Nguyên Tố Đại Lục

Chương 148: Chương 148: Lời thì thầm của quỷ




Ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, Dạ Trần ánh mắt nhíu lại trầm tư.

Sự lạnh lùng đã thay thế khuôn mặt vừa mới còn vui mừng hớn hở cùng với các bằng hữu của mình.

Sự việc ngày hôm nay, hắn không thể nào quên được. Ma Tư Các đã không phải là nơi có thể dựa vào, mà hắn cũng không thể ngồi đây mãi được. Ma Đồ mở ra, không biết trước chuyện gì nhưng biết trước một chuyện là Tuyên gia sẽ tìm đến hắn, hơn nữa còn có thể là Cao cấp Ma giả, chiến lực mạnh nhất lần này.

''Là các ngươi ép ta!'' Dạ Trần thầm nói.

''Cạch cạch...'' Mấy quả cầu nhỏ lại được Dạ Trần lấy ra để nhẹ lên bàn.

''Ting...'' Ánh kiếm sắc lạnh chớp lên, phản chiếu đôi mắt tràn đầy hung quang của đối phương.

Khác với lần trước chỉ có kiếm và cầu, Dạ Trần lấy ra thêm một quyển sách trên mặt có ghi bốn chữ ''Bạch Gia Thuật Pháp''.

''Là các ngươi ép ta đấy!''

Dạ Trần cắn chặt răng thầm thốt.

''Là đám chết tiệt các ngươi...''

Dạ Trần cầm lấy quyển sách, tay có chút run run không dám lật ra. Nhưng nghĩ đến sự việc ở Ma Tư Các bị người ta khi nhục, ánh mắt run sợ nháy mắt thay thế bằng quyết tâm.

''Đến đâu thì đến!'' Dạ Trần hét lên một tiếng, bàn tay mau chóng lật trang đầu quyển sách trong tay ra.

''Ư...'' Hắn vội nhắm chặt mặt, ngoảnh đầu ra chỗ khác mà không dám nhìn thẳng.

''Đến rồi. Đến rồi!'' Dạ Trần thầm hô trong lòng.

Một lúc lâu sau không có dị tượng gì... xảy ra.

''Hết rồi?''

Một dấu hỏi cực lớn xuất hiện trong đầu đối phương.

''Xoạt xoạt...'' Dạ Trần một tay sờ loạn cơ thể mình.

''Không có gì thay đổi?''

Cảm thấy không sao làm hắn đâm ra nghi hoặc.

''Không phải trong đó có ghi. Một khi mở ra quyển sách sẽ có dị tượng xuất hiện sao?

Sao lại không có gì rồi?''

Dạ Trần ánh mắt chớp chớp, thầm hít sâu một hơi lấy dũng khí nhìn thẳng vật trong tay.

''A a a...''

Hắn hét lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn dán chặt với mặt sách.

''...'' Chờ một hồi lâu không thấy gì, Dạ Trần ngơ ngác ngồi đó.

Không thể như vậy à. Rõ ràng trong bức thư đã có nhắc nhở, nhấn mạnh rằng: ''Không vào đường cùng tuyệt đối không được mở ra khi đã tu luyện thứ đó.''

Sao mở ra rồi lại không có chuyện gì thế này? Một chút cảm giác cũng không có. Không lẽ hắn phải chịu nhục là điều thừa thãi, tốn công vô ích. Mà chỉ cần chút gan lớn mở ra là xong.

Nghịch cảnh đi lên, không được sợ hãi trước cấm kị, mới là điều hắn phải học hỏi?

''Lại là một sư phụ nữa!''

Dạ Trần hậm hực nói.

''Thịch thịch...''

Tiếng tim đập vang lên.

''Ầm...'' Dạ Trần bàn tay vỗ mạnh vào bàn. Đôi mắt theo đó mở to, đồng tử co rút.

''Ta... chưa... chuẩn bị!'' Hắn run rẩy bật thốt.

''Rạch...'' Mạc máu dần hiện lên trên khuôn mặt non nớt của hắn. Đôi mắt hắc bạch phân minh đã là một màu đỏ, bị tơ máu dần chiếm lấy.

''Cạch...'' Bàn tay nắm chặt cạnh bàn đã trở căng cứng, co giật.

''Rắc...'' Bàn tay bóp nát một mảnh gỗ đến chính bản thân đối phương cũng không nhận ra.

''Ầm...'' Dạ Trần không làm chủ được cơ thể, ngã xuống mặt đất.

''Xoạt xoạt...''

Toàn thân hắn không ngừng co rút, khuôn mặt đã bị sự dỡ tợn như quỷ dữ từ trong địa ngục bò ra chiếm lấy, răng nanh sắc nhọn hiển hiện miệng không ngừng gào thét.

''A a a...''

Dạ Trần kêu lên đau đớn, đôi mắt đỏ đã mở to hết cỡ. Hai bàn tay không ngừng siết chặt lại với nhau.

''Ầm...'' Hắn vội xoay người đập mạnh bàn tay xuống mặt được làm từ đá cứng rắn.

''Rắc...'' Vết nứt như mạng nhện không ngừng hiện ra, trung tâm mặt đá chịu lực đã sớm trở thành cát bụi.

''A a a...'' Toàn thân Dạ Trần từng luồng huyết khí thao thiên hoán địa vô thanh vô tức hiện ra. Nó không ngừng cuộn chặt cơ thể đối phương, tạo thành một chiếc kén huyết sắc.

''Vù...'' Sát khí như có như không hiển hiện.

''Cái gì?''

Làm cho ai đó nhạy cảm ở ngoài phải giật mình thốt lên kinh ngạc.

''Dạ Trần chàng không sao chứ?''

