''Ngươi biết dùng thứ này chứ?'' Trước khi ra tay, Dạ Trần hỏi lại một phen cho chắc chắn.
''Ha ha ha...!!” Ma Kha nghe thấy vậy liền cười to.
''Tại hạ từ nhỏ đã chơi với đám huynh đệ trong tộc, cũng xem như có chút thực lực trong đổ đấu!'' Ma Kha tỏ ra khiêm tốn đáp lại.
Tộc nhân ở sau lưng đối phương nghe thấy thế liền bất mãn nhỏ giọng thầm nói: ''Chút cái gì mà chút chứ. Lần nào đấu với thủ lĩnh người, chúng ta không phải là đều thua sạch cả!''
''ỪM..!!”
''Mới đêm hôm qua, ta vừa thua sạch trong tay đối phương đây!''
''Ta khác gì ngươi, đến binh khí cầm tay cũng chẳng còn!''
Rất nhiều xà nhân bất bình kêu lên.
Đối diện, Dạ Trần không khỏi kinh ngạc nhìn lại Ma Kha.
Từ thần sắc của đám xà nhân kia có thể thấy rõ, kẻ trước mắt thực lực không tồi!
Đánh giá đối phương một lượt, Dạ Trần khẽ nói: ''Chúng ta một trận định thắng thua đi. Người thua thì phải chấp nhận một yêu cầu của người thắng đưa ra mà không được oán trách!''
''Được!'' Ma Kha không chút đắn đo đáp lại.
Dạ Trần thì ngược lại, hắn hướng ánh mắt đến đám xà nhân bên dưới đang dõi mắt quan sát hai người bọn họ.
''Các hạ yên tâm. Bọn họ không có ý kiến gì đâu!'' Ma Kha thấy Dạ Trần vẫn còn do dự liền cười nói.
Để cho đối phương yên tâm.
''Soạt..!!'' Hắn quay người lại hét to hỏi ý kiến tộc nhân bên dưới: ''Các huynh đệ... phải không?''
''PHẢI!'' Xà chúng nhân đồng thanh một lời đáp lại.
Trận doanh xà tộc khí thế bừng bừng, Dạ Trần thấy, xem ra đám xà nhân bên dưới kia rất tin tưởng vào Ma Kha đây. Đã vậy, hắn liền đập tan cái ảo tưởng này!
''BẬP!'' Dạ Trần lấy ra một cái bàn đặt đối diện trước mặt hai người.
''Ba viên xúc xắc lắc theo từng lượt. Ai lắc được cao điểm hơn, người đó thắng, ba trận thắng hai liền định càn khôn!'' Dạ Trần khí thế bừng bừng nói ra luật đấu.
Hắn lấy ra ba viên xúc xắc vào một chiếc cốc đưa cho thân ảnh ở phía đối diện.
''Các hạ có thể kiểm tra!'' Dạ Trần đưa tay ra mời.
Đổ đấu bằng xúc xắc có rất nhiều mánh ăn gian, cho nên không thể bỏ qua bước kiểm tra đồ vật được người khác tự tay mang ra chứ không phải là bản thân lấy ra được.
''Tại hạ nhìn qua là có thể thấy, hai bên xúc xắc đều không bị đụng tay chân.'' Ma Kha mắt liếc qua sáu viên xúc xắc đặt trên mặt bàn liền cười nói.
Thần sắc tự tin đó khiến cho xà chúng nhân bên dưới háo hức không thôi!
Họ đánh không lại đối phương, không lẽ lại chơi không lại người ta.
Ma Kha thủ lĩnh mặc dù ma lực không mạnh thế nhưng nói về đổ đấu thì lại có tiếng lớn ở trong Tộc, mà đổ đấu quan trọng nhất là phải dựa vào kinh nghiệm lâu năm mới bảo đảm được phần thắng lớn nhất về phe mình. Trong khi đó, nhân loại ở trước mắt kia, thực lực mạnh mẽ là thật nhưng tuổi đời xem ra cũng chả có bao nhiêu. Kinh nghiệm cuộc sống cũng theo đó thiếu hụt, đối phương sao có thể là đối thủ của Ma Kha thủ lĩnh được.
Mang theo hi vọng cùng tự tin ngút trời, xà chúng nhân hét lớn cổ vũ:
''Ma Kha thủ lĩnh tất thắng!''
''Ma Kha thủ lĩnh tất thắng...!!''
''Ha ha ha...!!” Ma Kha nghe thấy bên dưới tộc nhân hò hét tên mình liền cười thầm trong lòng.
Đối phương muốn đấu Thuật Pháp, hắn còn có chút e dè. Chứ muốn so tài đổ đấu với hắn thì đối phương phải luyện một trăm năm nữa mới theo kịp được động tác của hắn.
''Do không có trận pháp phòng ngừa bên nào đó sử dụng ma lực lúc thi đấu. Cho nên hai ta lập Huyết Ước, để bảo đảm tính công bằng!'' Dạ Trần lấy ra một tờ giấy huyết sắc đặt trên mặt bàn.
