Nguyên Tố Đại Lục

Chương 77: Chương 77: Hắc Bạch Chi Nộ




''Để ta xem, ngươi đỡ được mấy đao.'' Tuyên Nghi hưng phấn bừng bừng nói.

Ánh mắt hắn trở lên sắc bén, tay phải huy đao chém dọc xuống dưới. Ám đao mỏng manh mà sắc bén như một mũi tên lướt thẳng đến chỗ hư ảnh phi long Dạ Trần.

Nhìn chăm chú lưỡi đao được hình thành từ Ám chi lực vô tình chém đến, Dạ Trần cảm giác được nguy hiểm. Hư ảnh phi long cũng không chậm trễ liền khẽ động, mở miệng gầm thét lao thẳng đến ám đao đang phi tới.

Dưới sự quan sát của mọi người, phi long giơ cao móng vuốt mạnh mẽ trảm xuống ''cứng đối cứng'' với ám đao của Tuyên Nghi.

''Không được, Lục Ảnh Ám Đao hình thành từ Ám hệ nguyên tố, nó có đặc tính xuyên thấu.'' Có người khẽ hô.

''Lo cái gì.'' Người bên cạnh cười nói.

Nghe hắn nói vậy, người trước có chút không hiểu nhìn hắn.

''Nhìn xem.'' Ngươi đó mang theo sự tự tin đáp.

Đối phương không tự giác quay đầu nhìn lại.

Không như trong đầu hắn nghĩ, ám đao sẽ xuyên qua thân ảnh phi long trắng đen. Ngược lại dưới sự va chạm của móng vuốt phi long và ám đao, hai bên đều triệt tiêu lẫn nhau.

''Không thể nào.'' Toàn trường kinh ngạc kêu lên.

''Tại sao hai thứ đều là Ám nguyên tố lại tiêu diệt lẫn nhau. Theo như ta biết phải xuyên qua chứ.'' Có người đứng dậy lên tiếng.

''Khốn khiếp là Bạch nguyên tố.'' Tuyên Nghi thầm mắng một tiếng.

Nhờ hắn mà một số người hiểu ra.

''Chả trách lại như vậy.''

''Không lẽ cứ thế hoà nhau.''

''Còn chưa xong đâu. Mới là mở màn thôi, nên nhớ mỗi đao sau đều mạnh hơn đao trước một lần cộng lại...''

Đám người tranh nhau mở miệng bàn tán.

''Không cần lo lắng.'' Ở phía xa, Tiểu Mỹ nói khẽ với Lân Diễm đang lo lắng bên cạnh.

''Theo ta thấy, đội trưởng sắp không xong rồi.'' Tiếng nói của Linh Lung vang lên.

Nàng đã sớm trở lại, ngay lúc Dạ Trần và Tuyên Nghi đấu với nhau.

Nghe nàng nói, Tiểu Mỹ và Lân Diễm ánh mắt trở lên không tốt quay sang nhìn nàng.

''Đừng nhìn ta như vậy à.'' Linh Lung có chút sợ hãi nói.

''Ta nói là thật nha. Mấy cái đao màu đen trên đầu tên kia, uy lực không phải đang ngày một tăng lên sao.'' Nàng vội vàng nói.

''Cái này cần ngươi nói.'' Lân Diễm khó chịu nói ra.

Nàng đã sớm nhận nha nhưng không muốn tiếp nhận mà thôi.

''Đội trưởng nếu như hết chiêu. Vậy liền thăng.'' Linh Lung khẽ nói.

Tiểu Mỹ thở dài nhìn nàng. Ánh mắt như ám chỉ kẻ không biết sống chết.

''A a a...''

''Lân Diễm ngươi làm gì, mau bỏ ta ra.'' Tiếng nói thất thanh của Linh Lung vang lên.

Đằng xa, hai thân ảnh đứng im nhìn nhau chăm chú. Dạ Trần trong hư ảnh phi long, khuôn mặt tỏ rõ vẻ nghiêm trọng. Trái ngược với Dạ Trần, Tuyên Nghi đứng đối diện nhìn hắn cười khảy.

