Nguyên Tố Khao Thống Sư

Chương 152: Chương 152: Chạy thoát, theo dõi






Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước

Lúc này nếu có người chơi khác ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần, chắc chắn sẽ cảm thấy tình hình rất quái dị: hai người một nam một nữ vừa mới phút trước còn là hai chiến hữu ăn ý cùng chạy thoát khỏi móng vuốt của đám quái vật bậc bốn đằng kia, nhưng chỉ sau vài phút nghỉ ngơi là đã trở thành kẻ thù rồi, bây giờ đang rơi vào thế giằng co khó mà tưởng tượng!

Thanh kiếm của nữ kiếm sĩ thì chỉ vào ngực của nam pháp sư, sát khí tỏa ra nhàn nhạt, còn ánh mắt hai người thì lạnh buốt…

– Nếu ta là mi, sẽ lập tức hủy bỏ nhiệm vụ rồi cút về ngay.

Nhân Tình Của Ron dùng ánh mắt khinh miệt tựa như nhìn con mồi nhìn Tần Nhược, tiếp tục nói:

– Đừng tiếp tục khiêu khích sự nhẫn nại của ta nữa, mi là điều khiển nước bậc bốn, mi hẳn phải biết là, trước mặt ta, mi không hề có cơ hội!

– Có đúng không?

Tần Nhược lạnh lùng thốt ra ba chữ.

– Tôi thì hy vọng cô có thể giết tôi, như vậy thì ít nhất tôi cũng có thể lấy lại được số tiền thù lao của tôi đấy…

– Tên đẹp trai nhỏ bé kia, mi đừng nên ép ta, mặc dù ta sẽ không tự tay giết mi, nhưng ném mi vào đống quái vật kia, để chúng nó khiến mi phải mất trang bị thì vẫn đơn giản lắm đấy.

Khi người chơi PK ác ý với nhau, xác suất rớt trang bị của kẻ bị chết là rất nhỏ, nhưng bị quái vật giết thì lại là đằng khác…

Lúc này, Nhân Tình Của Ron không hề sốt ruột chút nào, bởi vì cô ta đã thiết lập không ít cái bẫy trong nhiệm vụ này, chỉ cần Tần Nhược dám truyền âm hay logout, đều sẽ bị xử là thất bại hết, sẽ bị cưỡng chế giao nộp 500 đồng vàng bồi thường. Hơn nữa, trong trạng thái chiến đấu thì hắn không thể sử dụng sách về thành được…

Nhân Tình Của Ron thầm đắc ý trong lòng, nghĩ rằng mình đã nắm chắc được Tần Nhược, không hề lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra… Thực ra cho dù có xảy ra đi nữa, mọi sự vẫn nằm dưới tầm khống chế của cô ta mà thôi – với chiều dài hơn 300 mét của hẻm núi này, cộng với mấy trăm con quái vật bậc bốn đủ hệ ở bên trong, những đoàn đội bình thường không thể nào xông vào trong một khoảng thời gian ngắn được.

Có điều, Tần Nhược vẫn không động đậy chút nào.

Đánh thì mặc dù chắc chắn đánh không lại được ả ác ma rắn rết này, nhưng nếu cần chạy thì Tần Nhược có đủ mười phần tự tin dễ dàng thoát được khỏi ánh mắt của ả ta.

Ánh sáng trong hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần này không tốt cho lắm, cho nên nếu sử dụng thuật Hóa Nước thì chuyện thoát được là dễ như trở bàn tay…

Nhân Tình Của Ron chẳng qua chỉ là ỷ vào chuyện trong ngoài hẻm núi đều có đám quái vật che chắn, đồng thời luôn khiến mình ở trong trạng thái chiến đấu mới cho rằng kế hoạch đã kín kẽ, không thể có sơ sót thôi. Nếu ả ta biết mình có năng lực này, chắc chắn sẽ không để kéo dài thời gian như vậy đâu – dù sao thì khoảng cách ả phải mang mình đi tìm Ron chỉ còn có nửa giờ nữa thôi, chỉ cần mình tìm được gã thì sau đó bất kể gã có giao dịch thuốc với mình hay không, mình cũng đã có được 2.000 đồng vàng thù lao rồi…

Thấy Tần Nhược vẫn không chút động đậy, Nhân Tình Của Ron tựa như biết được hắn đang kéo dài thời gian, bèn “hừ” một tiếng, đưa ra thông báo cuối cùng:

– Cho mi thêm mười giây nữa, xong ta sẽ ra tay ngay. Ta nghĩ rằng… Bất cứ món nào trên người mi cũng đều phải trên năm trăm đồng vàng hết đúng không? Đến lúc đó có mất đi thì đừng có trách ta nhé.

