Địa điểm luyện cấp mà mấy người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu lựa chọn vẫn là sâu trong vùng đất tuyết, không biết vì sao, dường như họ rất chung thủy với vùng đất này.
Có điều điều khiến Tần Nhược cảm thấy may mắn chính là, họ cũng không đến nơi trước kia. Mặc dù nơi đó tốc độ và số lượng quái nảy mới rất khá, nhưng Tần Nhược không cho rằng đội mình chỉ dựa vào mỗi một thành viên cận chiến như Hiên Long là có thể đối phó được nhiều quái bậc bốn như thế.
Lúc này tâm trạng Tần Nhược đang rất khá, cũng càng lúc càng tự tin với khả năng của mình hơn, nhưng hắn vẫn còn chưa tự đại đến mức cho rằng dựa vào một mình mình là có thể chống chọi được với một lũ quái tuyết bậc bốn – dưới tình huống không lãng phí thuốc ma lực.
Dọc đường, Tần Nhược cũng luôn cố gắng tránh lãng phí quá nhiều MP.
Ngay cả một phép thuật bậc hai là Màng Nước mà hắn cũng lười mở ra, chỉ khi có quái vật tiến vào phạm vi tấn công thì mới dùng một kỹ xảo điều khiển nước nhanh chóng nào đó giam lại mà thôi… Còn chuyện phía sau thì cứ giao cho kẻ thích xung phong vào trận địa địch ra vẻ oai phong là Hiên Long xử lý.
Mặc dù Hiên Long chú trọng hơn ở phần tư thế hoa mỹ lẫn tính rung động trong kỹ năng khi tấn công, nhưng dưới sự giúp sức của ba người, một mình gã đối phó với hai con quái vật bậc bốn vẫn không là vấn đề. Điều duy nhất ở gã khiến Tần Nhược khinh bỉ chính là dọc đường gã đã uống vào không dưới bốn bình thuốc ma lực cỡ nhỏ rồi – thật là xa xỉ quá!
Càng đi vào bên trong, cấp bậc của các loại quái vật lại càng cao, Tần Nhược bắt đầu có chút thắc mắc không biết Hiên Long đang định dẫn đội đi đâu, nhưng khi nhìn thấy bóng của lũ mãng xà băng và vượn tuyết bắt đầu xuất hiện phía xa xa, hắn lập tức rõ ngay cái ý đồ này của Hiên Long…
Đám quái vật ở vòng ngoài vùng đất tuyết cơ bản đều là dạng cận chiến cả, chỉ cần có nghề nghiệp cận chiến nào cuốn lấy, là nghề thợ nguyên tố và cung tiễn thủ không cần phải lo cho sự an nguy của bản thân. Nhưng đến khu vực sâu của vùng đất tuyết rồi thì loại quái vật tấn công xa như mãng xà băng, vượn tuyết sẽ bắt đầu tăng nhiều, mức uy hiếp đối với nghề tấn công xa cũng trở nên lớn hơn.
Hiên Long dẫn đội đến nơi đây, mục đích đơn giản chính là muốn làm mình mất mặt…
Tần Nhược thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng: trò mèo! Nếu lúc hắn còn ở bậc ba, chắc chắn sẽ không chịu đi theo đâu, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ bậc bốn rồi, một mình đấu với một con mãng xà băng bậc bốn đã không còn là vấn đề nữa, huống chi lại còn có Tử Nguyệt Tiểu Yêu ở nơi đây. Lát nữa, ai mất mặt thì còn khó nói lắm!
Tần Nhược không mở miệng bóc trần trò mèo này của Hiên Long, nhưng không có nghĩa là người khác không nhận ra được.
– Khoan đã!
Người vừa mở miệng chính là Tử Nguyệt Tiểu Yêu, chỉ thấy cô nhíu mày nhìn Hiên Long, nói:
– Đừng đi tới trước nữa, đi nữa là đến địa bàn của mãng xà băng và vượn tuyết rồi, nguy hiểm lắm. Chúng ta cứ tìm nơi nào gần đây luyện cấp là được rồi!
– Yên tâm đi, chẳng phải là có tôi và Tần Nhược rồi hay sao? – Hiên Long cười nói với Tần Nhược:
– Đúng không?
– Mãng xà băng và vượn tuyết đều là quái vật tấn công tầm xa, anh lại không phải không biết chúng nó khó đối phó đến thế nào mà? Ngay cả những đội mười người bình thường còn không bất cẩn đi chọc chúng nó đấy, chẳng phải anh tôi đã nói với anh rồi hay sao?
Tử Nguyệt Tiểu Yêu làm sao không biết chút suy nghĩ thiển cận kia của Hiên Long chứ. Trong ngày thường có anh của cô ở đây cũng không dám bước tới khu vực đó nửa bước ấy chứ, bởi vì lũ vượn tuyết và mãng xà băng không những có khả năng tấn công xa mạnh mẽ rất nguy hiểm với nghề tấn công từ xa, mà cường độ tấn công tầm gần cũng vô cùng đáng sợ, những chiến sĩ bậc bốn thông thường không ai dám bất cẩn khi đối mặt với chúng hết. Với kết cấu của tiểu đội mình hiện giờ (một kiếm sĩ, một thợ nguyên tố, một cung tiễn thủ, một mục sư), cơ bản là không có cách nào chặn nổi chúng cả.
