Nguyên Tố Đại Lục

Chương 215: Chương 215: Tâm ta đã quyết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Cái này...!?'' Thiên Y cười khổ không thôi.

''Hai người này cũng quá nhạy cảm đi!'' Nàng lắc đầu thầm nghĩ.

Bản thân cũng chỉ là có suy nghĩ nhất thời mà thôi, trong tâm thật sự không có ý định đó mà cho dù là có thật, nàng cũng sẽ không làm như vậy. Một là vì có điều khó nói, hai là nàng cũng không phải là kẻ giết người vô cớ. Mà theo cái nhìn khác thì họ cũng chỉ như hai người qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi và điều quan trọng nhất là họ không nhìn thấy được diện mạo thật sự của nàng trong tấm áo choàng, chung quy lại tội không đáng chết, giết cũng chỉ làm tăng thêm phiền toái!

''Ra tay đi!'' Cảm thấy khuyên giải tiếp cũng sẽ không có kết quả gì có khi còn bị người ta mắng lại, Thiên Y mặt không đổi sắc lẩm bẩm một câu, rồi đưa lên cánh tay trắng ngọc vào thế mời hai người.

Đã không thể dùng lời nói câu thông, vậy thì dùng thực lực để nói chuyện!

''Cũng có phong độ đó nha!'' Trước khi ra tay đối phương còn đưa ra lời mời không khỏi làm cho Linh Lung người chuyên chớp lấy thời cơ người ta không đề phòng nhất rồi xuất thủ kinh ngạc rồi đến cảm thán!

Lấy đối phương làm trung tâm một nguồn ma lực bàng bạc hiển hiện, nhìn từ xa nó như một đoá bạch liên nở rộ chiếu sáng màn đêm đen vô tận xua tan đi sự u ám làm lòng người hoảng sợ mỗi khi phải quay đầu nhìn lại.

''Một thân ma lực thuần khiết không nhiễm bụi trần... có khi là người tốt cũng nên!!''

Linh Lung người chuyên đi gây chuyện với tâm hồn thiếu nữ mãi mãi trường tồn đã bị vẻ đẹp giản dị đó mê hoặc, nàng khẽ nhắm lại đôi mắt cảm nhận khí tức nhạt nhòa mà thanh thoát do bạch liên truyền đến, không một chút sát khí ngược lại phần tà ác trong người bị khí tức thuần khiết đó xua tan đi không ít, những suy nghĩ tiêu cực tích tụ bấy lâu cũng theo gió mà tan làm lòng nàng nhẹ đi phần nào, cảm giác này làm cho Linh Lung không muốn tỉnh phải đi đối mặt với những gian khổ đang chờ đón mình.

Bên cạnh, Lân Diễm cũng đã nhắm chặt đôi mắt lại.

''Vô Thiên Pháp - Bạch Liên Hóa Kiếp!!'' Bạch Liên lấp lánh thần quang giữa đất trời, Thiên Y mắt nhìn hào quang bao bọc bản thân khẽ nói.

''Soạt!''

Nàng bước ra từ trong bạch liên, khuôn mặt thanh tú ẩn hiện trong mũ áo nở nụ cười nhạt nhìn hai thân ảnh lặng yên trước mắt.

Bạch Liên Hóa Kiếp một trong những Thuật Pháp do chính tay nàng tạo ra ngay khi đột phá lên Cao cấp không lâu. Bạch liên tính công kích không hề cao nhưng bù lại uy lực của nó lại tập trung chủ yếu vào khí tức thánh khiết do tinh thần lực và vô thiên khí tức dung hợp tạo thành làm ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn của đối thủ, làm cho đối phương lâm vào ảo giác không phân biệt được rõ thực hư chỉ muốn chìm đắm trong sự thoái mái khi không còn gánh nặng trên vai.

Có thể nói Bạch Liên Hóa Kiếp là một môn Thuật Pháp hỗ trợ mạnh ngoài ý muốn mặc dù là do chính tay nàng tạo ra thật nhưng ban đầu chính nàng cũng không ngờ tới nó lại có uy lực lớn như vậy có thể ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn, phần điểm yếu lớn nhất của ma giả!

Nguyên Tố chính là như vậy, trí tưởng tượng cùng thiên phú của ngươi mạnh đến đâu thì uy lực Thuật Pháp do ngươi tạo ra mạnh đến đó nhưng bù lại, nếu như không thể lĩnh ngộ đến mức tận cùng thì không thể truyền lại cho người khác làm vang danh Thuật Pháp của mình. Để rồi mọi thứ đi vào quên lãng, không còn ai nhớ tới, đây cũng là nỗi đau của nhiều cường giả trên đời muốn lưu lại danh tính cho người sau biết đến mà không được, mặc dù đó chính là Thuật Pháp do chính bản thân tự tay tạo ra... đáng cười cũng đáng tiếc thay!

Nghĩ lại Bạch Liên Hóa Kiếp có thể làm tổn hại đến linh hồn, để lại ám thương khó chữa, Thiên Y liền biến sắc biết mình đã lỡ ra tay quá mức không khỏi sợ hãi vội vàng chạy đến giải thuật.

