Nguyên Tố Đại Lục

Chương 242: Chương 242: Tiểu Hổ trúng kế, Thiên Y đấu với Huyết Thiên




''Dạ Tiểu Cường nhờ ngươi rồi!'' Nhìn Tiểu Hổ trợn mắt cõng Lân Diễm trên lưng, giữa thân thể được buộc sợi dây cố định, Dạ Trần cảm thấy có chút buồn cười liền nói.

''Gừ gừ..!!” Tiểu Hổ ánh mắt long lanh làm ra vẻ tội nghiệp quay sang nhìn lại hắn ta.

Dạ Trần nào thèm để ý, hắn vỗ nhẹ lên tấm băng được trải thêm mấy lớp vải nghiêm túc nói: ''Nơi đây thời tiết lạnh giá nhưng bên trong này thì lại ấm. Mặc dù đã được phủ lên một lớp ma lực nhưng sớm muộn sẽ tan thôi!''

''Thời gian cho ngươi không nhiều đâu. Cứ đi thẳng về phía trước sẽ thấy được kí hiệu do ta để lại, rồi cứ thế lần theo sẽ mau chóng tìm được Tứ Du, nam nhân xinh đẹp lần trước ôm ngươi đó. Hắn vô cùng thông minh tự khắc sẽ biết phải làm gì!''

Dạ Trần nhắc nhở xong liền nhét một tờ giấy cùng một chiếc nhẫn vào bên trong lớp áo lông dày.

''Khổ cực cho ngươi rồi... đi đi, không cần phải lưu luyến ta!'' Dạ Trần đưa tay ra sờ đầu nhỏ của Tiểu Hổ cười nói.

''Làm xong, ngươi muốn gì ta cũng cho!'' Hắn cũng không quên đưa ra lời hứa hẹn cho đối phương thêm chút tinh thần đi làm nhiệm vụ.

Trước đó Tiểu hổ còn tỏ ra chán nản nhưng nghe lời y vừa nói, nó liền trở lên phấn chấn bừng bừng. Đôi mắt mơ hồ cũng nhanh chóng tỏa sáng như sao vội quay đầu nhìn chăm chăm vào Dạ Trần muốn một câu xác nhận từ y!

Hổ đã mắc bẫy, Dạ Trần liền cười thầm nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh vội đưa ra nắm đấm nhỏ nghiêm giọng nói: ''Hứa với ngươi đó!''

''Gừ!” Tiểu Hổ gật nhẹ đầu đáp lại, cũng đưa chân trước ra chạm nhẹ vào nắm đấm của Dạ Trần đưa ra trước đó.

Tay chạm tay ước định đã thành, không nói thêm một lời nào nữa, ''Gào!” gầm nhẹ lên một tiếng, Tiểu Hổ gồng mình lấy sức cõng Tiểu Hổ Nữ trên lưng rời đi luôn.

Nhìn Tiểu Hổ không tình nguyện nhưng dưới uy hiếp cùng dụ dỗ cũng đã khuất bóng đi xa, Dạ Trần cũng thở ra một hơi.

Mặc dù Tiểu Hổ nhìn có chút không đáng tin cậy thật nhưng một khi đối phương đã quyết định trong tâm làm chuyện gì đó thì không thể xem nhẹ được. Hắn đã ở chung với Tiểu Hổ gần được chục năm rồi, tự nhiên hiểu rõ tính tình cùng phong cách của đối phương ra sao... đến lúc nguy cấp có thể tin tưởng, giao một phương trời cho y đi giải quyết!

Coi như xong một chuyện!

''Tứ Du, Lân Diễm phải nhờ cậy vào ngươi rồi. Tiểu Hổ, trên đường đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó!'' Nỗi lo không tên trong lòng vang lên, Dạ Trần liền nhắm mắt cúi đầu thầm thốt lên.

Không hiểu sao, chuyện của Lân Diễm làm cho hắn bất an không thôi. Nếu như bên đó Tứ Du không thể giải quyết được huyết ấn trên người Lân Diễm, vậy thì sẽ ra sao đây?

Lắc đầu bỏ qua chuyện này sang một bên, Dạ Trần đôi mắt hướng về phía của huyết sắc chi khí ẩn hiện trong màn đêm.

Linh Lung bên này còn nhiều điều hắn chưa biết thành ra không đáng lo ngại. Người thần bí mà, trên thân nhất định còn ẩn chứa nhiều đồ vật làm cho người khác phải bất ngờ!

''Để xem rốt cuộc Thiên Y đang gặp chuyện gì? Huyết khí ẩn chứa tà lực thì không phải là của cô ta rồi, không lẽ là ma? Huyết sắc sao..!?'' Dạ Trần thân ảnh khẽ động, hắn vừa lướt đi vừa không ngừng suy nghĩ.

Ngay khi Dạ Trần rời đi, thân ảnh dần biến mất trong màn đêm, một hắc ảnh liền xuất hiện ngay vị trí hắn vừa đứng.

''Tiểu tử này thật là cảnh giác!'' Hắc ảnh đôi mắt sáng rực không ngừng quan sát phương hướng Dạ Trần vừa mới biến mất.

''Huyết Sắc Chi Khí, tà môn ngoại đạo này. Huyết Ma Tông người đến rồi sao?'' Liếc nhìn huyết sắc quang mang không ngừng lóe lên rồi biến mất, hắc ảnh cười lạnh một tiếng trong mũ áo choàng liền nói.

