Cách Giới thành khoảng mười dặm về hướng Nam, bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm.
''Ầm ầm...''
''Vù vù...''
Mảnh trời biến sắc, cuồng phong sấm chớp đồng thời nổi lên. Ám dạ hàng lâm nuốt trọn mặt trời, ánh sáng bị bóng tối xâm chiếm bao trùm cảnh vật xung quanh ba dặm.
''Éc éc...''
''Rầm rập, rầm rập...''
Các loài muôn thú nhỏ bé ẩn dấu dưới rừng cây sợ hãi chạy toán loạn. Chúng chỉ muốn chạy khỏi nơi đáng sợ này...
''Đó là cái gì?''
Diệt Ma Hội, Thiên Lão ánh mắt loé lên tinh quang vội liếc nhìn ra nơi xa.
Thân ảnh lão chớp mắt biến mất, người đã xuất hiện trên bầu trời Thiên Phương.
Đôi mày Thiên Lão nhăn lại tỏ rõ sự lo âu.
''Thiên địa biến sắc. Đại tượng hiện thế.''
''Là may hay là rủi? Thật là khó đoán!''
Diệt Vô Ưu, Hội trưởng Diệt Ma Hội xuất hiện bên cạnh Thiên Lão khẽ liếc nhìn phương xa lên tiếng cảm thán.
Trời giáng hiện tượng, không phải kinh thế cơ duyên thì chính là hạo kiếp trần gian. Hắn đã ngửi thấy một mùi huyết tinh phong vũ ẩn hiện trong thiên địa vô thường này.
Một loạt thân ảnh cũng mau chóng hiện thân.
''Thứ này...''
Đám người nhìn về nơi xa không khỏi kinh hãi nhìn nhau.
Trước mắt bọn họ, phía Nam giới thành đã là một mảnh hắc ám. Hào quang sớm chớp không ngừng hiện lên, những tia lôi điện tím ngắt uy thế ngút trời như đại diện cho Thiên Uy hàng lâm chớp giật đánh xuống khoảng không gian vô tận ngang nhiên hiện thế.
Nếu nói Hoả Linh Chước Chiếu của Lân Diễm là hạo kiếp hàng lâm. Thì hắc ám phương xa chính là ngày tận thế của Nguyên Tố Đại Lục.
''Để ta!''
Ung Phó thần sắc lạnh lẽo bước lên phía trước, thần hồn khẽ dao động, tinh thần lực theo đó xuất động vô hạn hướng về nơi xa đã bị hắc ám nuốt trọn.
''Ngu xuẩn... đừng có dò xét!''
Diệt Vô Ưu cảm thấy không gian dao động, khuôn mặt kịch biến vội quay người lại nhắc nhở đối phương.
''Hự...'' Nhưng đã muộn... Ung Phó khuôn mặt lạnh lẽo thiết diện vô tư nháy mắt chuyển thành trắng bệch, đôi con ngươi trợn tròn như muốn lồi ra, huyết tinh cũng từ hốc mắt mà chảy xuống.
''Phụt...'' Hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm một tươi tô sắc cho thiên không tĩnh mịch.
''Không ổn!''
Thiên Lão bật thốt.
Bàn tay Lão khẽ động, một trận bàn được đính một viên ngọc ngũ sắc ở ngay giữa vị trí trung tâm xuất hiện. Chín vòng sáng trận pháp theo đó xuất hiện mau chóng hợp lại thành một. Những chú ngữ phức tạp cũng theo đó hiện hình, liên kết lại với những vòng tròn nhỏ ở trong tạo lên một trận đồ hoàn chỉnh mà tràn ngập sự huyền ảo bên trong.
''Cạch... Ầm...''
Các chú ngữ khó hiểu mau chóng dịch chuyển thành một đường vòng cung, một luồng ma lực mạnh mẽ mà thuần tuý tạo lên ngọn lửa vô hình phẫn nỗ đốt cháy không gian. Không gian như phải chịu một áp lực vô cùng lớn mà biến dạng.
''Ma trận phòng ngự cấp bảy - Nguyên Hoả Hình Trận.''
''Thiên...''
''Câm miệng! Tất cả ma lực chuyển thành phòng ngự cho ta.''
Thiên Lão trợn tròn đôi mắt, rống to giận giữ.
Diệt Vô Ưu kinh hãi còn chưa hoàn hồn, một đạo quang mang đen kịt từ trong hắc ám vô tận bắn xuyên qua màn hắc vụ, chẻ đôi thời không chớp mắt xuyên thủng Ma trận do Thiên Lão dày công tốn sức tạo ra. Hắc quang một đường thẳng tắp thế như chẻ trẻ, không gì cản nổi, như một đạo hắc tinh sao xẹt lướt ngang bầu trời xanh thẳm.
''CÁI GÌ!!''
Đám người thét lên kinh hãi, bao gồm cả Thiên Lão bên trong.
Ma trận cấp bảy có thể ngăn được thế tấn công dồn dập của Bát nguyên Siêu cấp, chống chịu được một đòn Tất Sát Chi Kích của Cửu Nguyên Chí Tôn. Vậy mà đứng trước nhất đạo hắc quang chỉ to bằng nắm đấm người lớn chẳng khác gì một tờ giấy mỏng mảnh, thiếu nữ tuổi đôi mươi không có sức chống trả, mặc đối phương dày xéo thích làm gì thì làm.
Đám người sợ hãi, hai mắt rung động nhìn nhau.
''Rốt cuộc thứ đó là gì?'' Câu hỏi này nhanh chóng xuất hiện trong đầu mỗi người.
