Nữ hài khuôn mặt tái đi, đôi tay bị thương nhưng không biết phải làm sao đây?
''Thật đau!'' Cảm nhận cơn đau âm ỉ truyền lại, nữ hài khuôn mặt mếu máo thầm nói.
Dù vậy, cơ thể nhỏ bé vẫn gắng gượng đứng dậy, đứng dậy để rời xa nơi này.
''Thiếu gia người xem, bên kia có tên xấu xí!''
Cách đó không xa, một đám trẻ con tụ tập lại với nhau đang chỉ chỏ nói về nữ hài ở phía đối diện.
''Ha ha ha, các người nhìn xem, quần áo hắn bẩn chưa kìa. Mau đến đấy nhanh lên!''
''Hắn ta là chuột mới chui ra khỏi hang sao?''
Dẫn đầu đám trẻ đi đến là một nam hài thần sắc cao ngạo, xung quanh đối phương những đứa trẻ còn lại cũng hí hửng không kém là bao, còn có một điểm chung nữa là quần áo đám trẻ này đang mặc trên người vậy mà có cùng thêu một chữ ''Băng'' trên ngực áo!
''Dạ Trần, ngươi xem. Hắn với ngươi giống nhau không?''
Nam hài đi đầu thần sắc vui vẻ quay lại hỏi một nam hài khác cũng không kém đối phương là bao, chỉ là biểu cảm hiện trên gương mặt nam hài đối diện có chút không quan tâm đến sự đời mà thôi, nói đúng hơn là lạnh nhạt với tất cả!
''Đều là một lũ chuột không nhà giống nhau, ha ha ha...!!'' Thấy đối phương không đáp lại, Băng Ngọc tự ôm bụng cười tự trả lời cho bản thân cũng như những đứa trẻ bên cạnh hắn nghe.
''Ha ha ha..!!'' Những đúa trẻ ở bên cạnh thấy thiếu gia nhà mình cười thì cũng học theo mà mở to miệng ra cười đùa.
''Vô vị!'' Dạ Trần thấy đám người xung quanh bản thân như một lũ khỉ háo thắng không khỏi thầm nói.
Điều này cũng vô tình tạo ra sự đối lập cực khác biệt giữa hắn và những đứa trẻ cùng trang lứa.
''Dạ Trần đừng tưởng ngươi có chút thông minh thì kiêu ngạo!''
''Ngươi bất quá cũng chỉ là...!?”
''Soạt!'' Dạ Trần xoay người, ánh mắt nheo lại nói: ''Là sao?''
''Vù..!!'' Một loại khí thế vô hình từ trên thân Dạ Trần tỏa ra hướng đến đám trẻ ở xung quanh đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn vào bản thân hắn.
''Bịch bịch...!!'' Băng Ngọc có chút sợ hãi, thân thể không tự chủ lùi ra phía sau vài bước.
''Đừng tưởng... ngươi.... ngươi... tên khốn kiếp... ta sẽ nói với cha mẹ, để người phạt ngươi!'' Băng Ngọc có chút lắp bắp, mặc dù không thể nói ra những điều bản thân đang nghĩ nhưng vẫn có thể nói hết ra lời uy hiếp hắn đã quen miệng dùng trước đây.
''Ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng không có hứng thú chơi với các người đâu, tạm biệt!'' Dạ Trần bỏ lại một câu thẳng thắn rồi rời đi.
''Này này....!!'' Mắt nhìn Dạ Trần lạnh lùng quay bước rời đi, Băng Ngọc vội hô to.
''Hừ!'' Thấy không có tác dụng gì, đối phương tức giận quay phắt ánh mắt hung dữ hướng đến nữ hài đang co rúc ngồi trong con hẻm tối kia.
''Tại cả đều là tại ngươi, đồ dơ bẩn xui xẻo!'' Băng Ngọc tức giận đùng đùng đi đến trước mặt nữ hài hét lớn, cũng như để phát tiết lửa giận trong lòng.
''Hức!'' Nữ hài không khỏi giật mình sợ hãi vội cúi đầu thầm nói ra: ''Ta... ta... không có.... làm...!!''
''Đánh hắn cho ta!'' Mặc kệ nữ hài lên tiếng giải thích, Băng Ngọc quay lại hét lớn với đám trẻ ở bên cạnh.
Nghĩ lại, vì gặp tên ăn mày trước mắt mới làm bản thân bị xấu hổ như vậy, Băng Ngọc khuôn mặt liền đỏ lên vội giơ lên nắm đấm nhỏ quay người lại cùng đám trẻ đi bên người lao vào đánh nữ hài chỉ có một thân một mình trơ trọi giữa biển người mệnh mông.
''Ta...!!” Nữ hài thấy vậy hoảng sợ vội lên tiếng cầu khẩn.
Thân thể còn đang bị đau, nếu như bị người ta đánh nữa..!
