''Chuyện này liên quan đến ta sao?'' Thanh Bình tỏ ra nghi hoặc lên tiếng hỏi.
''Hừ!'' Đối diện, Ngũ Quái thấy vậy không khỏi khinh thường trong lòng.
Đối phương đã biết rõ lại còn giả ngu. Nếu như chuyện hắn định nói ra đây không liên quan đến đối phương, thì bọn họ Thất Quái lại hạ thấp tư thái trước một người cùng cảnh giới để làm gì. Mà hắn cũng không tin, Ma Kiếm hành tẩu trong Ma Vực bao nhiêu năm, đánh ra cả danh tiếng lại là một kẻ ngu xuẩn không biết nghĩ, nếu là như vậy, hừ...., đối phương đã sớm chết dưới ma trảo của chính ma giả gian trá từ lâu rồi!
Mặc dù nghĩ là thế nhưng Ngũ Quái vẫn nhẹ giọng đáp lại: ''Tất nhiên là có liên quan một chút đến Thanh huynh!''
''Ồ..!!'' Thanh Bình nghe thế không khỏi kinh ngạc. ''Huynh đệ có thể giải thích ''một chút'' nghĩa là sao?'' Hắn ánh mắt nheo lại, trong lòng đã có quyết định!
''Ma Kiếm người này quá nguy hiểm, hay là chúng ta giải quyết hắn ta luôn!'' Đám người Thất Quái ở đằng sau có chút chờ không nổi tự ý bàn bạc.
''Không được, chính vì y quá nguy hiểm nên chúng ta mới cần làm vậy!'' Nhị Quái nhìn vào thân ảnh Thanh Bình được bao phủ trong lớp hắc khí tỏa ra khí tức tà ma thì vội lắc đầu khuyên nhủ.
Ước lượng thực lực đối phương mạnh ngang lão đại của bọn họ. Đánh, bảy người liên thủ nắm chắc chín phần thắng đánh lui đối phương nhưng Ma Kiếm lòng tự trọng lại cao, nhất định y sẽ bạo phát ra toàn bộ thực lực tử chiến không lui, đến khi đó sẽ có thương vong, mà bảy người bọn họ ở chung đã lâu, nói không có tình cảm là giả, mỗi một ai ngã xuống, sáu người còn lại không đau lòng mới là lạ. Cho nên có thể không đánh thì hạ vũ khí xuống ngồi bàn bạc vẫn là tốt hơn, dù sao mục đích của bọn họ đến đây cũng không phải là vì Ma Kiếm Thanh Bình này!
''Cứ để lão ngũ lo. Dù sao hắn cũng rất giỏi trong việc thuyết phục kẻ khác!'' Nhị Quái nói tiếp nhưng sắc mặt không được tốt một chút nào.
Không chỉ hắn mà lão đại của bảy người cũng vậy, một mặt tối sầm trông vô cùng nghiêm trọng.
Mấy người còn lại có chút khác biệt, họ nghĩ đến ngày trước, nhờ vào Lão Ngũ có tài ăn nói, một mình gan dạ can đảm đi nói chuyện với kẻ địch, từ đó giảm được không biết bao nhiêu là mối nguy hiểm với từng người trong Thất Quái thì không khỏi an tâm mà đứng cảnh giác theo dõi tình hình.
Trong suy nghĩ của họ, mạnh đến đâu chung quy cũng là vì lợi ích mà thôi. Đối phương không đồng ý là vì lợi ích họ cấp ra chưa đủ, đã vậy liền làm lớn một hồi cũng không sao, bết bát lắm thì đánh một trận ra trò với Ma Kiếm, điểm đến thì ngừng, nghĩ lại cũng không thấy lớn lao gì. Ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh vì được so chiêu với ma giả nổi danh ở Trung vực!
''Thất Quái đến là vì Dạ Ma!'' Quan sát thấy thần sắc của Thanh Bình đã hòa hoãn đi không ít, Ngũ Kiếm âm thầm gật đầu, vô cùng tự tin nói thẳng ra một chút nghĩa là gì!
''...'' Thanh Bình ánh mắt khẽ nhảy, lão đại Thất Quái ở một bên nắm chặt chiến phủ trong tay.
''Có vẻ Thanh huynh không biết. Trước khi đến Giới thành, Dạ Ma đội trưởng của Dạ Lân Linh còn có một thân phận khác là Băng Dạ Trần, thân phận này không hề nhỏ đâu... Hắn chính là con nuôi của gia chủ Băng gia, một trong năm đại tộc ở Thánh thành Thiên Phương!''
''Nhờ đó, mà không lâu về trước, Thánh thành xảy ra biến cố, Thanh huynh lại là Diệt Ma Giả hằng ngày giao chiến với ma thú nên có điều không rõ, Ngũ Đại Gia Tộc thế nhưng tổn thất nghiêm trọng, mà kẻ gây ra chuyện này không phải ai khác chính là Dạ Ma!''
Mắt thấy Ma Kiếm nguy hiểm trước mắt sinh ra nghi hoặc, Ngũ Quái biết đây là thời cơ tốt để tăng lên hảo cảm giữa đôi bên, y liền nói ra bí mật của Dạ Trần vừa để câu thông quan hệ cũng như tạo cầu nối cho kế hoạch trong đầu của y vừa nghĩ ra không lâu trước đó.
Như những gì đối phương dự đoán từ trước, lời nói của y có vẻ có công hiệu, Thanh Bình một thân ma khí vì đó tiêu tan còn vội ôm quyền trầm giọng nói ra: ''Các hạ là..?''
