệm vụ này liền giao cho hai người. Có thể kiếm được chỗ tốt không, phải nhìn ở hai người nha.'' Dạ Trần liếc xéo Linh Lung liền lên tiếng phân phó.

''Ngươi không đi.'' Tiểu Mỹ nghe vậy, kinh ngạc nói.

Dạ Trần gật đầu. ''Ta còn phải tu luyện. Diễm Nhi và Linh Lung đều đã là Trung cấp Ma giả, ta cần phải nhanh chóng bắt kịp hai người.'' Dạ Trần không khỏi lên tiếng cảm thán.

Hắn mặc dù là đội trưởng nhưng lại yếu nhất trong nhóm. Tiếp đến lại là Trung Vực, nơi hầu hết đều là ma thú Trung cấp. Hắn chỉ là Sơ giai khó mà cầm cự được lâu, huống chi ma thú thường mạnh hơn các tộc khác.

''Đội trưởng không cần vội vã nha. Ta không để ý đâu.'' Linh Lung nhìn Dạ Trần mỉm cười nói.

''Ta không vội liền để ngươi tiếp tục bắt nạt ta.'' Dạ Trần liếc xéo hai người Lân Diễm và Linh Lung trước mắt.

Lân Diễm bị hắn nhìn có chút xấu hổ liền cúi thấp đầu. Linh Lung mặc kệ hắn, cầm lấy trái cây trên bàn cắn mạnh.

''Đều không phải là người tốt.'' Dạ Trần than thở nói khẽ.

''Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi mới thức tỉnh không lâu.'' Tiểu Mỹ quan sát Dạ Trần một lúc liền nói ra suy đoán của mình.

''Không sai. Mới cách đây vài tháng.'' Dạ Trần gật đầu nói.

''Như vậy cũng không khỏi quá nhanh đi. Ngươi làm như vậy không phải là đốt cháy giai đoạn sao. Tiềm lực của ngươi cũng không thấp không cần gấp gáp mà ngươi thiên phú lúc thức tỉnh cấp bậc gì.'' Tiểu Mỹ không khỏi hiếu kì hỏi.

Dạ Trần có thể đánh bại Cuồng Sư, thiên phú nhất định không quá thấp.

Linh Lung ở một bên nghe nàng hỏi vậy. Hai mắt sáng lên.

''Đúng rồi. Ta vậy mà quên mất việc này.'' Nàng không khỏi nghĩ. Đôi mắt nhìn chăm chăm Dạ Trần như muốn nhìn thấu toàn bộ về hắn.

Dạ Trần nghe Tiểu Mỹ hỏi có chút nhíu mày suy tư.

''Không trả lời cũng không sao. Ta chỉ cảm thấy hiếu kì mà thôi.'' Tiểu Mỹ thấy Dạ Trần khó khăn liền lên tiếng khuyên bảo.

''Đội trưởng, ngươi thiên phú cấp gì. Nói cho ta nghe.'' Linh Lung đâu chịu bỏ qua cơ hội này, nàng vội vàng nói.

''Để ta đoán xem.'' Không chờ Dạ Trần trả lời, Linh Lung liền để tay lên cằm suy tư.

''Ngươi đoán không được đâu Linh Lung.'' Lân Diễm mỉm cười nói.

''Đội trưởng có thể đánh bại đỉnh cấp Sơ giai lại còn là uy tín lâu năm Cuồng Sư, có thể thấy đội trưởng rất mạnh. Đã vậy trên thân còn kèm theo ít nhất hai hệ nguyên tố, thể chất còn thuộc loại hỗ trợ. Ta đoán ít nhất cũng phải thuộc dạng Dị Bẩm. Thiên tài còn chưa đến nước này.'' Linh Lung chậm rãi nói. Đôi mắt nàng không ngừng sáng lên.

''Còn Lân Diễm, theo ta thấy chắc cũng không kém là bao. Từng được đan dược tẩy tuỷ qua, ta có thể cảm nhận được dược lực vẫn còn sót lại chút ít.'' Linh Lung quay sang Lân Diễm liền đánh giá.

Ở bên cạnh, Tiểu Mỹ cũng kinh ngạc nhìn Linh Lung. ''Vậy mà cũng đoán được. Đôi mắt không khỏi quá tinh tường.'' Nàng thầm nghĩ.

Lân Diễm nghe nàng nói gật đầu nhẹ.

Thấy nàng như vậy thừa nhận, linh Lung mỉm cười cao ngạo, tiện tay ném quả nhỏ vào trong miệng. Đôi mắt không quên liếc nhìn Dạ Trần.

Dạ Trần thấy nàng đắc ý liền bĩu môi khinh thường.

''Chỉ là dùng đan dược quá nhiều. Thuốc bổ thành thuốc độc, căn cơ không ổn một chút nào.'' Linh Lung bình tĩnh nói tiếp.

''Chuyện này dễ giải quyết, không cần lo lắng.'' Dạ Trần cười nói.

