Bên trong hành lang chật hẹp của tòa lâu đài vong linh, theo đà tràn vào ngày càng nhiều của đám chiến sĩ xương khô, tình hình của bọn Tần Nhược ngày càng khẩn cấp hơn.
Mắt thấy đám chiến sĩ xương khô kia sắp ào ào đâm vào mấy chiếc tường băng cao chưa đủ một mét ở mấy mét trước mặt mình, Mèo Nhỏ và MM Thối Tiền đều nóng ruột vô cùng, cùng nhao nhao chuẩn bị sẵn sàng kỹ năng, đề phòng một khi có biến thì đánh ngất vài tên, sau đó bỏ chạy. Dù sao thì con đường phía sau vẫn đang sóng yên gió lặng mà...
Nhưng hai người lại không nghĩ tới, đám chiến sĩ xương khô này nhiều như vậy, một khi đến được nơi có không gian rộng hơn, vậy ba người làm sao có thể đối phó được? Tần Nhược là một kẻ khống nước, có thể đọ tốc độ được với dân cận chiến như đám chiến sĩ xương khô này sao?
May mà Tần Nhược vẫn còn biết điều này, cho nên sau khi đặt tường băng xuống, hắn vẫn luôn ngưng tụ nguyên tố nước, mãi cho đến khi hai tên chiến sĩ xương khô đầu tiên vọt được đến trước tường băng của hắn chừng vài mét, trên không của hành lang đã ngưng kết được hai bức tường băng dày chừng một mét!
Ba phép thuật này tương đương với ba phép thuật bậc hai, khi khởi động cũng khá là hao MP - khi khởi động cần 12 điểm, mỗi giây tiêu hao 3 điểm. Mới chỉ ngắn ngủi vài giây, MP của Tần Nhược đã mất đi 1/8 rồi...
Có điều Tần Nhược đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi lãng phí MP làm gì, trong quãng thời gian một tháng ở rừng Cain, hắn chưa bao giờ dám làm ra hành vi xa xỉ như thế. Nếu lãng phí MP quá nhiều, sẽ bị những mối nguy hiểm tùy thời xuất hiện xé ra thành mảnh nhỏ; thuốc ma lực cỡ nhỏ thì đến 30 đồng vàng một bình, ngày thường hắn xài không đặng.
Sở dĩ hắn bố trí như thế, hoàn toàn là bởi vì...
Như vậy có thể tiết kiệm được càng nhiều MP hơn!
Ngay khi hai con chiến sĩ xương khô đầu tiên bật cao lên, định nhảy qua tường băng để giết ba người bọn Tần Nhược thì bức tường băng ấy đột ngột nâng lên...
“Nổ!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng nổ nặng nề đồng thời vang lên, vô số những miểng băng như mưa đập từ trên đầu của đám chiến sĩ xương khô xuống. Một lượt, hai lượt rồi ba lượt, những miểng băng sắc lẻm hung tợn kia đập vào mọi mục tiêu trong phạm vi mười mét.
Dưới sự tấn công của ba lượt Băng Nổ lực phép xấp xỉ 120, hai mươi tên chiến sĩ xương khô đều ngã trái ngã phải, hai tên thảm nhất thậm chí còn bị chết ngay tức khắc, những tên còn lại cũng đều rơi vào trạng thái suy yếu cả, không còn bao nhiêu sức uy hiếp. Tiếp đó Mèo Nhỏ và MM Thối Tiền liên tục ra tay, đánh cho lũ xương khô không còn dũng mãnh này thành bột vụn.
Dù sao cũng chỉ là quái vật cấp 32, so với sói bão Táp thì lực phòng phép, HP, hay những chỉ số khác, đều kém hơn một chút, mà mức kém hơn một chút này nếu nhân ba lên thì sẽ là một đoạn không thể nào nhỏ được! Cũng bởi vì lý do đó, ba đòn tấn công có cường độ nằm giữa bậc hai và bậc ba của Tần Nhược đã đủ để khiến chúng gần như tàn phế.