– Cô sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.

– Chắc không?

Nhân Tình Của Ron không chút nao núng, chỉ cười lạnh một tiếng, nói:

– Còn lại bảy giây.

– Thời gian còn đầy đủ lắm.

Tần Nhược nói ra một câu khiến Nhân Tình Của Ron phải giật mình…

Chỉ trong nháy mắt sững sờ ấy, một luồng dao động phép thuật dâng lên, rồi một bức tường băng đã nhanh chóng xuất hiện ở cách họ 10 mét về hướng họ vừa đi qua!

Nhân Tình Của Ron một lần nữa nhíu mày:

– Vốn còn tưởng rằng mi đủ thông minh, nào ngờ còn định đẩy mình thành con thú bị vây sao? Hừ! Nhàm chán!

Tần Nhược không dừng lại. Bắt lấy cơ hội Nhân Tình Của Ron không hạ sát thủ với mình, hắn lập tức tạo ra bức tường băng thứ hai ở cách xa hơn một tí…

Nhân Tình Của Ron lạnh lùng cười, chăm chú nhìn xem xem Tần Nhược định làm gì. Dường như cô ta đang muốn xem xem tên điều khiển nước này đang định lợi dụng những bức tường băng có vẻ vô dụng ấy làm điều gì.

– Ngưng! Băng!

Đột nhiên!

Một bức tường băng chợt xuất hiện, ngăn giữa cô ta và Tần Nhược!

Tầm nhìn đã bị chắn… Rốt cục trong mắt Nhân Tình Của Ron cũng xuất hiện sự nghiêm túc… Cô ta bỗng mở đấu khí, thanh kiếm trong tay cũng theo phản xạ vung ra. Một luồng lửa hình rồng màu đỏ máu lao ra với tiếng kêu như rít, đánh về bức tường băng ấy.

Nhưng ngay chớp mắt khi bức tường băng ấy được hình thành và trước khi đòn đánh của Nhân Tình Của Ron trúng đích, Tần Nhược đã hô lên một tiếng:

– Nổ!

“Ầm!!!”

Không chờ ngọn lửa của Nhân Tình Của Ron đánh tới, bức tường băng nọ đã tự nổ tung, khói và vụn băng nháy mắt che lấp, nuốt lấy toàn bộ mọi thứ trong phạm vi 10 mét chung quanh.

Mặc dù dưới sự bảo vệ của đấu khí, Nhân Tình Của Ron sẽ không bị bất cứ thương tổn nào, nhưng tầm nhìn thì lại bị ảnh hưởng rất nhiều – vừa rồi chỉ là bị che mất bóng dáng Tần Nhược mà thôi, còn bây giờ thì là bị cướp mất thị giác, trước mắt trắng xóa, tràn đầy những mảnh băng vụn bay tán loạn.

Đặc biệt là sau khi đánh trúng lớp đấu khí bên ngoài cơ thể Nhân Tình Của Ron, những mảnh băng ấy ngay lập tức bị hóa thành hơi nước, khiến khung cảnh chung quanh lại càng mù mờ.

Ánh mắt đã bị mất tác dụng, Nhân Tình Của Ron lập tức đoán ra được rằng Tần Nhược đang muốn chạy…

– Hừ!

Nhân Tình Của Ron lập tức nhảy ra khỏi khu vực hơi nước, nhắm về hướng cũ lao đi.

Mặc dù Nhân Tình Của Ron không biết Tần Nhược định làm gì, nhưng cô ta trăm phần trăm chắc chắn được rằng Tần Nhược sẽ không dám phản kích – chỉ là một tên điều khiển nước mới thăng bậc bốn, cơ bản không thể gây được thương tổn gì cho kiếm sĩ rồng lửa bậc bốn, càng huống chi là một kiếm sĩ rồng lửa đã có đấu khí cấp đỉnh điểm như mình. Còn phần hai bức tường băng vừa rồi, mười phần có tám, chín là chuẩn bị để trốn chạy.

Phản ứng của Nhân Tình Của Ron cực kỳ nhanh chóng!

Vụ nổ băng xảy ra được 2 giây, cô ta đã lao ra khỏi phạm vi bao trùm của nó, lướt về đường cũ với ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa khinh thường – vừa lao ra, cô ta đã lập tức trông thấy hai bức tường băng đằng kia đang chậm rãi di động về phía đầu hẻm núi.