''Hai người đừng có chuyện gì à!'' Thiên Y vừa gấp vừa thầm nói.

Liếc nhìn Linh Lung trên gương mặt vẫn giữ vẻ say mê như trước, Thiên Y liền thở ra một hơi.

May mắn vẫn chưa chuyển thành vẻ đau đớn, cho thấy khí tức của Bạch Liên vẫn chưa ảnh hưởng đến linh hồn của đối phương, điều này cũng làm cho Thiên Y kinh ngạc một phen.

Những kẻ nàng gặp lúc trước trúng phải chiêu này, chưa đến hai hơi thở khuôn mặt đã xám trắng luôn rồi!

''Trên người cô ta vậy mà có một luồng khí tức thần bí bảo hộ lấy thân thể!'' Đến gần đối phương, Thiên Y mới cảm nhận rõ được trong cơ thể Linh Lung còn có một nguồn sức mạnh vô cùng đặc biệt mà bản thân không biết được chặn lại khí tức của Bạch Liên, có thể nói đối phương đang tận hưởng niềm vui trong cơn mê man mà thôi, để dài lâu cũng không có chuyện gì!

''Thật là quái lạ!'' Thiên Y lắc đầu khẽ nói nhưng rất nhanh nàng nhớ lại biểu cảm của người ở bên cạnh đối phương hình như...

''Không có gì hết!'' Nàng thất kinh dòng suy nghĩ này nhanh trong hiện trong đầu.

''Vù!'' Tuyết bị rẽ ra làm đôi, lưỡi kiếm sắc lạnh theo gió tiến tới.

''Soạt!'' Thiên Y vội lùi ra đằng sau, trước đó lưỡi kiếm vô tình chém tới chỉ cách cổ nàng một khoảng nhỏ mà thôi.

''Lân Diễm... ngươi không hề sao hết!'' Nhìn lại đối phương hiên ngang cầm đại kiếm đứng đó che trước Linh Lung còn đang thất thần, Thiên Y khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng hỏi han.

''Có thể nói cho ta biết... sao Thuật Pháp của ta lại không có tác dụng với ngươi!'' Chào hỏi đã xong, Thiên Y hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm.

Ai mà không muốn Thuật Pháp của mình đạt đến mức hoàn mĩ cơ chứ? Bạch Liên Hóa Kiếp từ trước đến nay luôn thi triển thành công lên người đối thủ. Vậy mà hôm nay, Pháp Thức lại không hề ảnh hưởng đến người ở trước mắt một chút nào, trong quá trình thi triển có sơ suất là điều không thể rồi vì thân ảnh đứng sau lưng đối phương đã chứng thực điều này, rốt cuộc sơ hở nằm ở đây hay đó chính là điểm yếu mà nàng không hề hay biết?

''Tâm ta đã quyết, không thứ gì có thể ảnh hưởng đến ý trí của ta!'' Lân Diễm nhìn Thiên Y bằng ánh mắt chấp nhất, sâu bên trong ánh mắt là sự kiên định không thể xoay chuyển.

''Là chỉ có sao... hay cho hai chữ chỉ có này!'' Mặc dù không hiểu đối phương đang nói gì nhưng Thiên Y vẫn nắm được thứ mình cần tìm.

''VÙ!'' Thiên Y khẽ phất tay áo lên.

''ẦM!'' Điều này làm cho Lân Diễm bạo phát ma lực, bất cứ khi nào cũng có thể xuất chiêu phản kích lại.

''Chúng ta không đánh nữa!'' Thiên Y thấy vậy liền nói.

Bạch Liên ở đằng xa cũng hư không tiêu thất lúc nào không hay.

Mặc dù là vậy, Lân Diễm vẫn không bỏ đi sự cảnh giác trước thiện ý bày ra của Thiên Y.

Nàng không thể không làm vậy. Trước đó, nếu như không phải đối phương quá mức tự tin vào Thuật Pháp của mình dẫn đến lơ là để nàng đắc thủ thì cho dù đối phương có chấp trước ba chiêu đi nữa nàng cũng khó lòng tiếp cận đối phương gần như vậy.

Đơn giản là thực lực giữa hai bên quá cách biệt, Thuật Pháp của y cũng không phải là dạng tầm thường như những loại hàng giao bán đầy ngoài kia!

''Diễm Nhi... có chuyện gì sao?'' Thanh âm khó hiểu kèm theo chút mơ màng của Linh Lung vang lên.

Lân Diễm giật mình vội quay người lại nhìn xem.

Thấy đối phương ngáp ngắn ngáp dài không thôi, nàng không khỏi lo lắng vội hỏi: ''Ngươi không sao chứ?''

''Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy chưa đã mà thôi!'' Linh Lung chép chép miệng có chút tiếc nuối lên tiếng.

''Mà không đánh nữa sao?'' Ngó trái ngó phải thấy không khi vô cùng tĩnh lặng, nhớ lại chuyện trước đó, Linh Lung vội dò hỏi.

Lân Diễm nghe vậy liền lắc đầu.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì một thanh âm điên cuồng từ xa truyền lại: ''Tất nhiên là chưa rồi... ha ha ha...!!'''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.