Một đạo quang mang từ trong thân thể Dạ Trần bay ra đậu ngay trên vai hắn. Một tiểu hổ trắng xuất hiện, miệng nhỏ há to ra hết cỡ rồi nhanh chóng gập xuống.
''Gừ gừ!'' Tiểu Hổ lắc lắc cái đầu gầm nhẹ vài tiếng.
Đôi mắt đen tuyền long lanh mà lim dim, có chút không tình nguyện đánh giá tình hình trước mắt. Đam Mỹ Sắc
Ai bảo Dạ Trần nguy hiểm như vậy, nó không thể không làm theo lời đối phương nói.
''...'' Tuyên Nghi nhíu mày nhìn lại Tiểu Hổ trên vai đối phương.
Mặc dù tiểu ma thú này trên người không phát ra khí tức mạnh mẽ cho lắm nhưng nó lại mang đến cảm giác thấp thỏm không yên cho hắn.
Thứ có thể ở bên cạnh Dạ Ma nhất định không phải là đồ vật tầm thường, hắn phải cẩn thận mới được, không cả không giết được kẻ thù ngược lại bị kẻ thù giết, trở thành trò cười của Giới thành!
Cũng tự trách bản thân thật là bất cẩn. Mới đầu đến còn tưởng chỉ có hai người trước mắt mà thôi làm cho lòng tự tin của hắn tăng mạnh, ai ngờ đối phương vẫn còn một linh thú ẩn sâu trong người. Mà có thể làm linh thú cho ma giả cũng chỉ có Dị Ma Thú tồn tại đặc biệt tiến cấp từ ma thú, Linh Nhân và Dị Thú trong Linh Tộc có thể đáp ứng đủ điều kiện cần thiết.
Điều đáng nói là trong số ba loại này... không hề có kẻ yếu, cùng cấp chiến lực phát ra đều là áp đảo các tộc khác mà treo lên đánh!
Chỉ là tại sao tiểu ma thú trước mắt nhìn lại có chút ngốc manh như vậy!
Khuôn mặt ngáo ngơ đã đành, đầu nhỏ thì gục lên gục xuống, lúc thì lắc đông chán lại qua lắc tây, chưa kể trên người nó không có một chút tinh thần đặc trưng nào của ma thú cả! Đây là Hổ tộc thiên sinh mạnh mẽ, uy hiếp vạn tộc làm cho chúng sinh phải run sợ sao?
Cảm giác mang lại thật là mâu thuẫn quá đi!
''Tuyên huynh... sao vậy? Thần sắc của ngươi không được tốt cho lắm!'' Dạ Trần tỏ ra lo lắng vội lên tiếng hỏi han thân ảnh phía trước đã đứng im lặng không lên tiếng nãy giờ, khác hoàn toàn so với vẻ xúc động lúc trước. Thật là biết cách làm cho người ta phải lo lắng!
''Hừ hừ..!!'' Tứ Du ở bên cạnh phát ra thanh âm kì quái mặc dù đã mím chặt môi mình lại.
''...'' Tiểu Hổ ở trên bả vai Dạ Trần liếc đôi mắt nhỏ đánh giá đối phương.
Thần tình của nó chăm chú như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
''Vù..!!'' Tiểu Hổ dùng sức bật người lên phía trước, thân thể trên không hóa thành một đạo quang mang bay đến trước người Tứ Du.
Thấy tiểu bằng hữu trên vai chạy đi tìm người khác, Dạ Trần ánh mắt khẽ nhảy nhưng cũng không lo lắng lắm, hắn toàn tâm toàn lực tập trung vào thân ảnh có chút nguy hiểm đằng trước.
Đối phương không lo nhưng bên này Tứ Du đã có chút sốt sắng, đôi mắt thì mở to tỏ rõ sự không hiểu nhìn vào thân ảnh đang lơ lửng dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mình trước mắt.
''Ngươi muốn gì?'' Bỏ qua chuyện đang diễn ra qua một bên, Tứ Du mỉm cười khẽ hỏi thân ảnh nhỏ bé trước mắt.
Hắn cũng đưa hai tay ra ôm lấy thân ảnh trắng đen trước mắt. Dù sao đối phương cũng là linh thú của Dạ Trần, hắn cũng không lo ngại tiểu hổ con nhìn vô cùng vô hại này lại không đâu ra tay làm hại đến hắn.
''Thật mềm!'' Tứ Du ánh mắt sáng trưng thầm hô lên một tiếng.
Bàn tay của hắn chạm vào thân thể đối phương như chạm vào lớp bông mềm vậy. Không những mềm mại, cảm giác mang lại còn vô cùng thoải mái lan tỏa ra toàn thân làm cho hắn yêu thích không muốn buông ra... khác biệt một trời một vực so với Long Thiên Giao hắn vừa mới có được!
''Không lẽ tìm cách đổi với Dạ Trần?'' Suy nghĩ này le lói trong đầu đối phương.
''Xoẹt xoẹt!''
Cánh tay phải chớp hiện lên quang mang yếu ớt biểu thị sự phản đối.
''Ha ha..!!” Tứ Du thấy vậy liền cười thầm.
Đó cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời của hắn mà thôi!
''Gào gào!” Tiểu Hổ gầm lên hai tiếng đánh động đối phương.
