Không chỉ đám người Dạ Trần có ý muốn tiến đến khu vực trấn giữ ma trận để tiến vào Ma Đồ. Mà ở xung quanh chiến trường, cũng có vô số thân ảnh giống như họ, không phải là mạnh mẽ giết đến cũng là ầm thầm đi theo.
Cách đó không xa.
''ẦM...''
Huyết quang không ngừng hiện lên làm nổi bật một góc ngoại thành. Ánh hồng mỗi lần chớp hiện là mang đi hàng chục thân ảnh, chỉ để lại dưới mặt đất những mảnh xương khô đã nát tan.
''Mẹ kiếp! Luồng huyết khí mạnh mẽ này là gì? Sao mà tà ma như vậy.''
Có người gần đó không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng liền mở miệng rống lớn.
''Tà ma? Ai nói với ngươi như vậy?''
Thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền đến.
Một thân ảnh mặc huyết sắc áo bào xuất hiện trước mắt đối phương. Xung quanh thân thể hắn huyết quang không ngừng ẩn hiện che đi gương mặt lạnh tanh kia. Hai bàn tay hắn lộ ra ngoài nhưng đã không còn chút huyết sắc, chỉ để lại những đường văn huyền ảo mà làm cho người ta lạnh gáy mà thôi.
''Bịch...'' Nhìn rõ hình dạng người đến, hắn vội lùi ra sau một bước hét lên: ''Huyết Ma Tông!''
''Ngươi cũng biết chút ít đó!''
Đối diện hắn, thân ảnh mặc huyết bào cười khẩy nói.
Nhưng sâu trong đôi mắt hắn, huyết quang đã ẩn hiện.
''Ực.'' Đối phương thấy vậy càng thêm sợ hãi hơn.
Huyết Ma Tông, người như tên gọi. Ma giả ở trong đó lấy huyết khí tu luyện làm chủ lên làn da lúc nào cũng trắng bệch như người bị bệnh. Không những vậy, đám người Huyết Ma Tông này hành sự rất bất nhân, ra tay vô cùng tàn độc.Chỉ cần có thể khiến mình mạnh lên thì không từ thủ đoạn nào.
Huyết khí trong mỗi người đều có hạn, mỗi khi sử dụng nhiều lại cần nhanh chóng bổ sung lại. Nên người Huyết Ma Tông thường lấy huyết khí của người khác để bổ sung cho mình. Hành vi tà ma ngoại đạo như vậy, nên thường bị người đời chỉ trích gọi là đám Huyết Ma.
Tên gọi đầu tiên của tông môn này khi lập ra là Nhân Thần Môn, vô cũng khí phách nhưng chưa đến một năm đã bị người ta lén lút sửa thành Huyết Ma Tông. Nhân Thần Môn cũng nhiều lần cho người sửa lại, nhưng vì hành vi trắng trợn thu thập huyết khí các ma giả khác để tu luyện làm cho lòng người căm phẫn, nên mỗi lần sửa tên đều nhanh chóng bị người thiên hạ ầm thầm sửa lại. Sợ nhất là bị tặc tử nhớ thương, nhiều lần cũng sinh ra nản, từ đó Nhân Thần Môn cũng không cho người sửa lại nữa, tông môn cũng bị người đời gọi là Huyết Ma Tông.
''Xoẹt...'' Ánh hồng sắc chớp lên.
Huyết hồng ảnh lướt qua thân ảnh phía trước để lại năm vết cắt sâu hoắm.
''Bịch...'' Đối phương hai đầu gối quỳ mạnh xuống mặt đất, hai tay vội ôm lấy cổ mình nơi đang không ngừng tràn ra máu tươi.
''Ta ghét nhất là bị người khác gọi là Huyết Ma Tông.'' Thanh âm như quỷ dữ truyền lại.
Đám người ở gần hắn, số phận cũng không khác hắn là bao.
Một vài thân ảnh mặc huyết sắc áo bào cách một lúc lại nhảy ra vòng huyết quang thu thập đám người cản đường phía trước.
Có vẻ huyết quang tạo thành huyết phong vây đám người Huyết Ma Tông lại là một trận pháp do đám người bên trong lập lên.
Chiến trường cũng nhanh chóng bị chia cách, từ trên xa có thể thấy bốn khu vực vòng chiến đang dần được hình thành, nổi bật nhất chắc vẫn là đám người Đại gia tộc một mình chiếm cứ năm ma trận quan trọng nhất, không để bất kì một ai xông vào.
''Đám người kia đã thu thập xong chưa?'' Nhìn chiến trường đang ngày càng trở lên hỗn loạn hơn, đám người Đại gia tộc không ngừng hỏi lên câu này.
Bọn họ canh giữ ở đây cũng chỉ chờ đám người còn lại đi thu thập đủ số ngọc giản mà thôi. Nhưng thời gian trôi qua, họ cũng không khá giả gì. Đám ma giả không có thế lực đang không ngừng lập đội với nhau để công kích bọn họ, nhằm tiến vào trước Ma Đồ để chiếm tiên cơ.
''Nhắm vào đám người Đại gia tộc lạc đàn đi thu thập ngọc giản.''