Lần này đấu không phải là đấu với Thiên Y, người mà bản thân hiểu rõ. Vì vậy, để chắc chắn mười phần không có chuyện gì xảy ra về sau, cũng như không để cho người khác phải nảy sinh nghi kỵ bản thân hắn giở trò. Cho nên Dạ Trần hắn liền làm hết mức có thể, nhằm mang lại cảm giác an tâm cho người quan chiến cũng như hai bên so tài không còn lo ngại gì hết.
Với lại, hắn cũng không thích dùng ma lực can thiệp vào tràng đổ đấu, làm chuyện như vậy quá là sỉ nhục một tay đã được rèn luyện bao năm của hắn rồi.
''Được!'' Đối diện, Ma Kha gật đầu không chút chần chừ nhỏ máu lên tờ Huyết Ước.
Dạ Trần cũng làm theo, rất nhanh Huyết Ước liền biến thành hai đạo quang mang chui vào thân thể của hai người.
''Ta liền đi trước!'' Đã làm xong, không còn gì e ngại trong người, Ma Kha liền ra tay trước, y nhanh tay bắt lấy chiếc hộp đặt trên bàn rồi hớt mạnh thật dứt khoát một viên xúc xắc vào bên trong lắc đều.
''Cạch cạch cạch..!!'' Thanh âm xúc xắc va chạm với thành cốc không ngừng vang lên.
Ma Kha lắc đều bên trái rồi quay sang bên phải, đôi mắt thì vô cùng nghiêm túc đánh giá Dạ Trần ở trước mắt.
''Cách cách..!!” Đối diện, Dạ Trần không ngừng xoay cổ tay và làm căng cứng các khớp ngón tay rồi nắm thật chặt bàn tay lại để tăng thêm tính linh hoạt và tốc độ cử động của các khớp nối: ''Rộp rộp...!!''
Ba hồi vang lên, Dạ Trần tay phải động, mặc dù còn rất đau nhưng đối phương vẫn nhanh chóng bắt lấy chiếc cốc đặt ở trước mắt và hớt một viên xúc xắc lên lắc đều xung quanh, ngay trước tầm mắt của bản thân.
Cách đó không xa, Thiên Y dụng tâm chăm chú lắng nghe.
Mặc dù, Dạ Trần trước đó có nói là mọi chuyện để trời định, nhưng đó chỉ là lời nói che mắt những kẻ tầm thường ngoài kia không biết gì về đổ đấu mà thôi. Đối với những người có thực lực chân chính thì đổ đấu không còn là một trò chơi may rủi nữa rồi. Đó là một cuộc tranh đấu khốc liệt giữa tinh thần và thể xác, giữa tốc độ phản ứng với khả năng quan sát, sự tập trung cao độ vào từng tiếng lăn của những viên xúc xắc được cho là đen thì mất tất cả, đỏ thì quên đi!
''BỘP!'' Dạ Trần lắc sau nhưng đặt xuống đầu tiên.
Bên kia, Ma Kha cũng không chậm trễ vội đập chiếc cốc trong tay xuống mặt bàn: ''Cốp...!!”
''Thất lễ rồi!'' Bản thân có chút say đắm trong tiếng xúc xắc không ngừng vang lên bên tai khiến cho đầu óc u mê quên mất thời gian và bản thân vẫn còn có một cuộc so tài đang dang dở, Ma Kha sực tỉnh trước tiếng vang do Dạ Trần làm ra liền không khỏi ngại ngùng vội lên tiếng nhận lỗi.
''Không sao!'' Đối diện, Dạ Trần cười đáp lại nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc trước trạng thái xuất thần của đối phương.
''Không ổn rồi!'' Dạ Trần thầm hô trong đầu.
Bàn tay thì mở chiếc cốc che đậy thiên cơ ra.
''Sáu điểm, trời ạ... là điểm cao nhất!'' Toàn trường vang lên tiếng xà nhân kinh ngạc trước mặt xúc xắc vừa mới được để lộ của bên Dạ Trần.
Nhờ vào đó mà nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Ma Kha tỏ ra lo lắng không thôi!
Đối phương không hoảng trước sáu chấm đen như sáu quân cờ tỏa vây khí thế áp sát mà khó thở ở trước mắt: ''Tại hạ cũng may mắn được sáu điểm!'' Chưa mở lắp, Ma Kha đã nói trước kết quả như đúng rồi.
Trước đôi mắt nghiêm túc của Dạ Trần, đối phương cười nhạt mở ra, mặt xúc xắc xuất hiện vậy mà như lời đối phương vừa nói là sáu chấm đen.
''Không tệ!'' Dạ Trần thầm nói.
Ma Kha cũng đáp: ''Các hạ cũng vậy!''
Trận đấu hòa nhưng nói rõ cho hai người được nhiều điều. Hai bên khí thế cũng nhờ đó mà trở lên trầm trọng khiến cho chúng nhân quan sát một hồi đổ mồ hôi lạnh thay.
''Ực..!!” Xà chúng nhân không kìm được nuốt một ngụm nước bọt cho bớt căng thẳng.
Thiên Y thì có chút lo lắng cho tình trạng của Dạ Trần.
''Thiên Chủ... người hãy cố lên!” Bản thân không thể can thiệp vào trận đấu vì tư lợi vì danh dự, nàng Thiên Y chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho đối phương mà thôi.