Biểu cảm này của hắn làm Dạ Trần muốn xông lên đấm cho hắn một cái.

''Tiếp chiêu.'' Tuyên Nghi cười gằn nói. Hắn không tin Dạ Trần có thể tiếp được hai hoặc ba đao nữa.

Khác với lần trước, lần này Tuyên Nghi tự mình xông lên mà không đứng im tại chỗ giơ đao chém nữa. Hắn muốn mọi người thấy rõ, hắn bá đạo ra sao khi chém rụng Dạ Trần trong chớp mắt.

''Xem ta thổi tung ngươi.'' Dạ Trần thấy đối thủ động, nào dám chậm trễ đứng im.

Hư ảnh phi long bật mạnh bay lên trời. Dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, Phi long dang rộng đôi cánh. Bóng tối hàng lâm bao phủ một mảnh trời.

''Cái quái gì vậy.'' Nhưng người ở từ xa, thấy có sinh vật hiện ra liền kinh ngạc nói.

''Là rồng trong truyền thuyết sao.''

''Trời ơi cái gì vậy.''

''Rồng... không đúng. Chỉ là do nguyên tố tạo ra mà thôi.''

''Mau đến xem...''

Đám người ở gần khu vực Phong gia tạm thời, thấy hư ảnh phi long vỗ cánh bay lên không khỏi nhanh chóng chạy đến.

''Tiểu xảo tiểu kĩ. Ta hôm nay muốn làm Đồ Long Giả.'' Tuyên Nghi xông lên thấy vậy, khuôn mặt không sợ hãi ngược lại cười to nói.

''Ta cho ngươi đi đầu thai làm long luôn.'' Dạ Trần lớn tiếng nói.

Theo tiếng nói của Dạ Trần. Hư ảnh phi long ngửa đầu há miệng lớn, hai luồng ánh sáng màu trắng đen nhanh chóng tụ tập tạo thành một vòng xoáy.

''Cái này là muốn thổi.'' Linh Lung mở mắt to kinh ngạc nói.

''Không hổ là đội trưởng nha, chiêu này mà cũng nghĩ ra được.'' Nàng nói tiếp.

''Lân Diễm đừng như vậy nữa. Xem đội trưởng một hơi thổi chết hắn.'' Linh Lung quay sang cười nói với Lân Diễm bên cạnh.

Nghe nàng nói, Lân Diễm lo lắng cũng an tâm đi một chút. ''Nếu có biến, chúng ta phải nhanh chóng ra tay.'' Lân Diễm nói khẽ.

''Ngươi yên tâm, có ta ở đây đội trưởng nhất định sẽ không chết.'' Linh Lung vỗ ngực tự tin nói.

Lân Diễm không khỏi liếc mắt nhìn nàng.

Linh Lung có chút xấu hổ che miệng.

''Chiêu này tốn không ít ma lực đó.'' Tiểu Mỹ quan sát nói.

Trong mắt nàng hiện lên hình ảnh vòng xoáy trước miệng phi long điên cuồng hình thành một quả cầu nguyên tố xen kẽ hai màu trắng đen. Xung quanh nó, vòng xoáy nguyên tố không vì vậy giảm đi ngược lại càng dũng mãnh hội tụ.

Nam tử trung niên cách đó không xa nhíu mày trầm tư. Khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.

''Ai cho.'' Tuyên Nghi hét lên giận giữ. Hai tay cầm chặt chuôi dao. Năm thanh ám đao trên đầu lung lay giữ dội.

Hắn biết mình phải nhanh chóng ra tay, Nếu để càng lâu uy lực của phi long càng phát ra càng mạnh. Ít nhất cũng phải cắt đứt được quá trình tụ lực của đối phương.

''Chết cho ta.'' Tuyên Nghi vung đao liền chém liền bốn đao.

