Nguyên Tố Đại Lục

Chương 314: Chương 314: Thất thế




Không chỉ riêng Diệt Ma Hội gặp phải Yêu tộc tập kích mà những thế lực khác đi vào trong Ma Đồ cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự.

Tuyên gia nơi dừng chân, so với Diệt Ma Hội, họ có vẻ yếu thế hơn nhiều, đệ tử trong tộc thì không ngừng bị sự hiếu chiến của Lang tộc tàn sát, bức lui về sau.

''A a a.... Tay của ta. Lũ cẩu điên đáng chết này, ta phải chặt đầu các ngươi xuống!''

Một ma giả Tuyên gia bị lang nhân chém mất một cánh tay liền trở nên điên cuồng hét toáng xông lên.

''Phập... xoạt...!!'' Nhưng đối phương vừa lao lên đã bị một thanh đại đao từ xa phi tới ghim vào cơ thể, bóng ảnh nhanh chóng xuất hiện cầm lấy chuôi đao dứt khoát rút ra còn bồi thêm cho đối phương một đao đoạn đầu.

''Mạnh quá!'' Ma giả Tuyên gia ở đằng sau có chút hãi hùng nhìn lang nhân vừa mới ra tay.

Họ thực lực so với người vừa mới ngã xuống kia, cũng không mạnh hơn bao nhiêu à!

Trước mắt.

''Không được để cho nhân loại ma giả sống sót mà rời khỏi đây!'' Kẻ đến sát khí dạt dào, ánh mắt khinh thị liếc nhìn tộc nhân Tuyên gia mà giơ cao chiến đao đã nhuốm máu trong tay lên ra lệnh.

''Giết giết..!!''

''Liều!''

Thanh âm chém giết không ngừng được trộn lẫn.

''A..!!'' Mỗi tiếng thét vang thấu trời xanh liền biểu thị cho một thân ảnh gục ngã.

Vòng chiến hiện tại, Lang thân ảnh nhiều như lá mùa thu không ngừng chia ra bao vây, chúng tạo thành vòng lũ ma trảo, lấy số lượng đông hơn chuẩn bị từ trước mà đến quần chiến ma giả của Tuyên gia. Đã vậy, Yêu tộc trời sinh dũng mãnh, Lang tộc lại còn dựa vào ưu thế tốc độ hơn hẳn ma giả cùng cảnh giới mà đè đánh Tuyên gia một đầu, chiếm hẳn ưu thế thượng phong về phe mình.

Nếu như cục diện này sau đó vẫn còn được duy trì thì chẳng mấy chốc, người của Tuyên gia bước vào Ma Đồ liền như nước bốc hơi, bị Lang Ảnh Tộc quân đoàn giết sạch không chừa một ai có thể bước chân ra.

Đối diện, Tuyên Nghi vừa về không được bao lâu liền phải tự thân đứng ra chỉ huy tộc nhân tác chiến, nhưng tình hình trước mắt so với những gì hắn suy nghĩ, an bài, vạch ra trong đầu trước khi đi vào đây, lại hoàn toàn khác biệt một trời một vực.

Mà hắn Tuyên Nghi cũng đã sớm hiểu ra, tại sao bản thân lại thua thê thảm như vậy!

''Tuyên Hà, ngươi dẫn một toán người vòng ra phía sau đánh úp. Ta dẫn chủ lực đánh trực diện, thu hút sự chú ý của bọn chúng cho ngươi. Từ đó tạo sự bất ngờ, hai bên kìm kẹp mà đánh, nhất định có thể phá vây, chiếm lại quyền chủ động!'' Tuyên Nghi ánh mắt nheo lại, y nhanh miệng ra lệnh cho thân ảnh đang gắng sức cầm cự ở trước mắt.

Lang tộc có thể áp đảo bọn họ là nhờ vào ưu thế chủ động tập kích mà mang lối suy nghĩ trong đầu là cầm chắc phần thắng, từ đó tự tâm gia tăng khí thế, lại dựa vào ưu thế số lượng đông đảo, thành ra trong lòng Lang tộc nhân không có chút gì là sợ hãi cả!

Từ đây mà gộp lại, đối phương khí thế có, sức mạnh có, tâm lại không sợ chết, tam thế hợp nhất thì chẳng khác nào một con sói điên khổng lồ mang theo sức mạnh vô địch, trực tiếp mạnh mẽ xé tan những gì Tuyên Nghi hắn đã chuẩn bị cho hình tượng Ma Thú cứng nhắc, chứ không phải là Yêu tộc có cảm xúc, biết suy nghĩ và hợp sức cùng nhau chống lại kẻ địch.

Lúc này đây, nếu như hắn không tạo ra được sự bất ngờ và chém chết tên thủ lĩnh lang nhân cầm đại đao kia, thì Tuyên gia hắn nắm chắc phần thua, còn Ma Đồ cái gì đó chưa thấy kia cũng khỏi cần nghĩ đến nữa. Mà muốn lật bàn được, hắn và Tuyên Hà, một trong hai người nhất định phải đi ra mạo hiểm một phen.