''Tốt lắm!'' Ngũ Quái thấy vậy ánh mắt liền tỏa sáng cũng vội ôm quyền đáp lại: ''Tại hạ Vương Nhẫn, đứng thứ năm trong Thất Quái!''
Mặt đối phương tươi cười rạng rỡ hẳn ra nhưng trong lòng thì lại khinh thị Thanh Bình không thôi!
Hắn còn tưởng Ma Kiếm là như thế nào, hóa ra đứng trước lợi ích, cũng vì lợi mà quên nghĩa. Dù sao trước đó, Thanh Bình tiếp xúc với đám người Dạ Trần, bọn họ bảy người mặc dù ở xa nhưng vẫn nhận ra được, quan hệ hai bên còn có vẻ không tồi nhưng... ha ha ha!
''Vương Nhẫn tên rất hay!'' Thanh Bình không khỏi khen còn trực tiếp đi đến vỗ vai đối phương nữa.
''Ực!'' Vương Nhẫn vì thế kinh hãi không nhẹ nhưng rất nhanh đối phương liền lấy lại sự bình tĩnh nói ra: ''Thanh huynh cũng đâu đến nỗi nào!''
''Ha ha ha..!!'' Hai người liếc nhìn nhau không khỏi cười to.
''Để ta giới thiệu cho Thanh huynh, các huynh đệ tỷ muội của ta trong Thất Quái!'' Vương Nhẫn cười nói.
''Được!'' Thanh Bình vội đáp lại.
''Phù!'' Cách đó không xa, Lão đại Thất Quái cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn vừa nãy còn tưởng đối phương định ra tay đây, không nghĩ đến mọi chuyện lại dễ như vậy!
''Xem ra Ma Kiếm cũng là một thanh kiếm biết thời thế!'' Hắn không khỏi nghĩ.
Cũng đúng thôi. Ma Kiếm gặp đám người Dạ Ma cũng không lâu, tự nhiên không cần thiết vì Dạ Lân Linh vô danh mà đắc tội Thất Quái bọn họ, những người đã có cả danh tiếng lẫn thực lực đi đôi!
Lão đại Thất Quái tự giễu, cảm thấy bản thân đã quá lo xa!
''Đúng là không tin được lời bọn thầy bói tự xưng tiên sinh mà!'' Hắn không khỏi lắc đầu thầm nghĩ.
Trước khi đến Giới thành, Thất Quái bọn họ có tìm đến Cư Mệnh tiên sinh, nghe nói người này bói quẻ không sai, có thể nhận biết số mệnh người ta sẽ ra sao. Họ cũng vì thế mà hiếu kì đi bói một quẻ xem sao, không nghĩ đến lại là Đại Hung, Cư Mệnh tiên sinh gì đó còn khuyên bọn họ lên quay về đi còn nói cái gì mà ''Thất Quái đi, Ngũ Quái về!'' thật là tầm bậy tầm bạ, không biết gì lại còn thích phán bừa!
''Ngũ đệ cẩn thận!'' Trong khi đối phương còn đang thất thần, một thanh âm hoảng hốt vang lên!
PHẬP!
Thanh âm xé da xuyên thịt truyền lại, làm cho đám người ở đây không khỏi thất kinh, giật bắn tâm lên!
''Hự... ngươi...!!'' Biến cố xảy ra không chút báo trước, Ngũ Quái trợn trừng mắt có chút không dám tin thân ảnh ở bên cạnh!
Đối diện, Thanh Bình tay cầm kiếm đã xuyên qua bụng đối phương.
Trước đó một lát, lợi dụng Lão đại Thất Quái không để ý, Vương Nhẫn thì mất cảnh giác giới thiệu từng người trong Thất Quái cho bản thân nghe, Thanh Bình không cần ma khí, ma lực bạo phát là đủ, y một kiếm đi lên phá không, thân kiếm xuyên qua người trước mắt một cách dễ dàng.
Chỉ tiếc đám người Nhị Quái từ xa đã nhận ra còn vội hét lên nhắc nhở đối phương nhưng muộn!
Đồ đao ở ngay trước mặt, người ra tay lại còn có danh xưng Ma Kiếm, ai có thể cản kịp đây?
''Tại sao... ngươi... Ma... Phụt!'' Vương Nhẫn mắt đỏ hoe bị tia máu chiếm lấy, hắn gằn giọng thốt ra nhưng không kiềm chế được huyết dịch trào lên từ cuống họng!
''Ngươi đáng chết, ngươi hiểu không?'' Ma khí bốc lên ngùn ngụt, Thanh Bình không còn là Thanh Bình hài hòa nữa mà trở lên tà dị lẫm liệt, ánh mắt còn khẽ trợn lên, miệng cười mỉm thốt ra lời đối phương không muốn nghe nhất nhưng lại được nghe một cách rõ ràng, không thể rành mạch hơn!
''Ngũ đệ, tên khốn!'' Lão đại Thất Quái thất kinh hét lớn, y tay siết chặt chiến phủ bật người phá tuyết xông lên.
''Để mạng lại, tiểu nhân bỉ ổi!'' Đám người ở sau lưng căm phẫn không thôi cũng vội lao lên theo.
''Ha ha ha...!!'' Thanh Bình thấy vậy ngửa đầu cười to.
''BỐP!'' Y tay trái phất ra đánh bay Ngũ Quái Vương Nhẫn còn đang thoi thóp sang một bên, Thanh Bình cơ mặt trở lên giật giật không khỏi cười tà nói ra: ''Lên sớm... không phải là tốt hơn sao? Bảy con quái lắm trò vặt này!''
''Muốn khuyên kiếm giả phản bội huynh đệ, não các ngươi bị nước vào hết rồi. Ngu xuẩn, không ai sánh bằng!''