Bên ngoài Ma Đồ, Diệt Ma Hội tầng bảy - Ma Tư Các.
''ẦM!'' Sóng năng lượng như biển động vỗ sóng tạo lên áp lực cực mạnh không ngừng được lan truyền ra ngoài.
''Cạch cạch...!!'' Bốn mặt tường bao quanh cùng với những bức họa tuyệt mỹ khắc từ gỗ quý được đính lên trên theo ma lực đè nén dẫn đến hao mòn sức chịu đựng mà bạo phát vỡ ra từng mảng nhỏ.
''Thiên lão, Diệt lão hai người mau dừng tay à!''
''Cứ thế Diệt Ma Hội sẽ bị phá hủy mất!''
Dòng người lũ lượt tiến đến nhưng đứng trước áp lực như thần minh giá lâm tỏa ra thần uy chặn đứng cửa ra vào, họ chỉ có thể mở miệng cầu xin.
Hai người ở bên trong kia đều là siêu cấp ma giả tuyệt thế một đời à. Để cho họ đánh tiếp lại còn ở trong chính Diệt Ma Hội đấu pháp, không khác gì mang bạo đạn và bạo trận đặt trong nhà rồi kích phá cả. Bây giờ hai bên còn giữ được lí trí có thể điều khiển ma lực phát tán nhưng đến khi họ đánh đỏ cả mắt đây? Không phải là từ nay Diệt Ma Hội được biến mất khỏi Giới thành Thiên Phương à!
''Mẹ kiếp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà ta không hề hay biết gì hết!'' Một vị ma giả tuổi quá tứ tuần mặc trưởng lão áo bào đặc trưng của Diệt Ma Hội thầm mắng.
Không lâu trước đó hắn hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi quay về, vừa bước chân vào Hội giao trả nhiệm vụ liền thấy phong ba truyền đến. Lên đây mới biết, hóa ra hai vị đức cao vọng trọng thường ngày giữ gìn hình tượng như ngọc đang xảy ra tranh chấp đến mức chết đi sống lại, chỉ muốn một chưởng đập nát đối phương thành cặn bã. Mặc dù bản thân chức bị thấp hơn nhiều nhưng thân là một thành viên của Diệt Ma Hội không thể để yên như thế được, hai người trong đó quá mạnh, dư uy phát ra ngoài đã hủy không ít thứ tốt của Hội, nếu để họ tiếp tục nữa có khi tổng bộ Diệt Ma Hội ở Thiên Phương đế quốc bị hủy cũng nên!
''Đám người canh giữ ở đây chết hết rồi sao? Mau lên tiếng giải thích à, vì sao lại xảy ra chuyện này?'' Bên cạnh lão giả, một vị trung niên nam tử mặc bạch y thấy tình hình không ổn vội liếc qua đám người có mặt ở đây một vòng rồi hét lớn.
''Chuyện này..!?” Dòng người một mảnh xôn xao, ai nấy cũng mở to ra hai mắt nhìn nhau như kẻ ngốc.
''Ngài biết Hội trưởng ở đâu không? Cứ để như này thì hỏng hết!'' Hỏi những người trước mắt xem ra là vô ích, bạch y ma giả đành quay sang hỏi vị trưởng lão ở bên cạnh.
''Ngươi hỏi ta, ta biết đi đâu tìm kết quả!'' Bản thân mới về đến hội đâu rõ chuyện gì cùng bố cục bên trong đã thay đổi ra sao, đối phương lắc đầu có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
''...'' Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt chán nản, định nói tiếp gì đó nhưng nghĩ lại chỉ có thể thở dài một hơi.
Bên trong Ma Tư Các đã là một mảnh hỗn độn, vô số bí tịch, ma pháp, bí thuật... nằm rải rác trên mặt đất như đồ bỏ đi. Ở vị trí trung tâm, sư phụ của Dạ Trần, Thiên Tuyệt Luân đứng chấp tay hiên ngang nhìn về một mảnh bóng tối bao trùm ở trước mắt, khí thế trên người lão tỏa ra đối lập một trời một vực với hắc ngục lạnh lẽo ẩn hiện đôi mắt một màu huyết sắc của ma thần giáng thế để rồi tạo thành một mảnh tinh quang trận đồ như một thế giới riêng biệt, mỗi cái nhấc tay động chân cũng đủ để làm cho thiên địa biến chuyển, vạn vật đổi hướng, vi tinh di dời ép đối phương phải co mình vào góc khuất!
''Ta không có mặt ở đây, ngươi lại dám cậy già lên mặt bắt nạt đệ tử của Thiên Tuyệt Luân ta. Diệt Chính, ngươi nghĩ bấy lâu nay ta không ra tay liền nghĩ ta đổi khẩu vị từ ăn mặn sang ăn chay sao?'' Thiên lão thanh âm hữu lực chấn vang cả Ma Tư Các khiến cho đám người ở bên ngoài nghe thấy mà thất kinh vội phong bế thính giác lại.
