''Mau!! Mau ngồi xuống cảm ngộ!''
Diệt Vô Ưu thấy vậy hét lớn.
Mặc dù bọn họ không đủ sức chạm đến ngưỡng cửa thời không huyền bí. Nhũng cũng có thể nhờ vào kì tích trước mắt để nâng cao thực lực. Có thể từ màn hắc ám kia lĩnh ngỗ một chút Không Gian hay Thời Gian chi lực thì càng tốt.
''Không kịp rồi!''
Ở phía trước, Thiên Lão thở dài nói.
''Sao vậy, Thiên Lão?''
Đám người có chút không hiểu. Chỉ mới đây thôi, sao lại không được rồi?
''Vù vù vù...''
''Ầm ầm ầm...''
Trả lời thay cho bọn họ là trời nổi cuồng phong, sét đánh ngang trời. Phạm vi trăm dặm thần quang bảy sắc tái hiện.
''Mở phòng hộ Ma trận Giới thành. Nhanh...!!''
Thiên Lão vội đưa tay ra lệnh.
Diệt Vô Ưu không dám nhiều lời. Một quả cầu xuất hiện trong tay hắn bị hắn dứt khoát bóp nát.
''Roẹt roẹt...'' Một màn chắn ma lực lấp lánh tinh quang vàng choi ngang trời xuất hiện nhanh chóng bao phủ toàn bộ Giới thành vào bên trong.
''Ma trận kích hoạt! Chuyện gì xảy ra vậy?''
''Không lẽ Ma thú tấn công!''
''Nhìn kìa ở hướng Nam giới thành xuất hiện thiên địa dị tượng.''
''Mẹ kiếp trời lại đổ con mưa nữa chứ! Ta không nhìn rõ.''
''Mở to mắt ra mà nhìn. Màn đêm đen kịt bao phủ toàn bộ phía Nam luôn rồi!''
Mọi người ở dưới thành lâm vào hoảng loạn. Ma trận của Giới thành chỉ kích phát khi thành trì phải đối đầu với nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến người ở trong thành mà thôi. Thường sẽ có Diệt Ma Giả ra ngoài thành chặn đánh những mối nguy hiểm tiềm tàng này. Nhưng không nghĩ đến, lệnh tập hợp Diệt Ma Giả còn chưa phát ra, mà Ma trận hộ thành đã kích phát luôn rồi. Tình trạng nguy hiểm phải đương đầu có thể hiểu.
Giới thành cũng chỉ từng kích phát Ma trận hai lần mà thôi.
Một lần là ngăn chặn hơn một trăm Siêu cấp Ma giả không biết từ đâu hợp sức lại tiến đánh Giới thành. Nghe người khác kể lại, chuyện này có liên quan đến Phủ Thành Chủ.
Lần hai là do Ma Triều tấn công. Do mười vạn Ma thú tạo lên, con số khổng lồ này giúp chúng chẳng khác gì lũ thuỷ triều hung mãnh xâm lấn Giới thành cả. Lúc đó, không một đội ngũ Diệt Ma Giả có thể ngăn lại được. Giới thành lâm vào nguy cơ bị đồ diệt cả thành. May mắn có Ma trận giúp đỡ một tay phối hợp với tất cả Ma giả trong thành mới ngăn lại được cuộc tiến công của Ma triều. Nhưng cũng chỉ là ngăn chặn mà thôi, vậy mà hai phần chiến lực của Giới thành phải bồi táng theo.
Dạ Lân Linh.
''Hự...'' Một bàn tay trắng toát vội đặt xuống sàn nhà.
''Tứ Du.''
Dạ Trần giật mình khẽ hô.
Hắn vội đến bên cạnh đối phương đỡ hắn dậy.
''Đến rồi! Đến rồi..!!''
Tứ Du hai mắt vô thần, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập sự mệt mỏi, miệng thầm hô hai từ không ngừng.
Dạ Trần bên cạnh nghe không hiểu, chớp chớp đôi mắt hỏi lại: ''Cái gì đến rồi?''
Lúc nãy Tứ Du còn làm cho hắn sợ chết khiếp. Bây giờ lại lẩm bẩm không ngừng, đã vậy toàn là chuyện khó hiểu. Hắn như đi lạc vào một rừng xương mù dày đặc, không tim được lối ra.
''Thình Thịch...'' Trống ngực ai đó đập mạnh.
''Hự... Cái... này?!''
Dạ Trần mở to mắt vội hít thật sâu một hơi, tay trái vội ôm lấy ngực, tròng mắt co rút lại.
Hắn cảm giác mình không còn là chính mình nữa rồi. Mọi vật trước mắt như mờ đi, ảo giác không ngừng xuất hiện, làm hắn phải lắc lắc đầu không ngừng. Nhưng mọi thứ vẫn như vậy, cảm giác như hồn phách muốn rời khỏi thể xác, thật là khó chịu.
''Dạ huynh... Dạ huynh...'' Ngũ kiếm bên cạnh thấy biến vội hét lớn.
Hai người này làm cho hắn sợ hãi à. Người nào cũng như người nào, thật là khó hiểu.
''Phải làm sao đây?'' Hắn thầm nhủ.
Từ nhỏ đến lớn, trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn. Dù gặp phải hiểm cảnh cũng là một đường dũng mạnh thẳng tiến. Không sợ khó khăn, không sợ nguy hiểm, không có gì là hắn không thể làm. Nhưng trường hợp của hai người trước mắt, hắn chịu thua.
