Đi được đoạn đường khá xa, những dấu chân nhỏ của hai người in trên tuyết xếp thành hàng dài.
Ở dốc sườn núi, một ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ bị bao phủ bởi tuyết xuất hiện trong mắt Dạ Trần và Lân Diễm.
''Cuối cũng cũng đến.'' Lân Diễm cười hạnh phúc nói.
Dạ Trần cũng quan sát ngôi nhà gỗ trước mắt cũng thầm gật đầu, Một mình nàng có thể làm được như vậy thật sự không tệ. Có lẽ trước kia nàng chịu khổ nhiều lắm?
''Sau này ta sợ không để phải nàng chịu thiệt.'' Đột nhiên Dạ Trần quay sang nói với nàng.
Lân Diễm nghe hắn nói mặt liền đỏ, ngại ngùng cúi đầu.
''Nàng còn đứng đó làm gì? Không vào dọn dẹp là không có chỗ ngủ đó.'' Dạ Trần ngẩng lên nhìn mảnh trời đã một màu đen, nhanh chân đi đến trước của nhà gỗ bị bao phủ bởi tuyết. Hai tay hắn nhanh chóng bỏ đi những vật cản đường.
Lân Diễm sửng sốt trợn mắt nhìn hắn.
''Chờ đấy cho ta.'' Nàng tức giận nghĩ. Rồi nhanh chân bước đến.
Có Lân Diễm cùng làm. Hai người rất nhanh đã loại bỏ đi những nơi bị bao phủ bởi tuyết.
Mở căn phòng ra. Dạ Trần tưởng trong đó là một mớ lộn xộn cần dọn dẹp. Ai ngờ trong đó gọn gàng, ngăn nắp sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng của mình.
''Là trận pháp.'' Dạ Trần nhíu mày thầm nói.
''Tất nhiên là có trận pháp bao bọc rồi. Đối với các gia tộc và ma giả mà nói trận pháp như vậy là vô dụng. Nhưng đối với người thường nó lại là đồ tốt vô cùng quý giá.'' Lân Diễm dọn dẹp lại vài thứ. Vừa nghe Dạ Trần nói, vừa trả lời.
''Nàng nói ngày trước nàng vì cái này mà kém chút bỏ mạng.'' Dạ Trần lại hỏi.
''Ừm. Lần đó thật sự là nguy hiểm, tuyết lang cấp thấp kia cũng thật giảo hoạt. Lừa ta nhập bẫy xuýt rơi xuống núi.'' Lân Diễm nghĩ lại có chút sợ hãi nói.
Dạ Trần nghe vậy liền tức giận. ''Nhất định phải làm cỏ tuyết lang trên núi này.'' Dạ Trần oán độc nghĩ.
Tội nghiệp tuyết lang khi không bị người nhớ thương. Bọn nó còn chưa biết gì vẫn đang gào rú điên dại ngoài kia.
Nhẫn không gian của Dạ Trần loé lên. Dạ Trần cầm trong tay một quả cầu nhỏ, dùng sức bóp nát. Quang mang trận đồ hiện ra trên long bàn tay.
''Tụ Ma Trận, khởi.'' Dạ Trần đập mạnh tay xuống sàn. Quang mang trận pháp liền toả ra bao phủ xung quanh căn nhà. Ma lực tán loạn ở Tuyết Ma Sơn lập tức tụ tập lại đây.
Nếu như có người biết hắn dùng Tụ Ma Trận ở đây nhất định mắng chửi chết hắn. Tụ Ma Trận thế nhưng là vật hi hữu không còn bao nhiêu ở Nguyên Tố Đại Lục. Trong trận thảm chiến năm đó, rất nhiều ma giả đứng trên đỉnh cao đại lục chết đi cùng theo họ mai táng là rất nhiều đan phương, dược tề phương, cả cách bố trí nhiều trận pháp cũng biến mất bao gồm Tụ Ma Trận điển hình bên trong. Vì đó mà Nguyên Tố Đại Lục mất đi nhiều thứ họ đang quen dùng làm cho đại lục lâm vào thời kì hoảng loạn. Nhiều người lợi dụng cơ hội đó thay đổi bố cục đại lục làm cho ''nước đã đục lại càng đen'' khuấy đến ''phong vũ huyết tinh''. Thời gian dài đó được mọi người Nguyên Tố Đại Lục gọi là thời kì đen tối.
Những trận pháp biến mất trước đó đều được người ta bố trí vào một vật gì đó làm lên tiêu chí của mình. Những vật đó đã trở lên trân quý vô cùng. Nhiều người cũng đã thử tách ta tìm làm lại nhưng không thành. Tất nhiên vẫn có tiến bộ một chút chỉ cần có nhiều trận pháp tách ra nghiên cứu tất có lúc sẽ thành công. Chỉ là những người sử hữu trận pháp tất nhiên sẽ không đưa ra ''ít mới trân quý'' họ hiểu rất rõ điều đó. Từ đó thất truyền rất nhiều thứ.
Bảo vật như Tụ Ma Trần nếu đặt ở những nơi tràn trề ma lực. Nó tất nhiên sẽ biến thành thánh địa mà bao người hằng mong ước được đi vào tu luyện.
Lân Diễm thấy Dạ Trần làm như vậy cũng không phản đối ngược lại còn rất vui mừng ủng hộ.
''Đó là nhà của chúng ta nha.''
''Từ nay cho dù đại địa tan vỡ, sóng thần xuất hiện, cuồng phong bão táp ập đến. Nhà của chúng ta cũng sẽ không đổ. Hahaha.'' Dạ Trần đắc ý cười lớn. Nếu như mẹ hắn Ngọc Thi Ân biết chuyện này nhất định đập chết hắn.
Lân Diễm cùng cười vui vẻ.
