Người xưa có câu rằng: đại nạn không chết ắt có phúc về sau.
Nhưng lúc này, khi đang treo lơ lửng ngoài bờ vực cao trăm mét, Tần Nhược lại cảm thấy câu nói này cũng phải tùy người mà nói! Vì sao mình đã lần đầu ngã xuống không chết mà về sau không những không được tốt lành gì, trái lại lại còn phải ngã xuống thêm một lần nữa thế? Hơn nữa, lần này so với lần trước thì nguy hiểm hơn nhiều, bị hất văng ra đến hai mét… Nếu không nhờ hắn đã có kinh nghiệm, nhắm chuẩn thời cơ vào thời điểm nguy cấp khởi động thuật Hóa Nước, với được một tay bám vào bức tường băng của hắn tạo ra thì chắc chắn giờ này đã biến thành một đống thịt vụn mất rồi.
Ai…
Tần Nhược bất đắc dĩ treo mình hóng gió lạnh ngoài bờ vực suốt nửa ngày, sau đó khi nghe ngóng không thấy thanh âm gì vọng lại thì trong lòng càng nặng trĩu hơn, bèn thở dài một tiếng rồi nhanh chóng khống chế bức tường băng đang nối với bờ vực kéo mình lại gần hơn một chút nữa, sau đó tạo ra thêm một bức tường băng ở dưới chân để có thể đứng vững.
Khó khăn lắm hắn mới có chỗ đứng được. Có điều Tần Nhược lại không lập tức trèo lên đường ngay – không phải hắn không muốn, mà là không thể!
Thật là đáng chết – con Tuyết Kim Cương kia quả không hổ danh là một con boss bậc bốn loại yếu dạng tinh anh, không những đã dùng thực tế chứng minh cho sự lì đòn của nó, mà còn tinh ranh như quỷ nữa: mới mấy giây trước, nó ngã từ trăm mét cao xuống, nhưng chỉ ngất xỉu khoảng 10 giây, sau đó tỉnh lại nhìn thấy Tần Nhược đang treo lơ lửng bèn như uống viagra vào, gào thét chạy theo đường núi lên ngay. Trông bộ dạng chạy cắm đầu cắm cổ của nó, dường như là sợ Tần Nhược chạy trốn đi mất vậy.
Lúc này, Tần Nhược vừa tức lại vừa khổ.
Hắn cơ bản là không ngờ được rằng con boss này có thể ngã từ độ cao ấy xuống mà không chết!
Mặc dù hắn có thể tranh thủ trước khi con boss ấy chạy đến đây chuẩn bị xong xuôi hết, nhưng thời gian gấp rút lắm, mà điều càng nguy hiểm hơn chính là, cái mánh khóe sử dụng đường băng để bẫy nọ nếu dùng với các loại quái vật thông thường thì cho dù dùng thường xuyên cũng vẫn còn hiệu lực, nhưng dùng để đối phó boss thì nếu lặp lại, sẽ không có tác dụng nữa!
Cho nên nếu bây giờ trèo lên, vậy kết cục đang chờ trước mắt Tần Nhược sẽ là… Trừ cái chết ra, không còn cái gì khác nữa.
Đương nhiên thôi…
Không trèo lên, Tần Nhược đương nhiên cũng sẽ không mãi đứng ở nơi đây để dây dưa với boss, hắn phải nghĩ ra một cách gì đó. Nghe thấy chung quanh thổi đến những cơn gió lạnh, ánh mắt của hắn cũng bất giác nhìn đến nơi dễ thấy nhất của hòn đảo này – hồ nước màu lam kia.
Ở trên hòn đảo này, nó đã mang đến cho mình những sự bất ngờ thú vị, đã giải quyết giúp mình hai vấn đề khó khăn rồi đấy. Nếu dẫn dụ con Tuyết Kim Cương kia vào trong đó thì không biết sẽ thế nào…
Nghĩ đến nghĩ đi, Tần Nhược thầm tưởng tượng ra khung cảnh con Tuyết Kim Cương bị đóng băng ở trong hồ nước – mặc dù chỉ là một ý nghĩ lóe lên thế thôi, nhưng Tần Nhược lập tức cảm thấy hấp dẫn ngay: nơi ấy không tệ, nếu có thể dẫn dụ được con boss vào đấy, tốc độ của nó đương nhiên sẽ phải bị hạn chế! Mặc dù chưa thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng dù sao cũng có hy vọng hơn là ở lại nơi đây nhiều!
Nghĩ đến đây, Tần Nhược đột nhiên nghe được những tiếng “thùng thùng” từ nơi xa xa trên đỉnh đầu truyền đến ngày càng gần. Hắn bèn nghiến răng, nhẹ nhàng nhảy sang bên cạnh, đồng thời cũng hủy bỏ hai bức tường băng đang giúp hắn chèo chống. Như thế, hắn nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
– Băng!
