Nguyên Tố Đại Lục

Chương 278: Chương 278: Thanh Bình chơi lớn




''Gừ!!'' Đối phương liều chết làm ra giãy giụa, hắc ảnh tức giận khẽ gầm, một làn khói trắng đục bay bổng từ trong miệng y thở hắt ra, nó đại diện cho một nguồn sức mạnh thần bí mà khó lường, mạnh hay yếu dựa vào sự bộc phát vốn có ở mọi sinh linh trên đời. Nhờ đó mà hắc ảnh đôi mắt đã sớm một màu hắc diện nguy hiểm nay còn lóe lên huyết quang cực thịnh làm chấn nhiếp nhân tâm. Đã đối phương chơi hết sức vậy thì bản thân cũng phải nghiêm túc, ý đã quyết, hắc ảnh liền như thần ma tức giận gào vang trời, ma lực trong người liền như biển lửa được nổi cuồng phong chớp mắt bạo phát đẩy lùi chiến phủ ra sau một khoảng lớn: ''Kịch kịch kịch..!!'' Những thanh âm cố làm ra sức kháng cự không ngừng được truyền ra.

''Gừ!'' Khắc Phủ Nhung đôi mắt đã sớm trợn trừng ra hết mức có thể, mạch máu nổi trội trong con ngươi và trên khuôn mặt khiến cho người nhìn qua cũng phải sợ hãi, dưới cằm một mảnh huyết tinh loang lổ, y đã sớm nghiến chặt hàm răng đến mức chảy cả máu, mặc dù trước đó hai cánh tay đã trở lên căng cứng, một loại cảm giác bất lực không ngừng được truyền lại nhưng tâm đối phương vẫn không chịu thua trước số phận bạc bẽo, nói đúng hơn là quỷ kế của Ma Kiếm Thanh Bình.

Khắc Phủ Nhung hắn không phục!

Ở xa nhìn vào thế cục đã sớm nghiêng về một bên. Hắc ảnh cao hai trượng đó, một tay nắm giữ đại thế, tay còn lại cầm chặt đại kiếm uy phong mà tà dị liên tục ra sức ép thân kiếm ngùn ngụt hắc khí xuống cùng với thân thể cao lớn tỏa ra ma khí xung thiên như ngọn lửa ma rực cháy muốn thiêu rụi mọi thứ xung quanh thành tro tàn đã hoàn toàn áp đảo trước khí thế và sức mạnh bạo phát của Khắc Phủ Nhung khi nhận ra chính mình đã ở thế nguy hiểm và muốn làm ra phản kích cuối cùng, chỉ tiếc thời cơ đã mất, mọi thứ đã muộn!

Trời giúp Ma không giúp Quái. Chỉ có thần nhân mới có thể cứu được y lúc này mà thôi!

''Đầu của ngươi, ta xin lĩnh!'' Thanh Bình cười to.

Khắc Phủ Nhung một mặt đáng chát, tâm cũng chết theo!

''Lão đại!'' Đám người Thất Quái ở đằng xa thấy vậy không khỏi thất kinh hét lớn.

Lão đại Thất Quái mà chết, số phận của sáu người bọn họ cũng phải chôn theo cùng!

Nhưng ngay khi hắc kiếm chém xuống thì dị biến đột hiện!

''Cách..!!'' Thanh âm khẽ vang truyền ra, mặc dù nhỏ nhưng lại như thiên âm đánh mạnh vào cõi lòng của ai đó!

Kiếm trong tay Thanh Bình, thứ đại diện cho mệnh của kiếm giả, vậy mà xuất hiện vết nứt trên thân kiếm, đã vậy đứng trước uy lực của ma khí không ngừng được quán trú lên, rất nhanh những vết rạn đó lan rộng ra khiến cho đối phương người cầm kiếm cũng phải hoảng hốt không biết nên phản ứng ra sao cho đúng!

''Không thể nào? Sao lại có chuyện này?'' Kiếm suy tàn, khí thế tán loạn, uy lực giảm sút đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, Thanh Bình dù có nghĩ đến nát óc, suy đến tận cuối chân trời, cũng không thể ngờ tới sẽ có chuyện hoang đường thế này xảy ra!

Hắn dùng kiếm mấy chục năm trời, trước đó chưa bao giờ có chuyện, trên thân kiếm xuất hiện vết xước chứ đừng nói chi là vết rạn, đó thế nhưng là nỗi sỉ nhục của kiếm giả, hắn danh Ma Kiếm anh minh một đời sẽ không mắc phải!

''Khoan đã, kiếm này...?'' Thế cục biến chuyển, thầm cắn răng che đậy, Thanh Bình mắt như chim ưng rình mồi lén nhìn xuống thanh trường kiếm trong tay.

''Khốn kiếp.... là phàm cấp kiếm!'' Đánh giá kiếm trong tay một lượt, Thanh Bình chửi to trong đầu.

Kiếm hắn đang dùng đến cấp bậc cũng không có à. Xét lại cũng chỉ là một khối thiết bình thường được rèn ra mà thôi, đã vậy còn là rèn qua loa cho xong, đến một chút kiếm thế trong kiếm cũng không thấy đâu. Bảo sao nó không thể chịu đựng được lượng ma lực bản thân dồn nén vào, hóa ra là phàm phẩm, đồ kém chất lượng!