Ai nấy cũng như người mất hồn, hắn còn chưa gặp tình cảnh này. Mà không biết nguyên do lại bậy bạ chữa trị, từ ngựa què biến thành ngựa chết, thì hai người Lân Diễm và Linh Lung mà về biết chuyện, chắc tháo hắn thành tám khối mất.
''...'' Dạ Trần như không nghe được tiếng gọi của người bên cạnh, đôi mắt hắn tràn ngập sự mê man hướng về phía nam Giới thành...
''Xuất hiện rồi!''
Một loạt tiếng nói vang lên.
''Ầm...''
''Roẹt roẹt...''
Hố đen điền cuồng thôn phệ mọi vật nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một quả cầu chứa đựng nguồn ma lực khủng khiếp. Không gian chi lực và thời gian chi lực toả ra mấy dặm xung quanh không ngừng rút về, tập trung lại quả cầu như có như không kia.
''Vù vù...''
Lúc trước đứng từ xa có thể nhìn thấy chút cảnh vật bị hắc vụ bao trùm bên trong. Nhưng giờ đây, khu vực bị hắc ám hàng lâm dần trở lên đậm hơn như một bức tranh tô đậm một màu u ám.
''Ám nguyên tố... dần dần mạnh hơn rồi!''
Thiên Lão và Diệt Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau thầm hô.
Xung quanh họ đã không thể cảm nhận được Ám nguyên tố nữa rồi. Hầu như Ám nguyên tố trong phạm vi mười dặm đã tập trung toàn bộ vào khu vực phía nam Giới thành kia. Nói đúng hơn là tập trung vào khoảng không gian xuất hiện hố đen thôn phệ vạn vật lúc nãy.
''Cạch cạch... Rắc rắc...'' Tiếng nứt vỡ không ngừng vang lên.
Không gian trong tầm mắt Thiên Lão và Diệt Vô Ưu xuất hiện một vết rách to lớn. Nó như bị ai đó dùng thần kiếm chẻ đôi thời gian, một vết rách dọc ngang trời xuất hiện. Cho dù làm mọi người ở dưới thành không biết chuyện gì kia cũng có thể nhìn thấy.
''Trời... là không gian nứt vỡ!''
''Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ thần khí xuất thế hay là vạn thế cơ duyên xuất hiện!''
''Thật là kinh khủng à! Trời như bị ai đó rạch đôi vậy.''
Mọi người không khỏi sợ hãi nhìn nhau.
''Cái này đã phải gọi là Vết Nứt Thời Không!"
Thiên Lão nhìn chằm chằm không gian nứt vỡ phía trước nói.
Mặc dù không nhìn thấy cảnh vật bị hắc ám đen kịt bao phủ đang diễn ra chuyện gì. Nhưng vết nứt ngang trời kia, cũng đủ để làm lão kinh hãi.
''Thiên Lão chúng ta có nên...''
Diệt Vô Ưu ánh mắt kiên định nhìn đối phương.
''Đừng làm bừa! Chuyện này đã quá tầm hiểu biết của chúng ta.'' Thiên Lão lắc đầu, thở dài nói.
''Đến cả Thiên Cơ Pháp của ta, cũng không thể suy tính. Vật này đã không phải là thứ chúng ta có thể nhúng chàm!'' Ánh mắt Thiên Lão trở lên sắc bén.
''Cho dù ta không thể biết trong màn hắc ám kia chứa đựng huyền cơ gì? Nhưng thứ có thể vượt ra khỏi Thiên Cơ Pháp... tất là vật nghịch thiên, chứa đựng thời vận của một thời đại. Càng làm ta lo lắng hơn là Thời Không Chi Lực kia. Nó vậy mà làm thay đổi thiên cơ, xáo trộn tuần hoàn mọi vật.''
''Nếu như chúng ta dính phải bãi nước đục này, tất không thể rút chân ra. Vận mệnh cũng theo đó mà thay đổi. Một là đứng trên đỉnh phong, hai là vạn kiếp bất phục. Các ngươi là Chưởng Khống Giả một phương... phải suy xét cho cẩn thận!''
Thiên Lão lên tiếng nhắc nhở toàn bộ đám người đang có suy nghĩ rục rịch trong đầu này.
Không cần biết trong màn hắc ám kia có thứ gì. Thứ có thể làm thiên địa biến chuyển ắt chứa đựng nhân quả bên trong, không bị thiên phạt cũng phải gặp tai kiếp. Đám người này vậy mà có mưu đồ chiếm giữ... thật là làm cho lão bội phục.
Không sợ không vượt qua khỏi kiếp nạn, toàn tộc liên luỵ bị diệt cùng mình luôn sao!
''Hít hà...'' Mọi người xung quanh nghe vậy thầm hít một hơi khí lạnh.
Lời thiên Lão nói như dội một gáo nước lạnh vào người bọn họ làm cho bọn họ tỉnh táo. Nhưng đứng trước sự mê hoặc đứng trên đỉnh cao danh vọng, ai có thể cưỡng lại được. Sống trên đời không mạo hiểm sao có thể thành đại nghiệp, mà phong hiểm càng lớn thì hồi báo càng nhiều.
Đặc biệt là Ma giả như bọn họ. Không phải là luôn sống chết tranh với người, tranh với đời, tranh với thiên, tranh với vận mệnh sao? Đã như vậy, tranh thêm một lần nữa... lại có sao!