Trong lúc bọn Lục Tâm hiệp lực đối phó đợt cuối cùng với tử vong ma chu, Tần Nhược lại một lần nữa ‘may mắn giá lâm’ hành lang Hồi Sinh.
‘Du hồn’ của những người chơi vừa chết trận, đang trong thời gian chờ được hồi sinh đều sẽ tụ tập nơi đây. Giống như Tần Nhược lúc này vậy, mọi người đều không có thân thể, nhưng vẫn có thể trông thấy lờ mờ hình dáng lúc trước của mình, cho nên tuy là du hồn, nhưng vẫn không đáng sợ.
Hành lang Hồi Sinh trông vô cùng khí phái. Tần Nhược vẫn nhớ lần đầu tiên khi mình bị quái thú ‘tiễn’ đến đây, hắn thậm chí đã thăm thú nó cả nửa ngày trời. Lúc đó, có lẽ có rất nhiều du hồn có ấn tượng rất sâu với một tên du hồn gà non kỳ lạ cứ ngẩng đầu chằm chằm nhìn hình vẽ trên trần hành lang suốt nửa ngày, ra dáng rất là mới mẻ, rồi lại còn đi vòng quanh cái hành lang có bốn vách kết thành hình vuông này cả một vòng, rốt cục mới theo lời nhắc của hệ thống đi đến trận pháp dịch chuyển khổng lồ màu trắng ở trung tâm hành lang nữa - đó chính là trận pháp hồi sinh - dịch chuyển kết nối tới vô số những điểm hồi sinh.
Bây giờ nhớ lại, Tần Nhược vẫn còn đỏ hết cả mặt. Lúc đó mình thật là dốt quá đi. Một cái hành lang trống lơ trống lốc, có cái gì đẹp đâu chứ? Trên trần nhà có một số bức vẽ về mấy tên người chim và mấy tên người dơi, tuy cũng có một chút cổ sự đấy, nhưng cũng không khác gì với bối cảnh mà trang web đã công bố cả, thực sự không cần phải làm tình làm tội cái cổ mình như thế làm gì.
* * * * * *
Ngay chính lúc này, Tần Nhược đột nhiên nhận được lời nhắc từ hệ thống:
“Người chơi xa lạ - Hình Sát thỉnh cầu trò chuyện.”
“Hử?”
Tần Nhược hơi sững người. Chuyện người không quen tìm mình trò chuyện, từ lúc vào trò chơi tới giờ mình mới chỉ gặp lần đầu thôi.
Theo bản năng, hắn quét nhìn gần ngàn cái du hồn đang chồng chất lên nhau ở chung quanh, thầm nghĩ: lẽ nào sau khi chết mình lại càng có sức hấp dẫn hơn hay sao?
Nghĩ ngợi lung tung xong, Tần Nhược chấp nhận lời thỉnh cầu:
“Anh là ai?” Vừa nói câu này xong, Tần Nhược lập tức hối hận rồi, bởi vì...
“Hình Sát!”
“...”
Tần Nhược đột nhiên cảm thấy hóa ra trên đời này vẫn còn có người nhàm chán hơn mình nữa đấy, ài, mà mình lại còn nhàm chán đi nói chuyện với một người nhàm chán như thế nữa, không thể không nói mình thực sự cũng nhàm chán quá đi!
Hai bên im lặng mấy giây, sau đó Hình Sát mới một lần nữa mở miệng, phá đi sự trầm mặc đáng xấu hổ này: “Vừa nãy cướp chìa khóa, tôi cũng có mặt. Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, bây giờ cậu... Đã có đoàn đội cố định rồi hay chưa?”
“Đoàn đội cố định à? Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Trong lòng Tần Nhược chợt trầm xuống, hắn lập tức nghĩ ngay đến Phong Cuồng Huyết Bình và U Minh Quỷ Trảo. Theo bản năng, hắn cho rằng tên này đang nói xa nói gần để thăm dò quan hệ giữa mình và bọn Lục Tâm đấy.
Phát giác được sự cảnh giác và giữ khoảng cách trong ngữ khí của Tần Nhược, Hình Sát lập tức giải thích ngay:
“Cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thay đoàn trưởng của bọn tôi hỏi cậu một chút xem có bằng lòng gia nhập vào đoàn của bọn tôi không mà thôi. Đoàn trưởng bọn tôi đã xem trận đấu giữa cậu và Phong Cuồng Huyết Bình, vô cùng tán thưởng năng lực của cậu, mà cá nhân tôi cũng cảm thấy thực lực cậu vô cùng khá, cho nên mới định mời cậu gia nhập... Đúng rồi, đoàn trưởng của bọn tôi cũng là thành viên của chiến minh Tử Kinh Hoa đấy, hy vọng cậu có thể cân nhắc một chút.”
Nghe vậy, Tần Nhược nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Đoàn trưởng của các anh tên là gì?”
“Viêm Liệt, hỏa long kiếm sĩ cấp 46.” Sau khi trả lời xong, Hình Sát bắt đầu khai ra bảng giá: “Gia nhập đoàn chúng tôi có rất nhiều chỗ tốt, không những online là có ngay đội ngũ cố định, mà mặt trang bị cũng không cần cậu phải lo lắng nữa. Mặt khác, mỗi tuần có thể được thưởng xấp xỉ năm trăm đồng vàng.”
Nghe thấy có cung cấp trang bị, có đội ngũ luyện cấp cố định, hơn nữa mỗi tuần còn có một ngàn RMB tiền thưởng, trong lòng Tần Nhược cũng hơi động đậy, nhưng hắn lại rất nhanh nghĩ đến một chuyện ngay: “Các anh có quy định thời gian online mỗi ngày ít nhất bao nhiêu không? Rồi khi đội viên online thì có nhất định phải đi chung không?”
