''XÀO..!!''
''Cạch cạch cạch..!!''
Trong căn nhà gỗ không ngừng truyền ra tiếng xào thức ăn.
''...'' Bên trong, Thiên Y một mặt bàng hoàng, ánh mắt khẽ trợn có chút không dám tin ánh lửa phập phồng bao quanh chiếc chảo đặt trên hai hàng gạch cao.
''Cái này liệu được rồi chứ?'' Thiên Y tự hỏi bản thân.
Mặc dù lửa có chút lớn, không kiểm soát được nhưng lại rất giống mấy vị đầu bếp khi nấu thức ăn mà nàng lén dùng tinh thần lực quan sát được nha!
''Tiếp theo hình như là cho gia vị vào!'' Thiên Y cố gắng nhớ lại.
''Để xem nào!''
Nàng ta không ngừng lấy ra đủ loại gia vị màu sắc khác nhau được đựng trong những chiếc lọ nhỏ nhưng lại tỏ ra khá là băn khoan không biết nên chọn thứ nào cho phải, mặc dù đồ là của bản thân thật!
Xem ra Thiên Y là tay mơ trong việc bếp núc rồi. Được cái, Dạ Trần bên kia cũng không để ý mà ngăn lại ý định không ngừng học hỏi của đối phương, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa?
''Muối là màu trắng đi!'' Thiên Y nhớ ra ánh mắt liền sáng lên vội đưa tay bắt lấy chiếc lọ ở gần nhất nhưng cũng là chiếc lọ đựng những hạt trắng tinh khiết, chỉ là kích thước có chút hơi lớn, to bằng hạt vừng đi!
''Sao lại có chút ngọt thế này? Không lẽ nhầm rồi!'' Thiên Y cũng rất cẩn thận nếm thử trước, chỉ là cảm giác có chút khác lạ so với tưởng tượng.
''Hừm!'' Dõi mắt nhìn xuống những chiếc lọ được bản thân tự tay lấy ra cũng chỉ có chiếc lọ ở trong tay là đựng thứ gia vị màu trắng tinh khiết giống như là muối mà trong các điển tịch thường miêu tả, Thiên Y liền an tâm không nghi ngờ gì nữa!
''Có lẽ mọi người đã chuyển sang dùng muối có vị ngọt đi!'' Thiên Y không khỏi cười nghĩ.
Ngày trước nàng đặt mua những thứ này thế nhưng là mua đủ không thiếu một vị gì cả, cửa hàng bản thân mua lúc đó cũng khá nổi tiếng nên không thể sai sót hay nhầm lẫn cho được!
''Gia vị là phải rắc đều. ỪM, không sai được!'' Điển tịch đã đọc trước đó có ghi, gia vị giống như tình cảm vậy... là phải rắc đều lên hai mặt trái và phải tương như tốt và xấu, để rồi trộn lẫn mới có thể dần hòa hợp và thấu hiểu nhau hơn, Thiên Y thông minh trí nhớ siêu phàm nhập thánh liền học theo tiền nhân chỉ bảo liền thẳng tay chút đều xuống miếng thịt trên mặt chảo nóng đang bốc hơi nghi nghít!
''Chả có gì là khó cả!'' Bốn bước nấu ăn, chuẩn bị, thêm gia vị, chờ đợi thức ăn được nấu chín rồi lấy ra đã xong hai bước rất nhanh, Thiên Y liền đắc ý không thôi, cũng không khỏi liếc nhìn Dạ Trần trong trạng thái suy tư đằng xa.
''Hừ, nữ nhân tên Lân Diễm kia cũng không giỏi như những gì Thiên Chủ nói trước đó. Cái gì mà trù nghệ xuất chúng, không ai có thể sánh được, ta Thiên Y cũng làm được đấy thôi, hơn nữa còn làm tốt hơn, nhanh hơn, cái gì mà nửa buổi mới xong chứ, ta chớp liền có thể hoàn thành!'' Nhớ lại lúc cùng Dạ Trần trò chuyện, đối phương hết lời khen ngợi tài năng nấu nướng của tiểu cô nương Hổ Lân Tộc tên Lân Diễm kia là tuyệt đỉnh hiếm có trên đời, rồi lại quay sang trách mắng bản thân vô tâm là con gái nhưng lại không biết chuyện bếp núc, Thiên Y lúc đó chưa làm không thể đáp trả được nên cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng quở trách nhưng bây giờ thì đã khác rồi, trù nghệ trong mắt nàng quá đỗi bình thường, không có gì là khó khăn đối với bản thân cả.
Nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải mắng Thiên Chủ một trận vì đã quá chủ quan coi thường Thiên Y nàng không biết gì hết, trong khi bản thân còn chưa thể hiện ra đâu!
''Hừ!'' Nhớ lại tội lỗi không phạm phải nhưng bản thân vẫn bị khiển trách thê thảm, Thiên Y hận không thôi, nhiều hơn đó là tự trách bản thân đã quá coi thường chính mình!