Một bức tường băng nhanh chóng thò ra từ vách núi bên dưới Tần Nhược khoảng 5 mét!
Đang ở trong trạng thái nguyên tố nước, nháy mắt khi rơi xuống ngang với bức tường, Tần Nhược uốn người, chìa một bàn tay ra…
Nơi tay thấy rất lạnh!
Cánh tay nguyên tố nước của hắn nhanh chóng dung hòa vào trong bức tường băng, như chìm sâu trong đó vậy! Có nơi mượn lực rồi, độ cao trăm mét này trong mắt Tần Nhược không còn đáng sợ như trước nữa. Hắn hơi lay thân thể một chút, hủy bỏ tường băng, một lần nữa rơi xuống!
Bản lãnh này cũng có thể coi như là do Tần Nhược may mắn mà sáng tạo ra giữa lúc sống chết. Khi đó, bởi vì bức tường băng mọc từ vách núi ra vẫn còn cách người một khoảng, chắc chắn không thể đỡ được cả người Tần Nhược, cho nên lúc đó hắn hốt hoảng đưa tay ra chụp lấy, kết quả là kỹ xảo này xuất hiện.
Đây chính là một kỹ xảo nhỏ ứng dụng từ thuật Hóa Nước, nhưng đã cứu được mạng Tần Nhược đến mấy lần, có thể thấy sự lựa chọn của hắn khi ở tòa thành Vong Linh là không hề sai lầm!
Khi Tần Nhược đặt chân được xuống mặt đường phía dưới, con Tuyết Kim Cương kia cũng vừa đến đúng vị trí ngay trên đầu hắn. Nhìn thấy Tần Nhược dùng phương pháp quái dị như vậy thoát khỏi mình, con boss phẫn nộ gào lên một tiếng vang rền cả ngọn núi, sau đó lại “thùng thùng” chạy trở xuống.
Nhìn thấy phản ứng của con boss, Tần Nhược thu hồi ánh mắt, thở phào một tiếng nhẹ nhõm trong lòng.
Nói thật, vừa rồi hắn đúng là có chút lo lắng rằng nó sẽ quay đầu trở về hang ổ ngay, như vậy bao nhiêu tâm huyết lẫn phí tổn thuốc phép của hắn vừa rồi đều sẽ thành công dã tràng hết. Vẫn may, con boss này mặc dù cũng có chút tinh ranh đấy, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc, không thể so đấu mưu trí với loài người được…
Đương nhiên rồi, nếu chúng có thể so bì mưu trí được với loài người, hết thảy Vinh Quang này chỉ sợ đã là thiên hạ của chúng mất rồi!
Tần Nhược bật cười, sau đó một lần nữa nhảy xuống, nhanh chóng đu bám đến nơi thấp hơn. Nhờ tác dụng của thuật Hóa Nước, hắn rất nhanh đã xuống được mặt đất, còn con Tuyết Kim Cương thì lúc này đang ở lưng chừng núi, cũng chưa hết hy vọng, nó dựa vào tốc độ của bản thân nhanh chóng chạy xuống. Xem ra, việc Tần Nhược vừa làm với nó đã để lại trong lòng nó một vết mờ thật lớn rồi – nếu đổi lại là những con boss mà ngày thường mọi người hay gặp, chỉ sợ đã sớm chạy mất hút rồi ấy chứ.
Tần Nhược thầm sám hối trong lòng chừng… nửa giây, sau đó xoay người chạy đi. Hắn men theo vết chân lúc trước tiến đến, cắm đầu chạy.
Con Tuyết Kim Cương không làm hắn thất vọng, nó không những không quay đầu trở về hang mà còn đuổi theo nữa, khi Tần Nhược đến được hồ nước nọ, cũng nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng đầy sát khí của nó. Có điều điều khiến Tần Nhược phải buồn bực chính là, con boss này sau khi rời khỏi phạm vi của ngọn núi tuyết thì lại triệu hồi được hai con khổng lồ tuyết…
Không cần phải nói, chắc chắn đấy là hai con khổng lồ đần vừa bị “cấm túc” ở trong hang mãng xà băng rồi! Tuyết Kim Cương dường như cũng liệu trước được rằng tốc độ của Tần Nhược không đủ để kịp thời chạy thoát khỏi hòn đảo này, cho nên hào phóng gọi đứa con đến.
Một nhỏ hai to, ba bóng dáng ấy khiến Tần Nhược như bị kim đâm vào lưng.
Hắn nhất thời muốn khóc mà không ra nước mắt. Hắn không ngờ con Tuyết Kim Cương lại nham hiểm đến như vậy, vốn còn tưởng rằng sẽ 1 vs 1 thu phục được nó, sau đó mới quay trở về xử lý hai con quái mập mạp kia, nào ngờ nó đã gọi ra ngay rồi, thật là tiết kiệm thời gian lắm lắm… Đương nhiên, cũng khiến kế hoạch giải quyết Tuyết Kim Cương của hắn trở nên càng khó khăn hơn.
