*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
''Đánh cược? Thiên lão vào thời khắc quan trọng như này rồi, ngài vẫn còn thú vui tao nhã như vậy sao?'' Không nghĩ đến đối phương đứng trong trung tâm lôi vân chịu sự áp chế từ vạn lôi chi lực mà vẫn còn có sức mở miệng ra nói chuyện, đã vậy còn là không chút quan tâm đến tình hình nguy nan ở ngay trước mắt mà cười nói vui vẻ về chuyện cá cược không chút chắc chắn này, dù không rõ đối phương làm vậy là để kéo dài thời gian hay bày mưu tính kế gì đó, Tam Ma cũng không thể không sinh lòng bội phục trước sự lạc quan này!
''Sống trên đời thiếu mất thú vui thì còn gì lạc thú nữa!'' Thiên lão không chút quan tâm sống hay chết đối với bản thân mà cười nhạt đáp lại.
''Vậy thì mời Thiên...!''
Tam Ma cũng không sợ hãi liền đáp lại, chỉ tiếc hắn còn chưa nói hết lời thì một thanh âm tức giận truyền đến:
''Đừng nói nhiều với lão, ra tay luôn đi!''
''Thiên Tuyệt Luân mạnh mẽ hơn ngươi tưởng nhiều. Mau chóng vận dụng thời cơ lão ta gặp khó mà đoạt mệnh!''
''Đây là cơ hội khó cầu được, đừng bỏ qua nó chỉ vì chút sĩ diện ảo trong lòng mà đánh lỡ mất!''
''Cùng xông lên, liều một lần giết lão!''
Thanh âm thúc dục của Diệt Chính không ngừng truyền đến.
Y được Lục Ma nâng đỡ hư không bay đến, thân hình lúc này nhìn có chút tả tơi, tóc dài rối loạn, khóe miệng còn dính máu tươi vẫn chưa được lau đi, khuôn mặt có chút phờ phạc khí sắc ảm đảm, xem ra một chưởng nhìn nhẹ nhàng của Thiên lão đánh lên trên người y trước đó cũng không nhẹ như những gì được nhìn thấy đâu!
''Hóa ra chỉ là một thất phu!'' Thiên lão liếc mắt nhìn bộ dạng của đối phương đã thảm như vậy rồi mà vẫn còn hung hăng mạnh miệng muốn liều sống liều chết liền cảm thán không thôi!
Biết trước hôm nay sẽ xảy ra chuyện như thế này thì ngày trước đã một chưởng đập chết tươi đối phương luôn rồi, khỏi cần phải tốn công tốn sức giúp đối phương để rồi bị chính y quay đầu cẩu lại ngoạm một cái thật đau.
Cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ngày đó Diệt Chính không xuống mạnh tay với Dạ Trần không thì toang thật rồi!
''Biết trước sẽ có ngày hôm nay, hồi ở Ma Tư Các, ta phải giết tên tiểu tử mặt trắng đó mới đúng, thật là sai lầm!''
''Như vậy hai sư đồ các ngươi xuống hoàng tuyền cũng không cảm thấy cô đơn!''
Diệt Chính nhớ lại ngày trước bản thân ra tay quá nhẹ nhàng, chỉ dùng uy áp trấn thương Dạ Trần thì hối tiếc không thôi!
''Ngươi nói cái gì?''
Thanh âm truyền đến nghe sao mà cảm thấy chói tai, Thiên lão thần tình không quan tâm sự đời bỗng chốc biến chuyển thay vào đó là một thân đằng đằng sát khí đến cả không gian cũng phải đóng băng mà ngừng lại, lôi vân trước mắt thì như gặp phải hung nhân chớp mắt liền thu lại phạm vi ảnh hưởng để ra một lối đi trống trải cho luồng khí tức sát phạt đó một mạch không ngừng vó hướng về phía thân ảnh vừa mới cảm khái nhân sinh hối tiếc đã muộn màng!
''Ngươi bị..!!”
''Cầm cập, cầm cập...!!”
Đáp trả chưa dứt lời thì hai hàm răng đột nhiên đánh loạn vào với nhau, Diệt Chính hối không được bao lâu liền tỏ ra thất kinh vì nó đã không chịu sự điều khiển của bản thân nữa rồi.
''BỤP..!!'' Hắn vội nâng lên hai tay bịt chặt miệng mình lại ngăn đi sự xấu hổ mà một gia chủ của một gia tộc ngang hàng với bất kì một đại tộc nào trong Tứ Đại Gia Tộc không nên có nhưng mọi sự cố gắng đến mức dùng quá sức khiến cho khuôn mặt tái xanh, đồng tử dãn ra vẫn không thể ngăn cản lại được những thanh âm run rẩy đại diện cho sợ hãi vẫn không ngừng được phát ra, hơn nữa còn ngày một vang dội hơn.