''Ngũ Kiếm, ngươi là tên khốn nạn!'' Hắn bội kiếm đã sớm thất lạc trong cuộc giao tranh với Dị Ma Thú - Băng Viêm Tứ Thủ, cứ tưởng đối phương là kiếm giả lại dùng nhiều kiếm nên bên người mang theo nhiều kiếm tốt, ai ngờ đâu đồ y lấy ra đưa cho hắn chỉ là... A a a...!!!

Thanh Bình không dám nghĩ tiếp, hắn sợ bản thân sẽ điên lên mất thôi!

''Hắt xì..!!'' Ở xa, Ngũ kiếm đang ngồi thiền cho bản tâm được tĩnh lặng thì đột nhiên cảm giác như có ai đó đang nhắc tới bản thân vậy!

''...'' Liếc nhìn xung quanh một vòng không thấy bóng dáng ai, Ngũ Kiếm một đầu nghi hoặc, cảm thấy thế sự kì lạ không thôi!

''Thanh Bình, ngươi giải quyết nhanh lên à!'' Ngó sang hướng truyền lại gió lớn, Ngũ Kiếm gật gù thầm nói.

Hắn cảm thấy đối phương dài dòng không thôi, một kiếm tụ lực xuất giải quyết nhanh gọn kẻ địch có phải là nhanh hơn không?

''Lề mà lề mề!'' Ngũ Kiếm khiển trách nhưng lòng không chút lo lắng.

Vì người là do hắn chọn, nên bản thân cũng phải tự giác có chút trách nhiệm gánh chịu lỗi lầm đối phương phạm phải về mặt tinh thần. Còn về nỗi đau thể xác vẫn là đối phương chịu hết là tốt nhất, hắn Ngũ Kiếm thế nhưng không cam được nhiều như vậy!

''Vẫn là các ngươi tốt nhất!'' Nhìn lại những thanh bảo kiếm đứng bên cạnh bản thân như thủ hộ nhân, Ngũ Kiếm khen không dứt miệng.

Còn về việc đưa cho Thanh Bình phàm kiếm, Ngũ Kiếm không nghĩ tới!

Dù sao bảo kiếm đối với kiếm giả cũng như mỹ nhân sánh với anh hùng vậy, sao có thể đưa cho người khác tùy tiện dùng thử rồi trả lại được. Ngũ Kiếm hắn không thích điều đó, kiếm giả trong thiên hạ cũng không thích điều đó một chút nào!

Trách chỉ có thể trách Thanh Bình không kiểm hàng trước mà thôi!

Bên kia, Khắc Phủ Nhung tỏ rõ sự kinh ngạc.

Hắn cảm nhận được khí thế của đối phương đột ngột yếu đi, chiến Phủ trong tay cũng chớp lấy thời cơ ra sức liền dễ dàng lấy lại được ưu thế vốn có ban đầu. Đã vậy còn không ngừng tiến lên dần chiếm ưu thế áp đảo đại hắc kiếm!

''Hắn ta lại giở trò gì?'' Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ rắn, Khắc Phủ Nhung nghi ngờ động thái khác lạ này không thôi!

Trước mặt, Ma Kiếm vẫn như thường, vẫn là vẻ mặt tà dị giống như đang trêu đùa vậy. Khắc Phủ Nhưng theo đó liền nhận ra ngay ý đồ xấu của Thanh Bình, nếu như tiến tới không phải là tự sát gần đối phương sao? Như vậy Ma Kiếm có thể dễ dàng dùng đại chiêu trảm sát bản thân hắn ta rồi!

''Hừ, ta cũng không phải đồ ngu!'' Khắc Phủ Nhung không khỏi khinh thường.

Nếu như bây giờ hắn tránh đi ''đối phương được đà, đắc ý giả lui dụ tiến, nhưng đối thủ đột thế không công mà còn lùi ra xa'' không phải là Ma Kiếm tự mắc mưu bản thân bày ra ''gậy ông đập lưng ông'' sao?

Khắc Phủ Nhung tự nhận bản thân nhìn thấu y đồ của Thanh Bình, y cười lạnh một tiếng đưa phủ lên phá chiêu rồi lui vội ra sau để tụ tập với đám huynh đệ Thất Quái!

''Tốt lắm!'' Thanh Bình thấy vậy liền cười tà.

Gặp loạn không hoảng, không phải là để chờ thời khắc phản kích trong mơ bại nhưng lại không bại này sao!

''Soạt!'' Thanh Bình thu kiếm về, vội lấy vạt áo che đậy đi thiên cơ đang nứt vỡ ra từng mảnh!

Mưu không thể để cho người khác nhìn thấy được nếu không lần sau sẽ mất đi hiệu nghiệm!

Nhưng thời khắc y thu dọn tàn cuộc, Khắc Phủ Nhung đã hoàn toàn thoát thế hiểm để rồi đối phương lui về điều lệnh cho huynh đệ trong trong Thất Quái bao vây chặt chẽ y lại!

''Không được để cho hắn chạy thoát!''

''Năm người chúng ta thừa sức chặt hắn ra làm năm khối!''

''Cẩn thận thanh Tà Kiếm này một chút, hắn ta dùng mưu hèn kế bẩn thế nhưng vô cùng thông thạo.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.