Có thể từ khí tức nhận ra thân phận của người khác, xem ra y cũng không phải là một kẻ tầm thường!

''Trước mắt giúp tiểu thư giải quyết chút vấn đề nhỏ đã!'' Chuyển tầm mắt sang hướng xà nhân tộc, hắc ảnh ánh mắt trở lên lạnh lẽo trầm giọng nói.

''Vù!'' Hắc ảnh khẽ động, thân như khói tan, sát khí ẩn hiện hướng về thân ảnh trưởng lão xà nhân tộc.

Bên kia.

Dưới mặt tuyết, khắp nơi đều là xích bạc xuyên thẳng thiên, Thiên Y lau đi vết máu bên khóe miệng, đôi mắt bạc không ngừng đánh giá Huyết Thiên đang cười lạnh nhìn lại mình.

''Thứ này... có chút thú vị đó. Nhưng còn quá yếu!'' Huyết Thiên nhìn những dây xích bạc mọc lên từ dưới mặt tuyết che đi tầm nhìn của bản thân không khỏi thất vọng lắc đầu.

''Soạt!'' Lòng bàn tay hắn đưa ra.

''ẦM!'' Huyết thủ liền hiện phóng thẳng về phía trước đánh tan không ít xích bạc đang cản đường.

''Soạt!'' Thiên Y cũng không chậm trễ, vạt áo khẽ phất sang một bên, ''Cạch cạch cạch...!” Vô số xích bạc lại xuất hiện, chúng không ngừng nghỉ tấn công Huyết Thiên.

''Ám Huyết Du Nhiên!'' Vòm trời bị xích vây khốn, Huyết Thiên thân thể khẽ động, hắn di chuyển cực nhanh tạo ra những huyết ảnh phai tàn tránh đi những xiềng xích đang không ngừng muốn cuốn chặt lấy bản thân.

''Thuật Pháp của ngươi rất đặc biệt, chỉ tiếc là riêng lẻ không đủ uy lực!''

''Ngươi nói nhiều như đàn bà vậy, tiếp chiêu này đi!'' Mặc dù bản thân cũng là nữ nhân nhưng một khi đối mặt là người của Huyết Ma Tông, Thiên Y không kiêng dè thân phận gì cả.

Nàng hai tay không ngừng bắt chéo, xích bạc theo pháp quyết của chủ nhân mà liên tục chuyển động, tách ra phân tán rồi lại gộp với nhau tạo thành vòng vây kín mít không một kẽ hở.

''Soạt!'' Từng nhánh từng nhánh được tách ra, xích bạc liền gộp lại mà quất đến, Huyết Thiên đôi mắt nheo lại liền nghiêng thân né tránh.

Mặc dù miệng hắn nói là xích bạc không đủ uy lực thật nhưng đứng trước chúng nó, bản thân một ngoại vật mang theo khí tức thánh khiết có thể đẩy lùi được huyết khí, cũng làm cho hắn phải chật vật cẩn thận từng chút một không dám mạnh mẽ đối cứng!

Vì khi chạm vào chúng nó, huyết khí sẽ bị đánh tan đi từng chút một, mặc dù ảnh hưởng không lớn nhưng tích tiểu thành đại sẽ làm cho thực lực của hắn giảm sút, mang đến nguy cơ lật thuyền không nên có!

''Vút!” Không được bao lâu trước mắt hắn lại là võng xích được kết hợp lại từ nhiều phía tỏa ra bao vây tứ phương.

''Thật là phiền phức!'' Khắp nơi phải cẩn thận, Huyết Thiên không khỏi khó chịu trong lòng thầm nói.

''Xem ngươi chạy đi đâu!'' Thanh âm của Thiên Y truyền đến.

''Như này mà cũng muốn vây khốn ta!'' Huyết Thiên đánh ra một đạo huyết quang làm cho võng xích bật ngược tạo ra một khe hở, thấy vậy hắn liền nhếch môi vội chớp lấy cơ hội lao lên dễ dàng xuyên qua được vòng vây không chút khó khăn.

Nhưng ngay khi cá chạy khỏi lưới, ngư dân liền đến!

Thiên Y tay cầm trường kiếm tên Bạch Đoạn, ma lực bàng bạc ẩn hiện trên thân kiếm chớp giật, một đạo quang mang bạc trắng liền lóe lên, nó dứt khoát chém vào huyết ảnh vừa xông ra khỏi lưới trời.

''Hừ!'' Biết kiếm chiêu đến, Huyết Thiên vẫn khinh thường không ngoảnh lại nhìn, hắn mặt lạnh tay trái khẽ động.

''ẦM!'' Huyết lực cuồn cuộn từ lòng bàn tay trắng bệch bạo phát, nó như huyết phong xoay chuyển chấn tan bạch quang hiện hữu.

''Vù!'' Không để cho đối phương đắc ý, mặc kệ nguy hiểm khi cận thân chiến, Thiên Y thân ảnh như bạch quang xuất đạo liền đứng trước mặt đối phương.

''Thực lực yếu kém còn dám tiếp cận cường giả, ngươi to gan lắm!'' Thấy đối phương vậy mà dám xuất hiện trước mắt mình, Huyết Thiên không khỏi kinh ngạc.

Thanh âm hắn phát ra không phân biệt được là đang khen hay là đang cười nhạo Thiên Y nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.