''...'' Tứ Du chớp chớp mắt nhìn lại thân ảnh nhỏ bé trong tay.
''Ý ngươi là sao?'' Hắn không khỏi ngại ngùng lên tiếng hỏi lại.
Ánh mắt thầm liếc qua thân ảnh đứng trước mắt.
''Gào gào gào gào!'' Tiểu Hổ không chút phiền lòng vội gầm lên đáp lại người ta.
''Ý của Tiểu Hổ là ngươi tuấn tú hơn ta, nó muốn làm tiểu đệ của ngươi đó!'' Vừa nói Dạ Trần vừa đưa tay ra bắt lại đối phương, ánh mắt thì chăm chú không rời thân ảnh Tuyên Ảnh nửa bước.
''Gừ gừ gừ..!''
Tiểu Hổ run lên biểu thị không muốn, nó vội bật người nhảy lên bả vai Tứ Du tránh thoát khỏi ma trảo của Dạ Trần.
''Hổ háo sắc ngươi giỏi lắm!'' Dạ Trần căm hận lên tiếng.
''Thấy sắc liền quên nghĩa!'' Hắn lùi lại chầm chậm tiến đến bên cạnh Tứ Du.
Lời hắn vừa nói ra thực chất chỉ có một nửa ý của Tiểu Hổ mà thôi. Còn nửa sau nữa chính là ''Đại ca ngươi hãy giúp ta thu phục Dạ Trần, ta sẽ đi theo ngươi suốt đời'' nên Tiểu Hổ mới có phản ứng mãnh liệt với lời hắn vừa nói ra như vậy.
''Hừ!'' Tuyên Nghi thấy vậy liền nhếch miệng cười, hắn cũng không vội với lại... hắn đã có ý tưởng mới!
''Gừ gừ!'' Tiểu Hổ dùng ánh mắt cầu xin hướng đến Tứ Du cầu cứu gấp.
''Được rồi!'' Không chịu nổi sự mê hoặc của đối phương, Tứ Du liền cười nói.
Hắn cũng thật nhanh đưa tay ra ôm lấy Tiểu Hổ vào lòng, ánh mắt thì khẽ liếc người đang đến.
''Gào!'' Tiểu Hổ được như ý nguyện, lại thấy Dạ Trần bị đại ca mình mới thu nhận khẽ liếc một cái liền sợ run, nó liền phấn khích hú lên một tiếng thật dài.
Từ đó có thể thấy được, Tiểu Hổ đối với Dạ Trần có bao nhiêu oán khí trong lòng.
Nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc chí của đối phương, Dạ Trần tức đến lộn ruột.
''Hay là từ nay ngươi hãy để Tiểu Hổ đi theo ta đi!'' Tứ Du thích thú cười nói.
Hắn dâng Tiểu Hổ lên phía đối diện rồi lắc lắc đối phương vào cái.
Tiểu Hổ rất phối hợp, nó tỏ ra vô cùng thích thú, tứ chi múa loạn trên không.
Tứ Du càng nhìn càng cảm thấy đối phương thuận mắt và dễ thương, đã vậy đối phương còn là Tiểu Hổ Nữ giống như Lân Diễm nữa chứ!
Nhớ lại hình ảnh, Linh Lung ôm chầm lấy đối phương tỏ ra vô cùng thích thú và hào hứng, hắn lại càng hướng tới, có ý nghĩ bất chấp tất cả để đạt được Tiểu Hổ về bên mình!
''Bao nhiêu Tử Kim, tùy ngươi ra giá!'' Tứ Du thuận theo ý thức cười nói.
''...'' Thanh âm hào hứng truyền ra từ đối phương hỏi mình muốn ra giá bao nhiêu thì hô làm Dạ Trần còn tưởng tai mình nghe lầm làm cho hắn không khỏi dở khóc dở cười nhìn lại Tứ Du, người đang vui vẻ ngắm nghía Tiểu Hổ trước mắt như một món hàng cao cấp hiếm khi được bày bán ở ngoài chợ.
''Chỗ huynh đệ, chỉ cần Tiểu Hổ gật đầu đồng ý, ngươi cứ tùy ý mang đi!'' Dạ Trần cười to nói.
Hắn vô cùng hào sảng chỉ cần hai bên tự nguyện, hắn sẽ không can thiệp, cũng sẽ không đòi lại.
''Thật sao?'' Dạ Trần mở lời trước làm cho Tứ Du hai mắt sáng trưng vội quay sang dò hỏi lại thực hư.
''Tất nhiên rồi!'' Dạ Trần khí tựa mây bay đáp lại đối phương.
''Đúng không... Tiểu Hổ?'' Hắn híp mắt cười nói với thân ảnh then chốt trong chuyện này.
Tứ Du cũng vội hướng ánh mắt nhìn xuống.
''Ực!'' Tiểu Hổ hai mắt run run, không tự chủ nuốt xuống một hơi lạnh lẽo.
Trong ánh mắt của Tiểu Hổ, Dạ Trần tựa như ác ma nở nụ cười thân thiện, lộ ra hàm răng sắc nhọn mà bóng loáng cùng với đôi mắt đỏ biết cười khẽ rít gào lên câu nói ''Không nghe theo ta thì chỉ có chết'' mà không phải là câu nói nhẹ nhàng từ tốn ban nãy.