Bên kia, Tuyên Hà một mình khổ chiến, đối phương thân là cao cấp ma giả, uy lực mỗi quyền bạo phát ra liền dễ dàng nghiền nát lang nhân đánh tới. Chỉ là số lượng đối thủ quá đông đúc, kẻ ngã người lên bù đắp vào chỗ thiếu, khiến cho Tuyên Hà một thân ma lực dù có áp đảo nhưng chiến chưa đầy nửa canh giờ đã phải thở gấp, lùi lại.

''Phù... Chết tiệt!'' Tuyên Hà vội hít sâu một hơi, tức giận đánh ra một quyền phản chấn không gian hất bay ba thân ảnh được đà tiến tới, nhằm đánh lén y ở một bên ra xa.

''Phụt..!!'' Ba lang nhân trúng chiêu khuôn mặt kịch biến, miệng phun máu tươi, ngã dài ra mặt tuyết trắng một khoảng cách lớn rồi mới chịu ngừng lại nhưng sinh cơ trong người cũng vì thế đoạn tuyệt với họ.

''Không được, lúc này ta mà rời khỏi, các người sao có thể chống lại được.'' Tuyên Hà nghe lời Tuyên Nghi vừa nói liền thẳng thừng từ chối luôn.

Giờ khắc này, một mình hắn tọa trấn một góc nên mới cản được bước tiến của lang tộc. Nếu như lúc này hắn mà rời đi, nơi hắn đang thủ đây, ai có thể thay thế được? Chưa kể muốn tập kích Lang tộc nói thì dễ lắm, đối phương trận doanh thế nhưng cũng có Cao cấp Yêu giả đang quan sát thế trận bọn họ. Không giải quyết được tên đó, hắn sao có thể dưới tầm thức của đối phương mà âm thầm rời đi cho được, sẽ bị đối phương phát hiện ra ngay.

Đến khi đấy có khi còn bị trúng bẫy rập, chết không đất chôn thây!. ngôn tình hoàn

Ở xa, Tuyên Nghi mắt thấy sự khó xử hiện trên gương mặt của Tuyên Hà lúc liếc nhìn qua thân ảnh cao ngạo tay cầm đại đao kia liền hiểu ý mà cười gằn nói ra: ''Tên đó, ta sẽ lo liệu thay ngươi!''

''ẦM..!!” Vừa dứt lời, Tuyên Nghi liền bạo phát ma lực như một đạo hắc quang lao đến trước mắt đối thủ cần phải tự tay giải quyết.

''Không được!'' Tuyên Hà mắt thấy đối phương đi lên liền kinh ngạc vội hô.

Tuyên Nghi thực lực bất quá chỉ là Trung cấp Ma giả mà thôi, sao có thể là đối thủ của Lang nhân kia được. Hắn mà không nhanh đi lên giúp sức, đối phương chín phần trong ba chiêu chết chắc.

''Mau ngăn tên nhân loại cao cấp này lại!'' Nhưng lang nhân xung quanh sao cho hắn được như ý nguyện.

Hàng chục thân ảnh lướt gió đưa ra vuốt sắc đánh về phía y.

''Khốn kiếp!'' Tuyên Hà không khỏi tức giận mắng.

Đối phương lấy ra gậy sắt thân bóng loáng và dài đánh mạnh về phía trước, uy lực của gậy sắt phát ra vô cùng mạnh mẽ và nặng nề, trực tiếp đánh gãy cổ lang nhân đi đầu rồi quất bay đối phương sang ngang, đâm mạnh vào những thân ảnh kế bên: ''A a a...!!'' Nhiều thanh âm kinh hãi xen lẫn thảm thiết cùng nhau vang lên.

Tuyên Hà không tha ra gậy một lần nữa, đối phương tung người bay lên, hai tay siết chặt gậy sắt, không ngừng truyền ma lực lên thân gậy mà vụt mạnh xuống: ''Vút..!!” Thân gậy xé gió đánh đến.

''ẦM..!!'' Thân gậy sắt đập mạnh lên thân lang chúng nhân khiến cho ma lực quấn quanh trên thân gậy bạo phát ra ngoài.

''Rắc!'' Lồng ngực tiếp xúc với thân gậy bị đánh sụp xuống cả hai bên, uy lực trên thân gậy sắt được gia tăng còn đập mạnh lang chúng nhân thân đâm sâu xuống mặt tuyết dày và cứng khoảng cách một trượng có hơn.

Những tiếng xương cốt giòn tan truyền lại bên tai khiến cho Tuyên Hà tim đập mạnh không thôi, khí thế cũng nhờ đó trở nên cuồng bạo tàn sát mưa tuyết không chút thương tiếc.

''Hừ!” Tuyên Hà ánh mắt trợn trừng, mở ra miệng lớn gầm thét: ''A a a..!!”

''Vù..!!” Đối phương cắn răng bật người lao một mạch về phía trước.

Y một tay cầm gậy, hai chân nhanh nhẹn liên tục ra sức chạy, trước mắt cứ xuất hiện lang nhân đứng ra cản đường là được đối phương một gậy thô cuồng quất ngang trời đánh đến, đến nỗi lang nhân nào cứ mạnh mẽ đi ra là bỗng chốc lại yểu điệu bay vội về, được cái ai nấy hai chân đều không chạm đất, thần sắc thì một mảnh kinh nghi, thân thể bầm dập không còn ra hình dáng ban đầu.

''Bí Thuật – Cuồng Bạo!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.