Tâm bọn họ cũng theo đó nhảy lên. Nếu như có thể tìm hiểu được đồ vật ở bên trong màn hắc vụ kia. Họ không phải chính là vô địch thiên hạ sao? Sử hữu được sức mạnh như đạo hắc quang kia thì cho dù là Chí Tôn Ma Giả - Cửu Nguyên cấp cũng phải né tránh.
''Hít hà...'' Mọi người hít sâu một hơi, che dấu đi tâm tình của mình. Nhưng đôi mắt run rẩy kia, tràn ngập dị sắc kia đã bán rẻ họ lúc này.
''Ung Phó!''
Một tiếng thét chói tai kêu lên thức tỉnh mọi người.
Mọi người hai mắt nhìn sang thân ảnh vừa mạnh mẽ lên trước thử sức kia. Nhưng nhìn rồi, bọn họ mới được thêm một phen hãi nhiên nữa.
Trong ánh mắt sợ hãi của bọn họ.
Thân thể Ung Phó trôi nổi trên trời không. Trước ngực hắn xuất hiện một huyết động chiếm cả phần ngực rộng lớn, từ xa bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng sau lưng đối phương. Máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ thiên khung. Đôi mắt Ung Phó trợn ngược, khuôn mặt trắng bệch thể hiện rõ sự không cam lòng và sợ hãi trước khi chết.
Phó hội trưởng Diệt Ma Hội - Ung Thiên Võ, một cường giả hô phong hoán vũ một phương, dậm chân một cái đất rung núi chuyển vạn người theo đó biến sắc, đã chết một cách tức tưởi không rõ nguyên do.
''...'' Diệt Vô Ưu nhắm lại đôi mắt, khẽ ngửa cổ lên trời thở dài một hơi.
''Hừ...'' Thiên Lão đứng ngạo nghễ một bên đôi mắt xa xăm nhìn về phương xa, hàm răng khẽ nghiến chặt. Lão như đã quyết định một việc hệ trọng gì đó.
''Thiên Cơ Huyễn Tương Trận.''
Thiên Lão bật thốt.
Hai tay lão biến ảo, một vòng trận pháp chứa động khí tức cổ xưa theo đó hiện ra.
''Thiên Lão!'' Đám người xung quanh nghe vậy mà giật mình.
''Không được, quá nguy hiểm! Thiên Lão người mau dừng lại!''
Nhìn Thiên Lão hết lực thi triển pháp quyết, Diệt Vô Ưu biến sắc vội lên tiếng khuyên nhủ.
Diệt Ma Hội vừa mất một vị cường giả vì vô ý dò xét huyền cơ. Bây giờ Thiên Lão lại trực diện tính toán thiên cơ, chẳng may chuyện xấu lại tiếp diễn, Diệt Ma Hội lần này nguyên khí đại thương khó lòng hồi phục. Ma Đồ lại sắp mở ra, không có cường giả toạ trấn không được.
''Ầm...''
Trời cao nổi tiếng sấm.
Vòng tròn trận pháp chưa hình thành, Thiên Lão đã lùi ra sau, tay trái vội ôm ngực.
''Phụt...'' Một ngụm máu tươi theo đó phun ra.
Khuôn mặt Thiên Lão thảm trắng. Đôi mắt rung động kịch liệt, không dám tin tưởng nhìn vào nơi đang bị hắc ám nuốt trọn kia.
Dạ Lân Linh.
''Choang...''
Chén trà trong tay Tứ Du rơi xuống mặt đất.
''Bịch...''
Hắn mở to đôi mắt, khuôn mặt từ hồng hào trở lên xám trắng, vô lực từ trên ghế ngã xuống mặt đất.
''Tứ Du huynh...''
''Tứ Du...''
Dạ Trần và Ngũ Kiếm ở kế bên thấy vậy kinh hãi bật thốt.
''Ngươi không sao chứ!''
Dạ Trần chớp mắt đã hiện bên cạnh hắn, vội đỡ đối phương dậy lo lắng hỏi.
''Ta... không...!''
Tứ Du khó khăn mở miệng đáp.
Khí tức trên người hắn dần dần giảm sút, toàn thân hữu khí vô lực, giống như một người sắp chết vậy.
''Tại sao lại như vậy?''
Ngũ Kiếm nắm lấy cổ tay Tứ Du sợ hãi lên tiếng.
Hắn vậy mà không cảm nhận được gì. Chính là không cảm nhận được gì, bên trong Tứ Du như một vùng hư không từ ma lực đến khí tức, mạch đập, cơ quan, xương cốt... mọi thứ đã hoàn toàn biến mất không một chút tăm tích.
''Mau uống nó vào!''
Dạ Trần không nhiều lời, vội lấy ra một viên đan dược đút vào miệng đối phương.
''Tứ Du gắng lên. Gắng lên cho ta. Ngươi không được phép ngủ...!!''
Nhìn đối phương không hiểu rõ lí do rơi vào hôn mê, Dạ Trần sợ hãi thét lớn không ngừng nghỉ.
Hắn không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy. Giống như bị ai đó cướp đi một thứ gì đó vô cùng quý giá. Sợ hãi, lo lắng, bất an, cảm xúc vô hình đó không ngừng dâng trào trong lòng làm trái tim hắn như muốn ngừng đập.
''Sao lại có thể như thế? Không thể nào, không thể nào...?''
Đối diện, Ngũ Kiếm ngơ ngác lẩm bẩm không ngừng.
Dạ Trần không hỏi hắn, vội bắt lấy cánh tay của Tứ Du khẽ truyền ma lực vào bên trong.
''Không có gì?''
Hắn mở to mắt kinh hãi bật thốt.