Dạ Trần liếc nhìn về phía năm cột sáng ma lực, nhíu mày một chút liền lên tiếng nói với mọi người bên cạnh.
''Được.''
Mọi người nhanh chóng hiểu ý gật đầu.
''Linh Lung người dẫn theo Diễm Nhi và Ngũ Kiếm.''
''Nhớ kĩ, không cần quá tập trung vào bọn chúng. Phá rối một chút là được, rồi tập trung tiến đến cột sáng ở giữa kia.''
Dạ Trần chỉ tay vào cột sáng ma lực ở vị trí trung tâm.
Linh Lung nhìn theo ngón tay hắn chỉ, nhẹ gật đầu. Nàng cũng không nhiều lần liền dẫn đầu đi trước.
Đám người Đại gia tộc có kí hiệu riêng trên người nên cũng không khó để nhận ra so với đôi mắt có chút tinh tường của nàng.
''Tứ Du ngươi cùng ta một đường thẳng tiến. Có người thế nhưng đang mong mỏi chờ ta đến.''
Dạ Trần nhìn thẳng về phía trước, có chút mong chờ nói.
Mặc dù Tứ Du không hiểu hắn đang nói gì nhưng cũng vội gật đầu.
Đi theo là được thôi.
''Băng Dạ Trần.'' Đối diện cách bọn họ không xa, một thân ảnh thần bí liếc nhìn Dạ Trần khẽ nói.
''Là hắn ta sao?'' Bên cạnh, một thân ảnh tay cầm trường kiếm, thân kiếm đã nhuộm thành một màu đỏ lên tiếng.
''Không sai đâu.'' Đối phương chắc chắn gật đầu.
''Vậy?''
''Chúng ta có bằng hữu đến thăm.''
Trước mắt hai người, một thân ảnh mặc hắc ý trên mặt đeo mặt nạ trắng tiến đến.
''Ngươi là?'' Thân ảnh thần bí có chút nghi hoặc nhìn đối phương đang thong thả đi đến chỗ hai người hỏi.
''Kẻ giết các ngươi.''
Trường thương bạc trắng vô thanh vô thức xuất hiện, không chút nhân nhượng lao thẳng đến khu vực hai người đang đứng.
''Phụng bồi!''
......
''Tên khốn kia đến rồi!'' Trong đám người trên ngực áo có khâu chữ ''Tuyên'', một thân ảnh đứng ở vị trí trung tâm khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo liếc nhìn thân ảnh đang lại gần về phía mình khẽ nói.
Trong ánh mắt hắn, thân ảnh Dạ Trần và Tứ Du xuất hiện.
''Thiếu gia có cần tập trung vào hai người đó?'' Có người ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Nghe hắn nói, Tuyên Nghi lắc đầu nói: ''Không. Các ngươi quay về giao ngọc giản cho đám người đang chờ kia trước. Còn hai tên kia, để mình thiếu gia ta lo liệu là được!''
''Chuyện này...'' Đối phương có chút do dự lên tiếng.
Tuyên Nghi ánh mắt sắc bén nhìn lại. ''Làm theo lời ta là được!'' Hắn lạnh giọng nói với đối phương.
Làm sao hắn không nghĩ ra đối phương đang nghĩ gì trong đầu chứ.
Lần trước chỉ là hắn chủ quan khinh địch nên mới thất bại ê chề. Nhưng lần này thì lại khác, hắn đã trải qua cửa ải cuối cùng ở cái nơi chết tiệt làm cho người ta không muốn sống nữa, ''Ma Tâm Điện''. Giờ hắn Tuyên Nghi đã không phải là Tuyên Nghi của ngày xưa.
''Ngươi mau đi đi. Đừng để chậm chân hơn so với đám Đại gia tộc còn lại.'' Tuyên Nghi mắt nhìn chăm chăm về phía trước nói.
Hắn phải báo thù rửa hận, phải tận tay đâm chết tên Dạ Ma kia thì mới hả mối hận trong lòng. Và đặc biệt là tên Linh Lung gì đó sử dụng Quang hệ kia, hắn phải lột da ăn sống đối phương mới được. Tên đó vậy mà dám dùng ám chiêu khiến hắn...
''Ta phải băm các ngươi ra thành vạn mảnh!''
Tuyên Nghi gằn giọng, vô cùng căm phẫn thốt ra.
Gân xanh trên gương mặt thanh tú đã cuồn cuộn nổi lên. Đôi mắt cũng dần trở lên đỏ au như ánh than hồng rực lửa.
''Tí tách...'' Một giọt nước mắt cũng từ khoé mi hắn chảy ra, lăn dài xuống má rơi xuống mặt đất.
Thấy thiếu gia nhà mình như vậy cảm xúc dâng trào, đối phương cũng không dám nhiều lời vội xoay người dẫn người xung quanh rời đi. Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng là đi thu thập ngọc giản, còn chuyện còn lại tốt nhất vẫn là không lên quan tâm thì hơn.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Là một tên thuộc hạ làm cho Đại gia tộc bao nhiêu năm, hắn hiểu rất rõ điều này.
''Dạ Ma ta đến với ngươi đây!''
Tuyên Nghi hét lớn một tiếng bén nhọn.
Hắn như con thiêu thân sải cánh lao về phía đối phương.