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống dưới cằm, Diệt Chính không hiểu sao bản thân lại hốt hoảng đến vậy nhưng ngay lúc này đây hắn biết rõ được một điều... đúng hơn là cảm nhận được một sự hiện diện đáng sợ nào đó đang đứng ngay trước mặt bản thân giống như thiên đang chất vấn tội đồ gây ra tai họa không thể tha thứ vậy, khiến cho hắn phải cúi đầu sợ hãi không dám lên tiếng kháng cự. Sự bí bách này khiến cho hắn có cảm giác khó chịu như bị vạn kiến cùng phệ, muốn phát tiết sự ức chế này ra ngoài nhưng lại không dám nổi cuồng khiến cho đối phương sinh ra lòng bất mãn, muốn tự tay lấy ra bảo kiếm để tự vẫn giải thoát thống khổ cho bản thân nhưng lại sợ hãi trước cái chết vô danh không biết sẽ như thế nào khi bản thân xuống tay!
''Diệt đại nhân... ngài sao vậy?'' Lục Ma ở bên cạnh thấy đối phương biểu hiện khác lạ, lúc thì run rẩy phát ra thanh âm quái lạ, lúc thì vội ôm lấy hai cánh tay như sợ hãi điều gì đó, trong khi bản thân đối phương lúc này thì không có chuyện gì nguy hiểm hết lại còn được y bảo vệ ngay ở bên cạnh, người như vậy không khỏi quá nhát gan đi!
Diệt gia cường đại có tiếng ở Giới thành lại cho người như này lên làm gia chủ không khỏi làm cho Lục Ma coi thường và sinh ra bất mãn khi phải tự thân chiếu cố một kẻ hèn yếu như vậy!
Có vẻ như Lục Ma được tổ tiên phù hộ nên may mắn không chịu ảnh hưởng nhưng hai đồng hương của hắn thì lại khác!
''HỪ!'' Tam Ma và Thất Ma ở gần nhất cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất, cái lạnh không thấu đột nhiên phủ đến khiến y trợn trừng mắt lên, họ vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy không gian không hiểu sao đã tối sầm lại, từ trong màn đêm lấp ló một thân ảnh thần bí đang quay đầu nhìn về phía hắn với đôi mắt vô cảm chỉ toàn chết chóc và chém giết như huyết ngục thao thiên nhưng đó chỉ là một góc ẩn trong một màn huyết tận che thiên đang không ngừng phóng đại trong cả tầm mắt lẫn bản tâm đã được rèn luyện kĩ càng qua bao nhiêu hồi chém giết của cả hai người nhưng vẫn làm cho họ phải hoảng sợ mà không tự chủ kích phát ma lực trong người, một người hóa thân thành lôi điện, người kia thì vội hóa thân thành bóng ảnh vội lùi xa sau một khoảng cách thật lớn sao cho không còn phải chịu sự ảnh hưởng từ sự vô danh không tên đột nhiên phủ xuống mới chịu ngừng lại!
''Cái quái gì vậy?'' Hai người ánh mắt đảo loạn, họ cùng nhìn về một phía nơi có thân ảnh bị giam trong lôi vân của Tam Ma.
''Người đâu?'' Trước mắt hai người là một khoảng không tĩnh mịch khác xa so với kí ức trong đầu của họ trước đó, cái gì lôi vân bao phủ, hình ảnh Thiên lão bị vây khốn sớm đã biến mất không chút báo trước.
''Chuyện này..!?'' Tam Ma ánh mắt trở lên rung động liếc nhìn Thất Ma ở đối diện.
Không nhìn thì không có sao, nhìn thì lại được một phen hết hồn, không biết khi nào đã có một thân ảnh đứng sau lưng Thất Ma!
''...'' Tam Ma định mở miệng nói gì đó nhưng lời lên đến cổ họng không thể phát ra thanh âm.
Hình ảnh cánh tay đưa lên của hắc y nhân chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực chạm nhẹ vào cổ Thất Ma liền làm cho đối phương loan đao trong tay rời khỏi người, đôi mắt có thần chớp mắt trở lên trắng dã, thân thể thì vô lực buông thõng xuống như một tảng đá nặng được thả từ trên cao rơi xuống mặt đất vậy!
''Không được..!!'' Tam Ma mắt thấy miệng thì kêu to trong lòng.
Bọn họ đang ở trên không, khoảng cách với mặt đất khi tự do rơi xuống đủ để cho siêu cấp dưới Tứ Nguyên thịt nát xương tan, hắn cùng Thất Ma đồng hành cũng nhau đã lâu tự nhiên biết rõ thực lực của đối phương còn chưa vượt quá Tứ Nguyên - Thiên Nhân Cảnh có thể hóa thân thành thiên địa không chịu ảnh hưởng từ ngoại lực đem lại đâu!