Tần Nhược biết, nếu hắn theo cách thường sử dụng phép Băng Nổ, tuyệt đối sẽ không có khả năng trong vòng ngắn ngủi ba giây thực hiện được hai lần, lại càng không có khả năng chỉ dùng hơn 20 điểm MP đã xử lý được một bầy chiến sĩ xương khô như thế này. Hắn chỉ việc dùng hai kỹ năng khống chế nguyên tố cơ sở nhất là mọi việc đơn giản hơn rất nhiều.
Điều này Tần Nhược đã nghiệm ra thông quá quá trình suy nghĩ lung tung khi đi đơn độc của mình... Ngay cả đại trận Mười Hai Tường Băng kia nữa, mục đích chủ yếu cũng là vì hắn lười, và muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Biện pháp từ đần độn biến thành khéo léo này có rất nhiều nguyên tố sư thấy được mà không làm được, bởi vì nó quá lãng phí thời gian, hơn nữa lúc đầu khống chế cực kỳ chậm, tiêu phí rất nhiều tinh lực để luyện tập. Nếu là người ngoài nghề thì lại càng khó hiểu hơn. Khi Mèo Nhỏ, MM Thối Tiền nhìn thấy tràng cảnh này, sự rung động trong lòng khỏi nói lớn bao nhiêu!
Một bầy những chiến sĩ xương khô... Cứ thế đã xong đời rồi sao?
Hai người nhìn nhau.
Đặc biệt là MM Thối Tiền, cô bé khác với chị của mình, thường xuyên đi lại trong trò chơi, cô bé từng tiếp xúc với rất nhiều những nguyên tố sư bậc cao, thậm chí còn quen biết với không ít những kẻ được gọi là ‘cao thủ’ nữa. Nhưng những phép thuật bậc bốn bề ngoài lộng lẫy, lực tấn công vô cùng mạnh mẽ của họ, hình như cũng không bằng được vụ nổ của ba bức tường băng vừa rồi...
Thừa dịp hai người nữ thanh lý đám chiến sĩ xương khô đang suy yếu, Tần Nhược lại làm lại trò cũ, như xe nhẹ chạy đường quen giải quyết đám chiến sĩ xương khô tiếp theo.
“Cấp đã tăng!”
Giữa tiếng nhắc của hệ thống, một luồng ánh sáng màu trắng thánh thiện hạ xuống.
Tần Nhược thầm mừng trong lòng, việc lên cấp này thật là đúng lúc mà, số MP và HP vừa mới hao phí đã được khôi phục lại, như vậy thời gian thiền cũng đã được tiết kiệm rồi!
Thuộc tính theo đó cũng được tăng lên một trạng thái đẹp hơn - mỗi tăng một cấp, HP của kẻ điều khiển nguyên tố được tăng thêm 10 điểm, MP tăng 1 điểm, ngoài ra còn có thêm 3 điểm thuộc tính tự do nữa.
Tổng số thuộc tính mà người chơi có thể tự do phân phối có 4: sức mạnh, nhanh nhẹn, thể chất và sức mạnh tinh thần.
Tần Nhược mở bảng trạng thái lên, phân phối toàn bộ 3 điểm thuộc tính vào mục sức mạnh tinh thần, gia tăng được 3 điểm lực phép, 1,5 điểm phòng phép.
* * * * * *
Tần Nhược, kẻ điều khiển nguyên tố nước cấp 37 (liên minh Thiên Sứ), trạng thái: không;
Sức mạnh: 23;
Nhanh nhẹn: 24; lực phòng vật lý: 57 ~ 71;
Thể chất: 9 (dây chuyền +4 thể chất); HP: 500;
Sức mạnh tinh thần: 89; lực phép: 89 (gậy phép có lực phép 15 ~ 18, tăng thêm 2% sát thương phép thuật); phòng phép: 45 (trang bị tổng cộng tăng thêm 17 điểm phòng phép); MP: 126.