Nghĩ đến đây, nữ hài vội lên tiếng cầu xin nhưng mặc kệ đối phương nói gì, Băng Ngọc và đám trẻ không hiểu chuyện cứ quyền đấm cước đá chặn lại thanh âm nhỏ yếu, dù cho chủ nhân của nó đã cố hết sức nỗ lực nhưng vẫn không thể vang lên trong góc tối vô vọng... không ai bén mảng đến chi.
''...'' Dạ Trần ở xa như cảm nhận được gì đó không khỏi quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt hắc bạch phân minh không lộ rõ nhưng vẫn có thể giúp đối phương quan sát mọi chuyện ở xung quanh một cách rõ ràng.
Trong ánh mắt hiện lên hình ảnh Băng Ngọc cùng đám người hay đi theo y đang tụm lại làm chuyện gì đó khiến cho hơi thở trong người hô hấp có chút ngắt quãng.
''Hừ!'' Thấy rõ là ai, Dạ Trần liền không thèm quan tâm nữa, xoay phắt người đi luôn.
Ghét ai ghét cả đường đi, thiên sinh thiên phú siêu cấp, giúp cho bản thân nhận biết, suy nghĩ, phát triển vượt bậc so với đám trẻ cùng thế hệ nhưng lại không thể bỏ qua tính tình trẻ con trong giai đoạn đầu. Đây cũng là điều làm cho Dạ Trần ngày sau nghĩ về ngày hôm nay phải cảm thấy hối hận.
Vì... vì sao ngày đó bản thân lại vô tâm đến vậy, quay lại nhìn một chút có sao?
Một lúc sau.
Băng Ngọc bên kia đã dừng tay.
Y không phải là vì thấy nữ hài thê thảm mà sinh lòng thương cảm chịu ngừng tay mà là vì cảm thấy mỏi tay quá, đánh không nổi nữa!
Đám trẻ ở bên cạnh thấy thiếu gia nhà mình đã dừng thì cũng liền thu tay chân về.
''Ta là thiếu gia của Đại tộc Băng gia, ngươi mà dám nói chuyện này với ai, ta liền quay lại tìm ngươi tính sổ!'' Hết chuyện liền rời đi nhưng trước khi đi, Băng Ngọc nhớ ra chuyện gì đó không khỏi quay người lại buông ra lời uy hiếp với nữ hài, cái thân ảnh nhỏ bé mà chỉ có thể cắn răng chịu đau, hai tay khắp nơi đều là vết trầy đến chảy cả máu nhưng vẫn cố ôm chặt lấy bản thân yếu ớt nằm trong góc nhỏ trong con mắt khinh thường của những thân ảnh ở xung quanh đang nhìn vào!
''Đi thôi!'' Mặc kệ đối phương có chấp thuận hay không, Băng Ngọc liền dẫn người rời đi.
''Tại sao... lại không có ai... chịu giúp ta?'' Nữ hài nằm đó, khuôn mặt trắng bệch thầm nói.
''Tại sao lại... không có ai quan... tâm ta?''
''Ta vẫn còn sống mà!''
''Cha... mẹ... con nhớ hai người nhiều lắm!''
Số mệnh nữ hài cũng giống như con hẻm tối, một con hẻm đại diện cho quan tài không lắp, che khuất đi cả ánh sáng vô tận có thể chiếu đến bất kì nơi đâu ngoài kia nhưng lại không thể soi rọi đến nơi tối tăm âm u mà lạnh lẽo này!
Nữ hài khuôn mặt đầy vết bẩn nhưng vẫn thấy rõ được đôi chỗ vệt trắng đã tím đi do một góc nhỏ nào đó đã sượt qua để lại, nó làm cho đôi môi nhỏ bé ấy phải khô khốc, toàn thân mất sức, tâm can mệt mỏi chịu mọi đắng cay nhưng nữ hài vẫn cố gắng mở ra đôi mắt mệt mỏi để ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài kia, để chờ một ai đó có thể chú ý đến bản thân, có thể... quan tâm một chút thôi cũng được rồi!
Đó là niềm hi vọng nhỏ bé của nữ hài lúc này, nhưng thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, ánh sáng yếu đi rồi bóng tối phủ xuống. Ngoài kia vẫn như trước, dòng người nô nức đan xen nhưng quái lạ thay... vẫn không ai nhìn thấy được góc tối ngay bên cạnh họ kia đang có một nữ hài chỉ trực mong chờ bọn họ quay lại nhìn lấy một cái, hỏi han một câu để biết bản thân vẫn còn tồn tại ở trên đời!
Ánh sáng trong tâm như ánh sáng ban mai nhưng thời gian trôi qua đã làm cho nó yếu dần đi, đến nỗi như ánh lửa tàn chập chờn, đang đung đưa thân mình trước gió vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm, là tắt lịm mãi mãi.... chứ không sáng lên được một lần nào nữa!
Nữ hài cụp lại đôi mi, nàng muốn được nghỉ ngơi, bản thân nay đã quá mệt mỏi chỉ để mong chờ nhưng không được hồi đáp lại rồi!