''Thế mà có nhiều nữ nhân kêu nấu nướng là nỗi ác mộng trong đời, đúng là thực lực bản thân đã yếu kém lại còn mạnh miệng đổ lỗi cho người khác. Không đúng... có lẽ là ta khác so với bọn họ, dù sao thiên phú cũng không phải thứ muốn là có được!'' Thiên Y không khỏi tự ngạo, nhớ lại bản thân còn có chuyện liền vội tập trung vào công việc đang còn dang dở!
Nàng phải cho Thiên Chủ thấy, Thiên Y nàng cũng không hề thua kém bất kì nữ nhân nào ở trên đời này!
''HỬM!'' Thiên Y đang vui vẻ nấu ăn thì cảm nhận được mang máng sát khí ẩn hiện đâu đây, điều này khiến cho Thiên Y không khỏi kinh ngạc.
''Soạt!''
'''Vù..!!”
Lấy Thiên Y làm trung tâm, không gian mười trượng trực tiếp bị đánh động tạo thành những làn sóng vô hình lan truyền ra xa!
''Lại là đám xà nhân này!'' Tinh thần lực dò xét một lượt, Thiên Y liền nhận ra những kẻ không mời mà đến là ai!
''Yêu đến không có ý tốt!'' Cách đó không xa, Dạ Trần từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài khẽ nói.
Hai người họ có thù oán với Xà Nhân Tộc, bây giờ đối phương trực tiếp tìm đến cửa có ý tốt mới là lạ!
''Để thuộc hạ ra giải quyết bọn chúng!'' Thiên Y đưa ra lời thỉnh cầu.
Dạ Trần đang mang thương bên người, nàng không muốn đối phương phải vận động mạnh lúc này để tránh vết thương sinh nặng hơn. Mà khi ấy cũng không chỉ vết thương trở lên nặng hơn đâu, còn phải gánh chịu nỗi đau chồng chất cộng thêm tiết trời lạnh giá phủ xuống miệng vết thương nữa, cảm giác đau rát còn hơn chết đi sống lại đó, không phải ai cũng chịu được!
Dạ Trần mắt trái xuất hiện đồ án như hình tròn trận pháp đang xoay chuyển, hắn suy nghĩ một lúc không khỏi lắc đầu nói ra: ''Ta đoán tin tức đám xà nhân trước đó bị chúng ta đánh cho tơi tả đã truyền về Tộc bọn chúng đi. Thực lực của chúng ta chắc cũng đã hiện trên mặt bàn rồi. Nhưng hơn một trăm xà nhân đến đây, ma lực cũng chỉ dao động từ khoảng hai ngàn cho đến ba ngàn mà thôi, thực lực không quá đáng kể so với đội ngũ xà nhân trước đó còn có phần yếu hơn.''
''Bọn chúng có gì đó để dựa vào!'' Không cần Dạ Trần nói tiếp, Thiên Y cũng đã đoán ra được.
''ỪM!'' Dạ Trần gật đầu nói tiếp: ''Chỉ có thể là trận pháp hay ma trận, cái thứ đại chiêu hay được người ta mang ra để đánh với kẻ mạnh hơn này. Do đó, bên trong đám xà nhân kia nhất định có ẩn dấu Cao cấp Yêu giả tọa trấn mắt trận quan trọng. Đã vậy chúng ta liền lấy tĩnh chế động, xem bọn chúng muốn giở trò gì!''
Thiên Y mạnh mẽ nhưng sức người là có hạn, cho dù đối phương đánh tan xong đám xà nhân kia thì bản thân không chết cũng phải trọng thương. Mà hắn lại không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra. Đã vậy liền để cho đám xà nhân kia làm gì thì làm, bố trí trận pháp hay ma trận thì càng tốt, lúc đó chỉ cần phá trận là xong, khỏi cần phải đáng với hàng trăm người!
Trận pháp hay ma trận luôn phải liên kết với người bố trí để duy trì ma lực hoạt động. Do đó, một khi trận bị phá, những người bố trí ra trận đó nhất định gặp phải phản phệ thành ra mất sức không thể chiến đấu tiếp. Dạ Trần sẽ dựa vào đó để phá Bách Xà đang tới, dù sao tập trung đánh một vẫn còn tốt hơn là ra sức đánh nhiều để rồi ma lực cạn kiệt, hoàn cảnh khi đó cũng sẽ giống như mãnh hổ xuống đồng bằng bị cẩu khinh, chỉ trực chờ sợ hãi kẻ địch tìm đến làm thịt bản thân, cho nên dựa mạnh đối đầu trực diện chỉ là hạ sách mà thôi!
Dù vậy, Dạ Trần vẫn còn nghi hoặc, Xà Nhân Tộc đã biết trước bọn họ mạnh mẽ, nhưng cớ sao họp quân đi báo thù lại gửi đám xà nhân còn yếu hơn đám xà bị bọn họ đả bại trước đó nữa, điều này càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ!
Không lẽ thứ bọn họ mang đến lại mạnh đến vậy?
Dạ Trần toàn thân khó chịu suy nghĩ!
''Ai.... Bỏ đi, bỏ đi, có thực mới vực được đạo!''
''Thiên Y lên thức ăn đi, ta đói đến nỗi da lưng sắp dính vào da bụng luôn rồi!''