Nguyên Tố Đại Lục

Chương 266: Chương 266: Tam Tú Lãng Nhân chuyện xưa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Đồ đệ của ta cũng là con cháu trong nhà của các ngươi. Ra tay giúp đỡ nó một chút, sau này đảm bảo không thiếu phần hai người đâu!'' Thiên lão trước giảng đạo lí sau vỗ về hai người.

''Nếu không được vậy thì dùng sức ép chúng vào khuôn khổ vậy!'' Thiên lão nảy sinh suy nghĩ ác độc, cùng lắm thì sau này bù đắp cho hai người chút pháp bảo, đan dược là xong!

''Bớt ở đó khua môi múa mép. Ngươi nói cứ như là cha thiên hạ vậy!''

''Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch có thể giúp gì cho chúng ta sao?''

Cung lão người đầu tiên lên tiếng kịch liệt phản đối.

''Ngươi dám khinh thường đệ tử của ta!'' Thiên lão nghe mà tức giận không khỏi trợn mắt lên đáp lại.

''Ta đứng im ở đây cho đệ tử của ngươi hẳn cả một ngày sử dụng Thuật Pháp đánh lên người ta luôn đó. Ta mà kêu đau, di chuyển hay bị thương chút đỉnh, cũng tính là thua. Đến khi đó ta cam tâm tình nguyện gọi tiểu tử Dạ gì đó ba tiếng gia gia luôn!'' Cung lão không sợ trước khí thế đè người của Thiên lão, ngược lại còn trắng trợn đưa ra lời thách thức!

''ỪM... Đến lúc đó, ta chỉ sợ đệ tử yêu quý của ngươi vì bất lực mà sinh khí, lửa giận công tâm, ngất ra đấy mà thôi. Ôi... tuổi trẻ!'' Cung lão được đà cười khẩy nhìn Thiên lão bằng ánh mắt đắc ý rồi hẵng giọng xuống có chút thương tiếc vô cùng giả trân thốt ra lời.

''Cung Vô Mệnh, ngươi vô sỉ. Ngươi xem lại bản thân mập tròn của ngươi là cảnh giới gì đi!'' Thiên lão nhìn bản mặt đắc ý của Cung lão liền tức giận không thôi.

''Rồi rồi rồi!'' Phá lão có chút nhức đầu vội lên tiếng khuyên giải hai người còn đang có ý định mở miệng ra cãi nhau tiếp.

Lắc nhẹ đầu nhìn lại hai con người già đầu ở trước mắt, Phá lão không khỏi mỉm cười.

Quan hệ của hai người này thế nhưng có chút vi diệu à!

Thời còn trẻ, ba người họ được xem là Tam Tú Lãng Nhân, một thân phong độ ngút trời, thiên phú đỉnh cấp, đầu đội nguyên tố lục chân đạp thiên kiêu, đánh đâu thắng đó. Nhưng khổ nỗi không hiểu sao, Cung Vô mệnh thời còn trẻ cũng không đến nỗi nào à, có thể nói là một viên ngọc sáng giá nhất trong ba người xem như ''hoàn mỹ vô khuyết'' có sắc, có thực lực, lại có một thân tài phú ăn không hết. Vậy mà nữ nhân Cung huynh đệ đem lòng yêu thương lại không một ai đáp lại hắn ta cả ngược lại những nữ nhân đó lại đem lòng nhớ nhung Thiên Tuyệt Luân, một nam nhân khô khan mà vô vị chỉ một lòng vì Đạo. Cũng khiến cho hắn Phá Tiễn nhìn vào phải tiếc thay cho!

Dù sao thời đó, hắn cũng được xưng là Bách Bộ Xuyên Tâm Nữ - nữ nhân trong vòng trăm bước nhìn thấy hắn không si mê ngay lập tức thì cũng phải ngày đêm nhớ nhung da diết, ăn không ngon, ngủ không yên, nội tâm cắn dứt chỉ muốn một lòng được gặp lại hắn một lần nữa, dù cho đó là lần cuối trong đời cũng cảm thấy mãn nguyện!

Chỉ tiếc, trời không cho ai tất cả!

Sau này trong số ba người bọn họ cũng chỉ có Cung Vô Mệnh là lập được gia đình, còn Phá Tiễn hắn cùng Thiên Tuyệt Luân cho dù trải qua nhiều thăng trầm trắc trở vẫn một đời lẻ bóng cô đơn!

Nhưng cho dù là người có số mệnh tốt nhất trong ba người đi nữa. Bản thân đã có một gia đình đầm ấm hạnh phúc, trong nhà thì không thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Cung huynh đệ của chúng ta vẫn không quên được mối thù năm xưa với Thiên Tuyệt Luân, thành ra hai người gặp mặt như a cẩu với a miêu vậy, không tranh phong là không được!

''Mà khoan... gia đình sao?'' Phá lão ánh mắt chớp hiện tinh quang, bản thân đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện của hai vị lão huynh đệ rồi!

''Phá Tiễn, nụ cười đó của ngươi, mau thu lại đi. Thật là uổng năm chữ ''Bách Bộ Xuyên Tâm Nữ'' do Hồng Trần Các năm đó vì ngươi suy nghĩ đặt ra, cũng tốn không biết bao nhiêu công sức của huynh đệ ta vì ngươi đi nhờ vả người ta đâu!'' Thiên Lão thấy đối phương như vậy liền tỏ ra ghét bỏ khẽ nói.