Lực sát thương phép thuật = lực phép tự thân + lực phép từ trang bị + lực phép của bản thân phép thuật (ví dụ: lực phép của bản thân phép Băng Nổ là 12 ~ 15).
* * * * * *
Dạng phân phối thuộc tính này là dạng phổ biến nhất trong số các nguyên tố sư - ưu tiên tuyệt đối cho sức mạnh tinh thần, cũng tức là trừ các điểm thuộc tính cần cho trang bị ra thì số điểm còn lại đều tăng cho sức mạnh tinh thần hết.
Có điều cũng vì nguyên nhân này mà khi bị cận chiến, các nguyên tố sư toàn-tinh-thần quả thực có thể hình dung là ‘đụng một cái chết ngay’. Nguyên tố sư một khi không khởi động phép thuật phòng ngự mà bị các nghề nghiệp cận chiến áp sát thì... Đó chính là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà tuyệt đối không ai tỉnh lại được!
Nhược điểm lớn này, Tần Nhược không sợ.
Một tên khống nước bậc ba không một xu dính túi, trang bị lại toàn rác rưởi, sẽ chẳng ai thèm để ý cả. Còn phần quái vật thì... Nghiên cứu triệt để trước rồi hẵng đánh sau.
Bây giờ không cần phải lo gì nữa, mặc dù mấy thứ đồ trên thân mình chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng bên trong kho hàng vẫn còn hơn 13.000 đồng vàng và một món đồ vàng loại cực phẩm nằm đó, lẽ nào kẻ thù duy nhất của mình là Carmen còn có thể cả ngày lùng sục mình hay sao?
“Anh... Anh Tần...”
Lúc này, MM Thối Tiền - đã thu thập chiến lợi phẩm xong - dè dặt hô lên một tiếng, tựa như sợ sẽ làm Tần Nhược kinh động vậy.
Tần Nhược thắc mắc nhìn cô bé:
“Hử?”
“Cái... Cái phép thuật vừa nãy ấy, anh làm thế nào mà được thế?”
MM Thối Tiền làm ra một bộ dạng ‘khiêm tốn hiếu học’, nào ngờ Tần Nhược lại chẳng phối hợp diễn chút nào: “... Vấn đề này có phần sâu sắc, phải hỏi người chế tạo ra trò chơi này...”
Cũng không thể nói là hắn nói sai được, nếu nghiêm túc mà nói, thì ngay cả bản thân Tần Nhược cũng không biết phép thuật ấy làm sao thành hình được, nó cũng khó giải thích như việc vì sao mình lại xuất hiện ở nơi đây vậy.
MM Thối Tiền thấy Tần Nhược làm phức tạp hóa đi vấn đề của mình, nhất thời cũng không biết phải nói gì, vòng vo nửa ngày mới nói được ra: “Vậy... Vậy thôi thì anh cứ vào gia tộc bọn em đi, em sẽ đề cử anh cho anh đại nhà em. Với thực lực của anh, khi đến bậc bốn rồi chắc chắn sẽ lợi hại hơn đám cao thủ kia nhiều!”
Tần Nhược nghe mà đầu lớn như cái đấu.
Con bé này mới bao lớn đây, đã bắt đầu gọi ‘anh đại’ rồi đó, mà còn gọi trôi chảy như thế nữa. Không biết tên ‘anh đại’ kia có phải là học sinh không đây, nếu mình mà đi theo lêu bêu, người trong công ty mà biết thì mặt mũi để đâu cho vừa này?
“Đừng! Bắt một người to như anh đi theo bầy nhỏ như em, ngày ngày kêu đánh kêu giết? Anh không có điên...”
MM Thối Tiền thối tiền giật mình hiểu ra, nghiêm túc gật gật đầu:
“Cũng đúng ha, lớn hơn bọn em tới mấy tuổi lận, khoảng cách lớn quá mà...”