''Hừ, Thiên Tuyệt Luân, ngươi đường đường là nguyên lão của Diệt Ma Hội, thanh danh vang dội cả Giới thành. Đáng lí phải làm gương cho những tiểu bối noi theo vậy mà ngươi lại dung túng đệ tử của mình làm càn, không có công hiến gì cho hội lại dám tự ý tiến vào Ma Tư Các xem trộm Thuật Pháp!''
''Thiên Tuyệt Luân, ta hỏi ngươi một câu, ngươi và đồ đệ yêu quý của ngươi... Đáng Tội Gì?''
Đối phương không vì yếu thế mà tỏ ra sợ hãi khiêm nhường ngược lại đáp trả hùng hồn vô cùng thuyết phục, ngay câu đầu tiên đã làm cho Thiên lão không thể xuống đài được, rồi dội nước bẩn một cách trực diện không cho đối phương có cơ hội tẩy rửa, vì theo luật của Hội đề ra từ trước đó đích thực Dạ Trần không được phép đi vào Ma Tư Các thật!
''Ha ha ha....!'' Thiên lão nghe đối phương nói một hồi mà cảm thấy tức cười.
Bản thân là một trong ba nguyên lão cấp cao nhất của Diệt Ma Hội, nắm giữ một trong ba phiếu AI lên nắm giữ Diệt Ma Hội, hội trưởng Diệt Ma Hội đứng trước mặt còn phải khép nép đứng qua một bên nhìn sắc mặt lão nói chuyện, được ngoại lệ có thể tùy ý đi đến bất kì nơi nào Hội xây dựng lên mà không cần phê chuẩn. Vậy mà đệ tử của lão mang theo lệnh bài của bản thân ban cho trước đó đi đến đây học tập Thuật Pháp cũng chẳng khác gì đích thân lão đi đến đây không ngờ lại bị người khác cự tuyệt, hơn nữa còn bị đối phương sỉ nhục buông ra uy áp ép đến trọng thương, hôm nay còn bị tên khốn khiếp trước mặt đổ hết tội lỗi lên đầu còn gì đáng tức cười hơn nữa!
''Câu này ngươi lừa những người khác còn được nhưng... ta có thân phận gì? Không lẽ ngươi quên rồi!'' Thiên lão vô cùng thất vọng nhắc nhở cho đối phương nhớ lại bản thân lão là ai, là cái gì của Diệt Ma Hội!
Không chờ đối phương đáp lại, Thiên lão thở nhẹ ra một hơi nói tiếp: ''Diệt Chính, ngươi làm cho ta quá thất vọng! Hai mươi năm trước, Diệt gia ngươi chỉ là một tiểu tộc nhỏ bé ngày ngày giãy chết ở Giới thành toàn quái vật ăn thịt không nhả xương. Nhờ có ai, nhờ có ai Diệt gia ngươi có ngày hôm nay?''
''Không phải ta Thiên Tuyệt Luân một tay nâng đỡ, các ngươi Diệt gia cá nhỏ có ngày hôm nay sao? Diệt Chính tặc tử, ngươi trả lời cho lão phu!'' Thiên lão càng nói càng tức giận, lão trợn mắt gằn hỏi thân ảnh đứng trong bóng tay che mờ đi tất cả kia.
Không sai, người trước mắt Diệp Chính là cha của Diệt Vô Ưu - hội trưởng của Diệt Ma Hội, cũng là gia chủ của Diệt gia, gia tộc chỉ kém Tứ Đại Gia Tộc và Nguyên gia của Giới thành. Hai mươi năm trước, Diệt gia vô cùng nhỏ yếu, sống trong Giới thành đã nhiều năm nhưng trong gia tộc không bồi dưỡng ra nổi một siêu cấp ma giả đứng ra tọa trấn thành ra mỗi ngày đều phải sống trong sợ hãi chỉ trực chờ các gia tộc có siêu cấp đột nhiên gõ cửa tàn sát cả Diệt gia. May mắn trời không phụ Diệt gia, Diệt Vô Ưu một nhân tài mới nổi nhưng bị các thiên tài của các gia tộc khác chèn ép cho đến nỗi không thể thở vô tình gặp được Thiên lão rồi được người trợ giúp tận tình nâng đỡ đến cả ngôi vị Hội trưởng của Diệt Ma Hội cũng trao cho Diệt Vô Ưu lên ngồi!
Diệt Vô Ưu nắm trong tay Diệt Ma Hội, Diệt gia tất nhiên được hưởng lợi nhiều nhất, chỉ trong vài năm đã có siêu cấp ma giả được sinh ra, Diệt gia một gia tộc nhỏ bé không có tiếng nói bỗng chốc trở thành người khổng lồ mỗi câu nói phát ra đều làm cho kẻ khác phải dè chừng, nguồn tài nguyên Diệt gia được cung cấp hằng năm cũng theo đó không bao giờ ngừng có thể nói ''người ăn không hết, ma giả trong tộc luyện đến mỏi thân''. Để rồi hai mươi năm sau, đến ngày hôm nay, người từng giúp đỡ Diệt gia hết sức trong mắt đối phương đã không sánh bằng một cái đinh, đệ tử của lão thì không bằng một con tép, mặc chúng ức hiếp dày vò khinh bỉ, LÝ NÀO LẠI NHƯ VẬY!