''Ai lo lắng chứ.'' Linh Lung chu miệng nói khẽ.

Ba người thấy nàng như vậy không khỏi cười to.

''Được rồi. Để ta dẫn hai người đi xem nhà. Còn lại cứ để Dạ Trần tự giải quyết.'' Tiểu Mỹ lên tiếng kết thúc. Nàng cũng đã sớm được biết tên thật của mấy người trước mắt này.

''Vậy chúng ta đi.'' Lân Diễm đứng dậy nói. ''Chàng phải cẩn thẩn một chút.'' Nàng cũng không quên nhắc nhở Dạ Trần.

''Kệ đội trưởng đi. Chúng ta đi chơi.'' Linh Lung nhanh chóng đi đến kéo tay Lân Diễm, không quên trước khi đi làm mặt quỷ với Dạ Trần.

Dạ Trần không quan tâm đến nàng, trên tay xuất hiện một lọ đan dược. ''Tất cả nhờ vào ngươi vậy.'' Dạ Trần nói khẽ.

Căn cơ của hắn cũng không phải là không ổn thật sự, chỉ là do có chút tác dụng phụ do đan dược lưu lại mà thôi. Chỉ cần làm giống như Lân Diễm từng làm liền có thể khôi phục củng cố vững chắc căn cơ lại liền có thể không cần lo nghĩ về sau này.

''Thời gian này cũng nên tự mình cảm nhận nguyên tố.''

Muốn đột phá không chỉ cần tu luyện ma lực phá vỡ rào cản mà cần phải cảm nhận sâu sắc về nguyên tố nữa. Dù sao hắn vẫn còn nhỏ là thời điểm thích hợp nhất để làm điều này. Nguyên tố mặc dù không thể giúp hắn đột phá cấp bậc nhưng có thể giúp hắn lĩnh ngộ ma pháp cùng với chiêu thức khác.

Ma pháp chính là sự sáng tạo, muốn sáng tạo thì cần phải có lượng. Có lượng sẽ thay đổi được chất, từ ma lực chuyển hoá thành lực nguyên tố. Từ lực nguyên tố sẽ chuyển hoá thành màu sắc nguyên tố hay còn gọi là Chi Sắc. Mỗi một bước chính là sự đột phá cùng đó là sự thay đổi về chất. Nhưng muốn làm được những điều trên cần phải có vật trung gian giao hoà hai thứ. Chính là linh hồn của Ma giả.

Linh hồn là vật mà ngay chính bản thân Ma giả không thể nắm bắt được, đây là vật hư vô khó mà nắm bắt. Nhưng chính sự thức tỉnh lần đầu đã làm thay đổi khái niệm này. Khi thức tỉnh trở thành Ma giả, cũng là lúc được thiên địa thừa nhận. Không chỉ được ban tặng ma lực cho cơ thể, mà còn được gột rửa linh hồn giúp cho chúng ta dần dần nắm bắt lấy nó. Tất nhiên muốn nắm bắt được nó cần sự nỗ lực và trả giá không ngừng trong tu luyện, chính là cảm nhận nguyên tố tồn tại trong thiên địa. Nhưng cảm nhận nguyên tố lại là sự cướp đoạt đối với thiên địa. Thiên địa ban tặng cho ta sức mạnh, chúng ta muốn mạnh hơn chỉ có thể tranh đoạt, muốn tranh đoạt với thiên địa nhất định cần phải trả giá. Chỉ cần cảm nhận đủ, linh hồn từ hư hoá thực sẽ làm cho bản thân bước vào một cánh cửa mới trở thành tồn tại Cao Cấp.

''Ầm...'' Dược lực kinh khủng từ trong người Dạ Trần toả ra.

''A a a...'' Dạ Trần đau đớn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng. Đôi mắt dữ tợn dần trở lên đỏ hoe, gân xanh cuồn cuộn không ngừng hiện lên, các cơ bắp trên người dần trở lên căng cứng. Toàn thân một màu đỏ bừng cùng với những cơn co giật làm khuôn mặt Dạ Trần trở lên vẹn vẹo khó coi.

''Cố chịu đựng.'' Dạ Trần cắn răng gằn từng chữ, mặc cho cơn đau nhức nhói đang lan toả toàn thân.

Hắn muốn mạnh lên nhanh chóng đuổi kịp bước đi của Lân Diễm và Linh Lung chỉ có thể dùng cách này. Dùng đan dược gột rửa lại căn cốt lại dùng đan dược tăng tốc độ tu luyện, trong quá trình sẽ phải chịu dược lực mạnh mẽ từ đan dược tàn phá bên trong cơ thể giống như vạn cây kim tồn tại bên trong, khó chịu và đau đớn.

Đây là con đường hắn phải đi cũng là con đường hắn đã chọn. Từ lúc hỏi và đi cùng Lân Diễm đến nơi này, hắn đã không còn đường lui. Một là cường thế đi lên, hai là bị người khác đạp dưới chân ''phơi thây ở đồng hoang''.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.