Bốn đao nối đuôi nhau xông thẳng lên trời xanh nơi có thân ảnh phi long đang đứng.

''Muộn.'' Dạ Trần khuôn mặt trắng bệch trong hư ảnh phi long nói khẽ.

''Bạch Ám Thức - Hắc Bạch Chi Nộ - Hơi Thở Của Bạch Ảnh Long.''

Tiếng nói chấm dứt.

GÀO...!

Hư ảnh phi ảnh gào thét về phía Tuyên Nghi.

ẦM...!

Luồng ánh sáng trắng đen khủng bố và mạnh mẽ, nó như đạn pháo nhắm thẳng Tuyên Nghi mà lao xuống.

Trước sức mạnh khủng khiếp của hơi thở hắc bạch phi long. Bốn thanh ám đao dần dần tiêu tan vào trong màn sáng.

Đám người quan chiến thấy vậy không khỏi nhảy dựng lên.

''Khốn nạn, lại là triệt tiêu. Bạch hệ chó chết.'' Tuyên Nghi Thây vậy chửi ầm lên.

Nhưng luồng năng lượng hắc bạch cũng không vì vậy mà tiêu tán. Trái lại còn dũng mãnh hơn, thế như chẻ tre bao chọn thân ảnh Tuyên Nghi vào trong.

''Đao cuối lên cho ta.'' Tuyên Nghi gầm thét. Hết lực vung lên đao thứ sáu.

''Ầm...'' Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau tạo thành thế giằng co.

Đám người quan chiến không khỏi hít sâu một hơi. Bọn hắn thật sự sợ chiêu này của Dạ Trần thổi nát Tuyên Nghi thành vụn. Bọn họ không khỏi vén tay áo lau đi mồ hôi lạnh.

''Khốn kiếp, chặn lại cho ta.'' Tuyên Nghi gào thét không ngừng.

Luồng ánh sáng đang ép ám đao thứ sáu lui lại, dần dần tiến về phía hắn.

Trong tay Tuyên Nghi nhanh chóng xuất hiện một viên đan dược, hắn không nghĩ ngợi nhanh chóng nuốt vào. Ngay khi đó, thể trạng mệt mỏi của hắn liền tan biến, thay vào đó là khí thế bừng bừng. Ám đao cũng đẩy lại phía Dạ Trần.

''Tên khốn vậy mà chơi thuốc.'' Linh Lung từ xa tức giận mắng to.

Lân Diễm nắm chặt kiếm trong tay, bất cứ khi nào cũng có thể hành động.

''Mấy người các ngươi nên thành thật một chút cho ta.'' Nam tử trung niên nhanh chóng đi đến đối diện với ba người nói.

Câu nói của hắn cũng mang theo nhàn nhạt sự uy hiếp. Vì hắn cảm nhận được sát khí của người đang cầm kiếm trong tay.

''Lão già ngươi nói chúng ta sao.'' Linh Lung tức giận nói.

Nam tử trung niên sững sờ nhìn lại nàng. Bàn tay không tự chủ sờ lên mặt.

''Tránh ra một bên cho ta. Chó ngoan không cản đường.'' Linh Lung vô lại nói.

''Ngươi...'' Nam tử trung niên tức giận nhìn nàng.

''Là ngươi đó.'' Linh Lung bình tĩnh đáp.

Nam tử trung niên lắc mình khẽ động, bàn tay hướng thẳng tới Linh Lung.

Linh Lung thấy vậy hừ lạnh một tiếng. ''Đã đến uy hiếp lại còn dám ra tay.'' Nàng tức giận nói.

Thân ảnh nàng quỷ dị lùi lại phía sau một bước làm cho trung niên nam tử vồ hụt một cái.

''Chạy được sao, oắt con.'' Nam tử trung niên mặt đỏ bừng tức giận nói.

Hắn đường đường là Cao cấp Ma giả vậy mà không một lần bắt được một tên Trung cấp nhỏ nhoi ngay trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.