Theo quán tính của tư duy, Nhân Tình Của Ron lập tức lao về phía chúng…

Một tia chớp màu đỏ lóe lên, một trong hai bức tường băng kia tựa như một tờ giấy bị cắt phăng thành hai mảnh, có điều đằng sau nó lại không có hình bóng của Tần Nhược… Nhân Tình Của Ron lập tức chuyển ánh mắt sang bức tường xa hơn còn lại.

Nhưng không ngờ, bức tường ấy lại đột nhiên nổ tung!

“Ầm!”

Bức tường nổ tung, lần này Nhân Tình Của Ron đã sớm lướt ra ngoài, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm vào khu vực bị sương mù bao phủ, trong đó đầy vẻ giễu cợt lẫn khinh thường, tựa như sắp nhìn thấy con mồi chật vật hiện ra từ khu vực ấy vậy.

Nhưng, điều khiến Nhân Tình Của Ron phải kinh ngạc chính là, sau khi sương mù tan đi, bóng dáng của Tần Nhược vẫn không thấy đâu cả. Cô ta cấp tốc quay đầu nhìn lại, nhưng sau lưng cũng không hề có…

Cuối cùng, trong ánh mắt vẫn luôn đắc ý cho rằng nắm giữ hết mọi thứ trong tay của Nhân Tình Của Ron cũng lộ ra một vẻ nghiêm túc. Cô ta nhanh chóng chạy một chút theo đường cũ, nhìn một vòng, sau đó chạy trở về, nhìn vòng nữa…

Vẫn không thấy mục tiêu đâu cả…

– Đi ra!

Rốt cục Nhân Tình Của Ron cũng không tránh được phải khẩn trương lên, cô ta tìm kiếm khắp khu vực không có quái vật này, gần như lật tung mọi ngóc ngách lên, thậm chí còn dùng kỹ năng ẩn kia một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được! Chuyện ngoài ý muốn này hiển nhiên đã vượt khỏi sự phán đoán của cô ta rồi!

Tần Nhược đương nhiên sẽ không ngu đến mức đáp lời rồi, hắn biết, Nhân Tình Của Ron không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra, không biết là hắn đã lén trốn về thành hay là làm gì khác, cho nên hắn vẫn tránh trong một góc mà Nhân Tình Của Ron không lưu ý đến, nhìn vào hình ảnh điên cuồng lúc này của cô ta, trong lòng thầm cười lạnh:

Cho rằng dùng phương pháp này để thuê người thì người ta sẽ như bọn mi mong muốn, lựa chọn phản kháng ngay hoặc là thuận theo sao? Lũ vô tri, tưởng rằng chỉ số thông minh của tất cả mọi người trên đời này đều dưới bọn mi sao?

Bây giờ thì không chỉ thù lao nhiệm vụ Tần Nhược sẽ đúng hạn lấy đi mà hắn còn rất muốn biết rốt cục Nhân Tình Của Ron và Ron đang định làm gì ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần này nữa, là nhiệm vụ ẩn, là BOSS cấp cao, hay là mục đích khác không muốn người ta biết?

Hắn tuyệt đối sẽ không tin rằng hai người chơi có thực lực mạnh mẽ như vậy sẽ nghĩ ra thủ đoạn như thế để trêu chọc những người chơi xa lạ. Khả năng lớn hơn chính là, đối phương dự định dùng hành động ác liệt của mình và sự tổn thất tiền bạc khiến người ta dời đi sự chú ý.

Nhưng Nhân Tình Của Ron lại không biết…

Thực ra từ sớm Tần Nhược đã bắt đầu phỏng đoán xem trong hẻm núi ấy rốt cục tồn tại thứ gì mà hấp dẫn hai kẻ mạnh như vậy, mà khiến họ chấp nhận tạo ra một nhiệm vụ thù lao 2.000 đồng vàng chỉ để thuê một nghề nghiệp chỉ cần biết tăng máu như thế… Từ sớm hắn đã suy nghĩ theo hướng này rồi, chỉ là nếu Nhân Tình Của Ron có thể hào phóng trả thù lao thì hắn cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội hai kẻ mạnh như thế để tìm hiểu bí mật trong ấy. Nhưng hiện giờ thì… Hừ hừ!

Hết thảy đều đã chậm hết rồi! Nhận được “ân huệ” to lớn như thế của Nhân Tình Của Ron, sự tò mò và tâm lý báo thù của Tần Nhược đã vô hạn bành trướng lên. Mi bất nhân, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa…​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.