Có điều tên đã căng lên dây rồi, không muốn bắn cũng phải bắn thôi!
Tần Nhược bèn nghiến răng, sau đó “bùm” một tiếng lao vào trong hồ nước, nhanh chóng bơi đến giữa hồ…
“Ầm!!!”
Hắn vừa bơi đến giữa hồ nước thì con Tuyết Kim Cương đã nhào xuống theo, tạo thành một cột nước văng cao thật cao. Thân thể khổng lồ của con boss này quả nhiên chịu ảnh hưởng của hồ nước, không những bị nước cản trở mà bùn lầy dưới đáy hồ cũng khiến nó phải chậm lại tốc độ di chuyển nữa. Mà điều khiến Tần Nhược cảm thấy kỳ quái chính là, thân thể con Tuyết Kim Cương vốn màu trắng, nhưng khi vào nước được một thoáng, lại chầm chậm biến dần thành màu lam, còn ở ngực nó có một tinh thể màu lam nào đó thì lại dần dần phát ra ánh sáng chói mắt…
Hiện tượng lạ này lập tức khiến Tần Nhược phải cảnh giác. Hắn không lề mề, nhanh chóng dùng tốc độ cao nhất bày ra mấy bức tường nước trước mặt để đề phòng ngay!
Lúc này, hai con khổng lồ băng vừa mới chạy đến bên bờ thấy sự thay đổi của Tuyết Kim Cương thì như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy, biểu tình chúng kinh hãi đến cùng cực. Chúng không ngừng phát ra những tiếng gào đầy bất an lẫn kinh hoàng, mà bản thân thì chỉ dám đứng trên bờ chứ không dám xuống.
Tần Nhược nhìn mà không hiểu ra sao.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lại bị thân thể đã hoàn toàn bị biến thành màu lam, đồng thời triệt để ngừng cử động của con Tuyết Kim Cương. Hắn nhìn chằm chằm vào viên tinh thể màu lam chói mắt nơi lồng ngực của con boss, trong đầu chợt có ánh sáng lóe qua: lẽ nào….
Đây chính là thâm lam băng phách hay sao?
Con Tuyết Kim Cương sao rồi?
Tần Nhược hơi hé hé miệng, tạm thời bỏ xuống lòng cảnh giác, nhìn chăm chú vào con Tuyết Kim Cương đang ngây dại đứng như một khúc gỗ trong hồ kia, sau đó nhìn vào tinh thể đang phát ra ánh sáng màu lam trong ngực nó. Hắn thật không hiểu vì sao con boss vừa mới còn tràn đầy sức sống, sát khí đằng đằng truy đuổi mình kia lại đột nhiên như con rối mất dây vậy… Mà điều khiến hắn càng khó hiểu hơn chính là, viên thâm lam băng phách sao lại xuất hiện ở trước mặt hắn một cách đột ngột như thế này…
Tần Nhược không thể hiểu nổi.
Hắn bèn thử thăm dò bằng cách đến gần con Tuyết Kim Cương nọ trong vòng ba mươi mét… Nó vẫn không có phản ứng, không hề động đậy dù chỉ một chút nào, tựa như đã chết rồi vậy.
Lúc này Tần Nhược mới lớn gan thử bắn ra một quả cầu băng ra để thăm dò.
“Phụp!”
Viên đạn nọ dễ dàng xuyên thẳng qua thân thể con boss, tựa như xuyên qua một lớp nước vậy, mà hệ thống cũng không truyền lại tin tắc rằng nó có bị tấn công, hoặc mất bao nhiêu HP… Thật là một chuyện quái dị.
Nhưng hai con khổng lồ băng trên bờ thì khi nhìn thấy Tần Nhược chậm rãi tới gần, không biết từ nơi nào lấy ra được hai quả cầu băng khổng lồ có đường kính chừng hai mét, dùng hai tay nâng lên một cách hung dữ. Chúng đứng đó gầm rú diễu võ dương oai, trông có vẻ như chỉ cần Tần Nhược dám bước đến gần Tuyết Kim Cương thôi là chúng sẽ ném ngay.
Khoảnh khắc này, Tần Nhược cũng xác định được:
Phân đoạn xử lý con Tuyết Kim Cương này, ắt hẳn chỉ còn nằm trong một chữ “lấy” mà thôi. Có điều trước đó, hắn phải xử lý hai con khổng lồ băng kia mới được. Nghĩ thế, Tần Nhược quét mắt nhìn mặt nước chung quanh và bộ dạng kiêng kỵ của hai con khổng lồ băng kia, trong ánh mắt lóe lên một sự vui vẻ rất “tà ác”: