Nguyên Tố Đại Lục

Chương 150: Chương 150: Niệm Ngữ




PHÙ!

Thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Dạ Trần từ từ mở ra đôi mắt, ánh sáng thần quang theo đó chớp hiện.

''Soạt soạt...''

Nắm nắm bàn tay, cảm nhận sức mạnh cuộc trào như sóng vỗ trong cơ thể. Dạ Trần mỉm cười bật thốt nói: ''Cảm giác này... Tốt lắm!''

Mặc dù hấp thụ hoàn toàn huyết quang không đột phá được Cao cấp nhưng có thể trong thời gian ngắn tăng tiến thực lực, nâng cao ma lực cũng tốt lắm rồi. Lúc này đây, hắn cảm nhận được một nguồn ma lực dồi dào tràn ngập trong từng ngóc ngách trên cơ thể, cảm giác mạnh mẽ chưa từng có này làm hắn tự tin có thể đánh ngã bất cứ một ai mà hắn nhìn thấy ngay lúc này đây.

Nếu như gặp lại Tuyên Nghi, hắn tin chắc mình có thể đánh bại đối phương mà không cần phải lưỡng bại câu thương như trước nữa.

Tất nhiên đây cũng chỉ là những gì hắn suy nghĩ, ảo mộng về tương lai tốt đẹp mà thôi. Hắn thực lực tăng tiến, không lẽ người khác ngồi không mỉm cười nhìn hắn tu luyện?

''Mặc dù ma lực được tăng cao nhưng vấn đề chính vẫn nằm ở Thuật - Pháp.''

Nghĩ đến đây, Dạ Trần hai mắt sắc bén liếc nhìn quyển sách đặt trên bàn.

Thuật - Pháp của Bạch gia hắn, sẽ không yếu hơn Thuật - Pháp của Diệt Ma Hội đi.

Dạ Trần mỉm cười, háo hức cầm lấy quyển sách, dòng chữ trên trang đầu tiên hiện lên trong mắt hắn.

''Không phải tộc nhân Bạch gia tuyệt đối không được động vào. Huyết Sắc Chi Khí vừa là phần thưởng cũng là khảo nghiệm tố chất của Bạch gia dành cho tộc nhân. Chỉ có những ai thông qua, mới được phép tu luyện Thuật- Pháp bên trong.''

Dạ Trần nhìn vào những hàng chữ ngay ngắn thầm đọc lên.

''Huyết Sắc Chi Khí được rút ra từ Bạch Mạch Chi Cốt. Đối với người không có dòng máu Bạch gia chỉ có hại mà không có lợi...''

Dạ Trần đọc đến đây thầm thở dài trong lòng.

Biết vậy lúc nãy đã đọc qua những dòng lưu ý này. Có sự chuẩn bị trước hắn cũng không lâm vào mất kiểm soát, chịu nhiều đau đớn như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng mình như một con huyết quỷ giáng lâm, mặt mũi dữ tợn xấu xa, Dạ Trần trong lòng lạnh run.

''Quá mất hình tượng, may mắn Diễm Nhi không nhìn thấy ta lúc đó.''

Nghĩ đến cảnh tượng, Lân Diễm hốt hoảng nhìn vào mình hô to: ''Có quỷ!'' Dạ Trần liền mặt đỏ tía tai. Vội lắc lắc đầu thật mạnh quên đi kí ức đen tối này.

Mình hắn biết là được rồi.

Cảm thấy có chút vô bổ, Dạ Trần lật sang trang tiếp theo. ''Cách tu luyện Niệm Ngữ.'' Nhìn hai chữ Niệm Ngữ Dạ Trần hai mắt toả sáng.

Người tinh thông Niệm Ngữ không những có thể thi triển Chú pháp mà cần có thể ''nhất niệm thành trận'' nhanh hơn nhiều những Ma Trận Sư thông thường dùng ma lực vẽ lên vòng tròn ma pháp rồi hợp nhất lại với nhau tạo ra Trận pháp.

Nhưng Niệm Ngữ cũng không phải muốn học là học được, cần phải có thiên phú cao để hiểu ra độ huyền diệu bao hàm trong đó.

Người xưa cũng đã từng nói. Người có thiên phú thường được trời ưu ái, cao bao nhiêu thì được bấy nhiêu yêu thương. Khi hai người gặp nhau, sự ưu ái đó sẽ được thể hiện ra. Cùng một loại ma pháp, cùng một cấp bậc Ma giả, hai bên ngang nhau nhưng thiên phú khác nhau thì uy lực phát ra cũng sẽ theo đó mà khác đi.

Có thể ví như được trời trợ giúp vậy. Trời tất nhiên sẽ công bằng ra tay trợ giúp cả hai bên, nhưng sự giúp đỡ cũng có chênh lệch. Bên nào chất lượng hơn, tất nhiên được nhiều hơn uy lực ra chiêu cũng mạnh hơn bên kém rất nhiều. Đây là sự bất công của thiên địa, cũng là một khảo nghiệm cho ma giả phải không ngừng cố gắng vươn lên.

Từ đó nhân sinh chia ra làm bốn cấp độ đánh giá Ma giả:

Kẻ đánh bại đối thủ của mình được gọi là Thiên Tài, thường được ví mười năm mới có một người.

Kẻ đánh bại Thiên Tài được xưng là Thiên Kiêu, trăm năm mới sinh ra một người như vậy. Thường chỉ có các thế lực như Đại gia tộc trở lên mới bồi dưỡng ra được người tài hoa như vậy mà thôi.