Thanh âm ngập tràn lo lắng của Lân Diễm truyền vào.

''Dạ Trần...''

Không thấy ai đáp lại, Lân Diễm không khỏi lo lắng.

Nàng đã hứa với hắn, dù bất kì chuyện gì xảy ra bên trong cũng không được phép vào bên trong. Chỉ có thể ở ngoài giúp hắn canh trừng, chỉ khi nào hắn gọi vào thì mới được mở cửa đi vào giúp đỡ mà thôi.

Dạ Trần là người thân duy nhất của nàng. Nàng không muốn làm trái điều hắn nói. Nhưng nếu như hắn biến mất, nàng phải làm sao đây?

''Bịch...'' Nàng ngồi bệt xuống mặt đất, tâm trí không ngừng rối loạn.

Vào hay không vào? Hai câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu của nàng.

''Nếu như mình vào trong, phá chuyện tốt của Dạ Trần thì sao đây? Chàng ấy sẽ trách ta mất!'' Đây là điều làm nàng lo lắng nhất.

Cũng trở thành tâm ma trong sâu thẳm thâm tâm nàng.

''Diễm Nhi... nàng cứ.. ở ngoài... đó. Không cần... vào đâu!''

Tiếng nói khó chịu của Dạ Trần truyền lại.

''Chàng không sao chứ?''

Lân Diễm nghe thấy thanh âm quen thuộc mà giật mình, vội quay người lên tiếng hỏi.

''Không... sao!'' Thanh âm có phần yếu ớt đáp lại.

''Ừm.'' Lân Diễm không tự chủ gật đầu.

Đôi mắt rưng rưng không ngừng hướng vào bên trong.

''Chết tiệt!'' Dạ Trần mắng to trong lòng.

Để cho Diễm Nhi thấy hắn bộ dạng thân tài ma dại lúc này. Sau này làm sao còn mặt mũi đối diện với nàng.

Dạ Trần vừa nghĩ vừa cười.

Cũng nhờ tiếng gọi của nàng mà hắn lấy lại được ý thức trong sự vô thức điều khiển điên cuồng của huyết khí không rõ từ đâu chui ra này. Nó không ngừng chiếm lấy cơ thể hắn, những suy nghĩ tiêu cực không ngừng hiển hiện.

''Ngươi có thất vọng thế giới này không?'' Sự thất vọng đối với thế giới này.

''Ngươi có hận những kẻ đã trao cho người những đau đớn, nhục nhã mà ngươi không nên gánh chịu?''

''Ngươi có hận sự yếu ớt của mình?''

''Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!''

''Hãy chấp nhận ta. Mở ra chân tâm của ngươi. Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh vĩnh hằng. Ngươi sẽ không còn là kẻ yếu ớt bị người ta chà đạp.''

''Hãy nhớ lại những hình ảnh đó. Bọn hắn khinh thường ngươi ra sao? Bọn chúng coi ngươi là gì? Bọn hắn có xem người là con người?''

''Ta... ta mới chính là người giúp ngươi.''

Thanh âm ma quỷ không ngừng khuếch đại sự hận thù trong thâm tâm hắn.

''Giết hết bọn chúng, giết giết giết.''

''Thế giới này chỉ là một màu đen dơ bẩn mà thôi!''

''Kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu. Kẻ yếu cắn răng, khom mình chịu nhục.... Không giống như ngươi sao, bản thân của ta?''

''Thế giới này không có công bằng. Thực lực mới là chân lí. Kẻ yếu bị kẻ mạnh điều khiển. Ngươi hiểu không? Ngươi hiểu không? Trước mắt người chỉ còn lại màn đêm đang chờ đợi ngươi, cắn nuốt lấy thân thể tàn tạ vô lực trước bóng đen trong Ma Tư Các kia. Ha ha ha...''

Thanh âm điên cuồng đó, muốn hắn tàn sát chúng sinh. muốn hắn hiểu ra được mặt tối của thế giới này, phủ nhận đi một mặt tươi sáng của thế gian, khơi dậy nên kí ức nhục nhã mà hắn từng chịu đựng.

''Hãy nhận lấy sức mạnh của ta!''

Dạ Trần cảm giác trong người như ẩn chứa một sức mạnh duy ngã độc tôn. Cho dù là bất cứ ai, hắn cũng có thể đánh bại ngay lúc này. Sự hưng phấn đó, kích thích đó, không ngừng mãnh liệt theo thời gian làm mê muội đầu óc hắn.

''Hãy dùng máu của kẻ thù, để ăn mừng sự hồi sinh của ngươi.''

''Hãy chà đạp thế giới này dưới chân. Để cho chúng biết ngươi là ai? Ngươi... không muốn sao?''

Tắm trong dòng máu tươi nóng hổi, dùng sức mạnh tà ác tiêu diệt hết những vật cản trước mắt. Kẻ thù trước mắt bị hắn giẫm đạp, một tay tạo lên tràng cảnh khói lửa trần gian. Một khung cảnh huyết sắc bao trùm tâm trí hắn, làm hắn lâm vào điên loạn.

Chỉ một từ, chỉ một thanh âm: ''Sát sát sát sát sát...'' điên cuồng vang lên trong đầu hắn lúc đó mà thôi.

Hắn đã bị mê hoặc, bị thanh âm rung độ đó chiếm lấy tâm trí. Chỉ một bước nữa thôi, hắn đã cảm nhận được sự thoả mãn của kẻ chiến thắng trong sự huyễn ảo.

''Im miệng đi!'' Nhưng đáp lại thanh âm mê hoặc về một tương lai tươi đẹp đó là sự phũ phàng của Dạ Trần, ngay khi hắn nghe được thanh âm lo lắng của ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.