Nàng nhanh chóng lấy ra những đồ đã mua. Đệm chăn cũ đã bị nàng thiêu huỷ thành tro tàn bay vào trong không khí thay vào đó là một bộ mới trải ra thẳng tắp đủ cho hai người nằm. Dạ Trần cũng nhanh đem đồ trong nhẫn trữ vật của mình ra sắp xếp.
Ở trong thánh thành, Mặc gia một trong ngũ đại gia tộc.
Trong chiếc sân rộng lớn nối liền với đại sảnh, xác người rải đầy đất máu tươi nhuộm đỏ một vùng. Những người này chứng tỏ chết không lâu.
''Mau vây hai tên khốn khiếp kia lại cho ta. Người các đại gia tộc khác và hoàng thất đến chưa.'' Một nam tử trung niên mặt đầy râu tức giận chỉ huy đám người, rồi quay sang hỏi người bên cạnh.
''Gia chủ vẫn chưa thấy tin tức gì của các nhà khác.'' Người bên cạnh vội đáp.
''Khốn khiếp. Ngươi mau nhanh chóng tập hợp, thông báo, gọi tất cả các cao thủ rải rác trong thành về. Nhất định bao vây hai nàng lại. Một trong hai người kia đang giữ bí pháp đo lường ma lực của Mặc gia ta.''
''Rõ.'' Người kia lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
''Bí pháp đo lường ma lực là gân cốt của Mặc gia đối kháng nhà khác. Nhất định không để hai người kia lấy đi được.'' Gia chủ Măc gia nghĩ. Nếu như bí pháp đo lường bị truyền ra ngoài. Bọn hắn Mặc gia vậy liền xong.
''Tất cả mọi người cùng xông lên cho ta, loạn ẩu đánh chết bọn chúng.'' Hắn tức giận ma lực quanh thân phun trào gia nhanh chóng ra nhập trong vòng chiến. Những người Mặc gia ở gần hắn cũng lên theo.
''Một đám run dế.'' Một người bị bao vây chúng đó nói.
''Chết hết đi cho ta.''
''Ầm.'' Già thiên thủ phô thiên cái địa. Một băng trảo khổng lồ từ trên trời ập xuống đánh về phía Mặc gia.
Mọi người trong Mặc gia thấy hình ảnh băng trảo kia đôi mắt lộ rõ sợ hãi.
Tuyết Ma Sơn, một ngôi nhà gỗ sáng trưng ánh đèn hiện ra.
Sau một hồi vất vả thay đi đổi lại, căn phong đã đầy đủ hơn nhiều, không còn vẻ trống trải của ngày trước. Có thể nói là đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì. Đây cũng là công lao lớn đi mua sắm của Lân Diễm và người bị kéo đi theo Dạ Trần.
Hai người họ đang ngồi thở hổn hển bên ghế, quần áo đã dính đầy mà hôi.
''Đã xong, mệt chết ta rồi.'' Dạ Trần mệt mỏi nói.
''Bây giờ nó chính là nhà đầu tiên của chúng ta.'' Lân Diễm cười đáng yêu nói với hắn. Nàng tự biết cuộc hành trình của mình cùng Dạ Trần giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
''Ừm.'' Dạ Trần gật đầu mạnh. Hắn cũng hiểu rõ một số việc. Dù sao hắn cũng là người bày ra, cũng là việc hắn nhất định phải làm. Nếu như hắn không mạnh lên, cuộc sống của hắn rất nhanh sẽ bị phá nát bởi thời gian của thời đại đang một ngày thay đổi đi.
''Ngươi không chết chính là ta chết.'' Đây chính là lời nói đại diện cho một thời đại mới đập nát thời đại cũ.
''Ngươi không bắt kịp nó, không có thực lực tương xứng để đối mặt. Ngươi xác định rồi.''
Dạ Trần suy nghĩ một hồi quay sang nhìn Lân Diễm. Hắn thấy nàng đang mê man suy nghĩ gì đó miệng tự chủ nở nụ cười. Đúng vậy nàng đang cười, hơn nữ còn là cười xấu xa hắn đã từng gặp khi trước. Trong lòng Dạ Trần cuồng hô.
Lân Diễm tỉnh táo lại nhìn Dạ Trần cũng đang nhìn mình. Mặt có chút hồng nhưng rất nhanh nụ cười xấu xa lại hiện lên. Một ngọn lửa xuất hiện ở vòng tay nàng. Bị Nàng bắn vô trong phòng tắm bên cạnh.
''Xèo xèo, ở trong phát ra tiếng nước sôi.'' Dạ Trần sợ hãi ''ực'' một tiếng nhìn nàng đang đi đến bên cạnh.
''Nàng đừng lại đây. Nàng lại muốn làm gì?'' Dạ Trần run run hỏi.
''Thưởng cho chàng nha.'' Không đợi Dạ Trần trả lời. Nàng đã nhanh chóng bắt được tay hắn, ôm Dạ Trần vào lòng một lúc. Rồi mạnh tay ném hắn chuẩn xác bay vào trong thùng nước tắm lớn đã chuẩn bị từ lâu. Nàng đã sử dụng ma lực bao quanh hắn tự nhiên sẽ không làm hắn bị đau chút nào.
Thấy đại cục đã định, nàng mỉm cười xấu xa không chút che đậy. Nàng bật mạnh tựa như hổ lao vào bầy dê mạnh mẽ đi vào dày vò con mồi bên trong.
''A, nàng dừng tay cho ta.''
''Hahaha. Tiểu phu quân rất phối hợp nha''
''Phối hợp cái đầu nàng. Ai ui, đừng có dùng sức mạnh như vậy.''
''Xoẹt xoẹt...''
''Phi lễ, mau dừng tay. Ta tự làm được. Không...''