Mà kẻ đánh bại được Thiên Kiêu sẽ được cả Đại Lục ghi nhận, được gọi là Kì Tài. Mọi người đồn rằng, cách mỗi ngàn năm mới có một người như vậy xuất thế, thống lĩnh Đại Lục mở ra một chân trời mới.

Mà trên đó nữa, người đánh bại được Kì Tài ngút trời chính là truyền thuyết trong lòng mọi người. Người như vậy đã không phải là người mà bọn họ có thể đánh giá nữa rồi. Chỉ có thể gọi đối phương bằng hai từ ''Quái Vật'' để thể hiện sự khủng khiếp của người đó mà thôi.

Người đạt đến mức như vậy, hàng vạn năm qua đã sớm không còn tồn tại trên đời. Hai từ Quái Vật chỉ sự mãnh mẽ đạp đổ Kì Tài dưới chân, cũng đã sớm phai nhạt trong lòng mỗi người.

Thời xa xưa cũng chỉ có một vị sáng tạo ra cách tu luyện ma lực mới được thế gian xưng tụng là Ma Giả Vạn Thế đạt cấp độ Quái Vật mà thôi.

Dạ Trần hai mắt chăm chăm nhìn vào từng hàng chữ chỉ cách tu luyện Niệm Ngữ.

Được một lúc sau, hắn kinh ngạc bật thốt: ''Không đọc được!''

Cái trước mắt hắn đâu phải là chữ thường thấy à! Ngòng ngoa ngòng nghèo giống như các kí tự cổ vậy. Làm sao hắn đọc hiểu nổi mà tu luyện.

''Khoan đã. Sao mấy kí tự này biết nhảy múa rồi!'' Dạ Trần lấy tay xoa xoa hai mắt kinh hãi nói.

Các kí tự trên quyển sách giống như sống lại vậy. Vô cùng chân thực chuyển động.

''Xoẹt...'' Một kí tự huyền ảo đột nhiên bắn vào trán hắn xuyên thẳng vào bên trong.

''A a a...''

Dạ Trần thét lên kinh hãi bật ngửa ra sau.

''Ầm...''

''Trán ta... thủng rồi!'' Dạ Trần bật thốt.

''Hình như không có máu chảy ra!''

Dạ Trần nghi hoặc vội lấy tay sờ trán.

''Không lẽ...'' Hắn linh quang chớp động như hiểu ra thứ gì đó.

''Bịch...'' Dạ Trần vội ngồi dậy, đôi mắt nhìn chăm chăm vào những kí tự khó hiểu trước mắt.

Trong mắt Dạ Trần, những kí tự đó như những đạo linh quang dần dần xâm ngập từ trán hắn mà vào trong.

Dạ Trần nhắm mắt tập trung cảm nhận. Những kí tự huyền ảo hư không xuất hiện trong tâm trí hình thành một vòng tròn ma pháp.

''Xoẹt...'' Dạ Trần ngón tay khẽ động, ma lực được tập trung lại đầu ngón tay.

Dạ Trần lấy hư không làm sách, tay làm bút, không ngừng chuyển động một cách khó hiểu.

''Ầm...'' Một thanh âm nhỏ phát ra.

Trước mặt Dạ Trần một vòng tròn ma pháp cỡ nhỏ xuất hiện.

Nhìn vào vòng tròn ma pháp một màu trắng bạch, Dạ Trần chợt ngộ thầm nói: ''Không lẽ dùng hệ nguyên tố nào, thì màu sắc vòng tròn ma pháp sẽ theo đặc trưng hệ đó!''

Nghĩ là làm, Ám chi lực xuất hiện bao phủ ngón tay hắn.

''Xoẹt xoẹt...'' Dạ Trần một lần nữa hư không vẽ lên.

''Ầm...'' Một vòng tròn ma pháp màu đen không lâu xuất hiện.

''Đúng là như thế!'' Dạ Trần nhìn thành quả của mình mà cười.

Nhớ đến su phụ trên cần đưa tay ra đã hình thành vòng tròn ma pháp, Dạ Trần hai mắt sáng lên.

Nếu như đạt được trình độ như sư phụ, hắn có thể dễ dàng tạo nên trận pháp đối phó với kẻ địch rồi. Còn Ma trận huyền diệu hơn nhiều, mức độ khó cũng cao hơn, hắn còn chưa nghĩ đến.

''Chắc cũng chỉ còn lại hơn hai ngày. Không thể để thời gian trôi qua một cách vô ích được.''

Dạ Trần ánh mắt dần trở lên kiên định.

Nhìn mấy quả cầu nhỏ đặt ở trên bàn, Dạ Trần khoé miệng khẽ nhếch. Hàn mang trong đôi mắt hắc bạch phân mình hiện lên.

''Đám Diệt Ma Hội khốn kiếp. Không phải là các ngươi muốn ngăn cản ta sao? Trong Ma Đồ, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.''

Dạ Trần cười gằn nói.

Hắn không tin động tĩnh ở Ma Tư Các người bên ngoài không cảm nhận được. Được biệt là đám ma giả cường đại toạ trấn trong Hội. Đám người đó tinh thần lực lúc nào cũng thả ra dò xét khắp nơi, không lí nào lại không để ý đến nơi quan trọng như Ma Tư Các.

Đây rõ ràng là cố ý nhắm vào hắn, đến cả một người đến hỏi chuyện gì xảy ra cũng không thấy. Hắn lại là đệ tử của Thiên Lão, lẽ nào đám cao tầng Diệt Ma Hội còn bỡ ngỡ, quên không nhận ra. Mà hắn ở Giới thành cũng đâu an phận thủ thường, không lí nào đám người quan tâm nhiều chuyện đó lại không biết được cả.

''Các người chờ đó!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.