“Ạch... Cái này thì...”
Nghe Tần Nhược nhắc tới vấn đề này, Hình Sát hơi chút chần chờ:
“Bởi vì mỗi tuần sẽ cố định cấp cho đội viên năm trăm đồng vàng, hơn nữa lại có trang bị thống nhất, cho nên đội viên cũng nhất định phải có cống hiến cho đoàn, thời gian online... Thường thì không thể ít hơn mười hai giờ được.”
Tần Nhược nghe bảo mỗi ngày phải online ít nhất mười hai giờ thì không chờ Hình Sát nói xong, đã dứt khoát từ chối. Hắn đã hiểu rồi, đây rõ ràng là một công hội lấy chuyện chơi trò chơi làm nghề mưu sinh. Bất kể quy mô bao lớn thì những người này đều dựa vào chuyện lung lạc những người chơi bậc cao có năng lực khá để duy trì kế sinh nhai, kiếm lấy tiền lời cả.
Cho dù đối phương nói mặt ngoài rất là dễ nghe, nhưng khi cẩn thận tính toán, đây căn bản chỉ là chuyện một đám người cực nhọc cày bừa cho một người hoặc một nhóm người hưởng mà thôi...
Mười hai giờ, mỗi tháng cũng chỉ được chừng bốn ngàn đồng tiền mà thôi, nếu như mình thực sự nhận rồi, vậy công việc trong hiện thực chắc chắn sẽ phải bỏ. Chưa nói là thu nhập này còn kém hơn so với tiền lương trong công ty mình, mà cho dù là có đi nữa, thì cũng vô cùng bất ổn, so ra còn kém hơn khi mình kiêm luôn hai việc như bây giờ nhiều ấy chứ!
Im lặng một lúc lâu, sau đó Hình Sát lại mở miệng:
“Đãi ngộ trong đoàn chúng tôi, so với mặt bằng chung của nghề thì đã không tệ rồi, nếu cậu còn ngại ít, vậy tôi có thể thương lượng lại với đoàn trưởng.”
“Không đâu, nghề game thủ chuyên nghiệp tôi không làm được, bên ngoài tôi còn có công việc nữa.” Tần Nhược giải thích.
“Vậy à...”
Thanh âm của Hình Sát hơi thoải mái hơn một chút: “Thực ra thời gian online bao nhiêu cũng không quan trọng lắm đâu, nếu cậu chỉ có thể online buổi tối, vẫn có thể gia nhập vào đoàn chúng tôi, chỉ là mặt đãi ngộ thì thấp hơn đội viên chính thức một chút thôi.” Hình Sát vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc với tên khống nước bậc ba có tiềm lực khổng lồ này.
Có điều y lại không biết, trong lòng Tần Nhược đã hiểu ra một chuyện...
Mặc dù Hình Sát nói chuyện rất dễ nghe, nhưng trên thực tế điều y nói lại biểu hiện ra chế độ tập quyền, phân phối của đoàn trưởng, hơn nữa phúc lợi của những người làm công như bọn họ cũng không tốt bao nhiêu, có lẽ là ngay cả chiến lợi phẩm của bản thân đôi khi cũng phải nộp lên nữa chứ, chẳng khác gì với tiểu đội mà lúc trước hắn từng hợp tác một lần cả.
Tức thì ngữ khí Tần Nhược thay đổi ngay, hắn từ chối lời mời của Hình Sát liền - làm công cho người khác dù sao cũng không phải là chuyện thoải mái gì. Vì chút trang bị mà bị người ta áp bức, mất đi tự do, vậy thì thua đi chung với bọn Lục Tâm nhiều lắm, như vậy được tự tại hơn nhiều.
Hình Sát tựa như vẫn còn chưa bỏ cuộc, lại truyền âm tiếp: “Nếu cậu còn chưa gia nhập vào đội của Lục Tâm, vậy tôi cảm thấy cậu tốt nhất nên đi theo đoàn của bọn tôi vẫn tốt hơn, tên Phong Cuồng Huyết Bình kia lòng dạ hẹp hòi lắm, hôm nay cậu khiến hắn mất mặt như vậy, nếu không có đoàn đội, về sau trong trò chơi sẽ phiền phức nhiều.”
Lời này Tần Nhược tin, hơn nữa bọn Lục Tâm cũng có nhắc với hắn rồi. Lục Tâm cũng có nói, chỉ cần đi theo đoàn đội, Phong Cuồng Huyết Bình sẽ tuyệt đối không dám xằng bậy.
Cho dù chỉ đi một mình, cùng lắm hắn đi thành thị khác chơi là được, Phong Cuồng Huyết Bình không có khả năng trải rộng cơ sở khắp cả Vinh Quang, nói trắng ra là y chỉ là một thành viên bình thường trong chiến minh mà thôi, vẫn chưa có khả năng khiến cả thảy chiến minh hoặc là gia tộc vô duyên vô cớ tổng động viên vì y được.
Trả lời một câu ‘không làm phiền quan tâm’ với Hình Sát xong, Tần Nhược đột nhiên thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, rồi chớp mắt, hắn đã một lần nữa trở lại bên trong hang động ở tầng ba di chỉ Alex. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Lan, Tần Nhược mỉm cười, sau đó hơi hơi hít vào một chút... Trong không khí, mùi tanh tưởi khó ngửi lúc ấy đã tiêu tan đi nhiều lắm rồi.