''Này Thiên Tuyệt Luân, đừng nhận hết công lao về mình như vậy. Ngày đó không có ma kim, tử kim của ta ném vào, người ta chịu gặp mặt ngươi sao?'' Cung lão mặt béo lúc lắc vội lên tiếng đính chính lại.

''Ai biết được?''

Thiên lão ngửa mặt lên trời thốt ra, lời nói vừa ra liền khiến cho Cung lão nhảy dựng lên vội chỉ thẳng tay ra hét lớn: ''Ngươi..!!''

''Rồi. Hai người im lặng nghe ta nói!'' Phá lão lên tiếng đánh gãy trọng tâm câu chuyện riêng của hai người.

''Được rồi. Ngươi có gì cứ nói!'' Thiên lão thấy vậy liền gật nhẹ đầu đáp lại.

''Tùy tiện đi!'' Cung lão tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói ra.

''Thiên gia hỏa, ngươi không phải là muốn Thuật Pháp từ chúng ta sao?'' Phá lão được như ý nguyện liền cười nói.

''...'' Thiên lão và Cung lão có chút không hiểu lời đối phương vừa nói ra.

''Như này đi. Tại sao hai người không cử thế hệ trẻ trong nhà ra quyết đấu xem sao? Mọi chuyện cũng sẽ nhờ vào đó để giải quyết!'' Phá lão hiểu hai người đang muốn gì liền nói thẳng luôn vào vấn đề chính.

''Ý ngươi ta hiểu rồi. Như vậy là công bằng nhất!'' Cũng không thể nhờ không người khác được, Thiên lão liền gật đầu đồng ý, còn điều kiện gì đó tùy bên Cung Vô Mệnh quyết định, dù sao đối phương cũng không phải là hạng người hồ đồ mà ra điều kiện vô lí không thực hiện cho được!

''Cung huynh thế nào?'' Một bên đã chấp thuận, Phá lão liền chuyển hướng sang bên còn lại vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

''Chuyện này..!?'' Cung lão không khỏi xoắn xuýt thành ra khó nói lên lời.

Phá lão thấy vậy liền đi đến bên cạnh đối phương trợn mắt lên hỏi: ''Có chuyện gì sao?''

Ba người mặc dù già đầu rồi mà vẫn cãi lộn nhưng đây chỉ là cách chào hỏi riêng của bọn họ thay thế cho sự ngại ngùng không biết nói lời hay mà thôi, nó không hề ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ giữa ba người. Vậy mà tên Cung Vô Mệnh chết bầm này lại còn vẫn xoắn xuýt to nhỏ cái còn khỉ khô gì à!

''Nói ra cho huynh đệ ta nghe xem nào!'' Phá lão khẽ hỏi.

''Ta... ta cũng không biết nên làm như thế nào à!'' Cung lão ngại ngùng đáp lại.

''...'' Nghe đối phương nói ra khúc mắc trong lòng, mặt Phá lão đều đen.

''Ngu ngốc, ngươi không phải là có cháu gái trạc tuổi tên tiểu tử Dạ Trần đó sao?'' Phá lão cười mỉa nói ra.

''Trạc tuổi gì? Nó hơn tiểu tử kia tận bốn tuổi à!'' Dạ Trần là đồ đệ của huynh đệ bọn họ, họ tự nhiên đã xem qua thông tin về tiểu tử đó nên hiểu biết khá rõ.

''Vậy sao, chắc ta nhớ nhầm!'' Phá lão cười cười đáp lại.

Cung lão khinh thường nói tiếp: ''Với lại, cháu ta sắp đột phá lên cao cấp rồi. Để cho hai chúng nó quyết đấu, chính là ỷ thế hiếp lớn. Ngươi hiểu rõ tính cách bao che khuyết điểm của Thiên Tuyệt Luân rồi đó. Hắn mà giận lên thì hai ta không ngăn nổi đâu!''

Đây chính là thứ Cung lão lo lắng à!

Cung gia thế hệ này, hiện tại cũng chỉ có một đứa cháu gái tọa trấn mà thôi. Nhưng nó lại cách xa tiểu tử Dạ Trần kia quá nhiều nên khó lòng mà thực hiện như cách Phá Tiễn vừa đề ra được. Trong lòng Cung lão cũng rất muốn thử đấu với Thiên Tuyệt Luân một lần, vì trước kia họ chưa từng giao thủ bằng tất cả thực lực mà nay thì đã già rồi nên ngồi im một chỗ nhìn xem đám con cháu thay bản thân ra trận là được rồi. Đến khi đó thắng còn vinh dư hơn cả tự tay đánh bại Thiên Tuyệt Luân!

Nhưng tiếc rằng hai bên lại không thoải mãn, bản thân Cung lão cũng không thể vì chuyện này mà phá hủy tình nghĩa huynh đệ được!

Đến một mức độ nhất định, mọi thứ xa xỉ sẽ không còn là mong ước hướng tới nữa. Mà là hằng ngày được cười nói với gia đình và gây xích mích với huynh đệ mới là thứ tốt đẹp nhất trên đời!

''Chuyện này có gì khó, để ta giải quyết!'' Phá lão còn tưởng chuyện gì to tát lắm liền bật cười nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.