Trước kia có kiếm sĩ rồng lửa Vu Hồng thì còn tốt, ít nhất gã một chọi một với vượn tuyết hay mãng xà băng cũng đều không chịu thiệt, nhưng Hiên Long thì lại không thể nào để người ta có cảm giác trầm ổn, an toàn như vậy được. Hơn nữa gã nói thì dễ nghe lắm, rằng có gã với Tần Nhược ở đây, nhưng vấn đề là, Tử Nguyệt Tiểu Yêu cảm thấy rằng gã một chọi một với vượn tuyết hay mãng xà băng cũng chưa chắc thắng được nữa là!
– Chỉ đi xem một chút thôi.
– Muốn xem thì tự anh đi xem đi!
Tử Nguyệt Tiểu Yêu không hề nhường dù chỉ là một chút, lại tăng thêm hai người còn lại đều im lặng nên Hiên Long cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gã cười ngượng một cái, nhưng rốt cục cũng nghĩ ra được một lý do đáng kể:
– Thực ra tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi. Tiểu Yêu, cô mới khóa mãng xà băng làm sủng vật, bây giờ phải tìm hiểu nhiều về mãng xà băng thì tới khi trứng nở mới giúp nó nhiều được chứ! – Trông bộ dạng gã giống như là gã đang hoàn toàn cân nhắc thay cho Tử Nguyệt Tiểu Yêu vậy, khiến Tử Nguyệt Tiểu Yêu không biết nên nói gì nữa.
Có điều Lam Cơ cũng không vui, bèn bĩu môi kháng nghị:
– Tìm hiểu thì cũng được, nhưng chẳng phải là còn tới bảy ngày đó sao? Chờ khi anh của Tiểu Yêu tham gia rồi hẵng đi, chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ có bốn người, nếu gặp nguy hiểm thì làm thế nào?
– Chẳng phải chúng ta có Tần Nhược đây sao? Cơ hội khó có đó! Vu Hồng cũng từng nói Tần Nhược mạnh hơn anh ấy rồi mà… Lại nói, Tần Nhược bận rộn như vậy, không biết lần sau gặp lại là tháng năm nào rồi ấy chứ… Đúng không? – Hiên Long tiếp tục giật dây. Có điều cũng phải nói, gã nói như thế quả thật khá là có lý, cho nên Tử Nguyệt Tiểu Yêu bị dao động, trông về phía Tần Nhược:
– Anh Tần, anh cảm thấy có nguy hiểm không?
Tần Nhược bình thản nhún vai:
– Hiên Long nói cũng đúng đó, cô cần phải tìm hiểu về mãng xà băng nhiều hơn. Khả năng chiến đấu của mãng xà băng rất là mạnh mẽ, nếu sử dụng thích đáng, chuyện khiến sức chiến đấu của cô tăng lên gấp đôi là hoàn toàn có thể.
– Tần Nhược, tôi phát hiện dường như anh rất quen thuộc với mãng xà băng đấy, trước kia anh có đụng với chúng nó nhiều rồi à? – Hiên Long hơi chần chờ, sau đó hỏi Tần Nhược.
– À, không có, chỉ gặp khi làm nhiệm vụ thăng bậc thôi.
– Nhiệm vụ thăng bậc? Chỉ có một lần đó thôi sao?
Hiên Long và hai cô gái cùng lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Chỉ gặp một lần mà đã đề nghị Tử Nguyệt Tiểu Yêu chọn làm sủng vật hay sao? Loại người này…
Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng bị lời nói của Tần Nhược khiến cho giật bắn lên, khuôn mặt tinh xảo khẩn trương ngó hắn: chưa cần phải nói mãng xà băng không phải là một loại sủng vật đáng yêu gì, mà… một quả trứng sủng vật cũng đáng giá 2.000 đồng vàng đó, nếu nở ra một con sủng vật không có ích bao nhiêu, muốn đổi sang con mới thì chậm hơn người ta nhiều lắm.
Nhìn ra được sự lo lắng trong lòng Tử Nguyệt Tiểu Yêu, Tần Nhược cười:
– Cô cứ yên tâm đi, có những người cho dù ngày ngày đụng độ với một loại quái vật nào đó cũng chưa chắc có thể hiểu rõ về nó, cũng có những người chỉ cần gặp một lần là hiểu ngay… Thời gian đụng độ với mãng xà băng của tôi trong nhiệm vụ thăng bậc cũng không coi là ngắn, tổng cộng đánh hơn một tiếng đồng hồ, giữa chừng còn hỏi bạn bè được không ít thông tin nữa… Nếu cô thật sự lo lắng hoặc không thích thì đến lúc đó tôi móc tiền túi ra đổi cho cô một con là được.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu vội vàng lắc đầu, giải thích:
– Không không không, không phải vậy. Anh đừng tức giận, tôi chỉ là cảm thấy… Có chút mất tự nhiên mà thôi. Nếu anh đã nói như vậy, tôi đương nhiên là tin vào ánh mắt của anh rồi.
Nghe vậy, Hiên Long cảm thấy khó chịu lắm, bèn bĩu môi về hướng tên Tần Nhược “vô cùng tự cao” kia, nói với giọng trào phúng:
– Làm nhiệm vụ thăng bậc mà cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ? Anh thật là phí tâm đó nha.
– A.
Tần Nhược cười tự giễu:
– Cũng không chỉ một tiếng đồ hồ đâu… Khi đó, tôi nhớ hình như mất tới mấy tiếng đấy!
Tần Nhược không hề có chút để bụng chuyện Hiên Long xem thường mình, bởi vì có một số thứ gã không thể nào hiểu nổi. Thảo luận với người ngoài nghề thì thật sự là không cần thiết!
Hai người cơ bản là không ở cùng một cấp độ!
Nhưng HIên Long lại không biết tốt xấu, nghe thấy Tần Nhược tự giễu như thế thì sắc mặt lại càng đắc chí hơn, nhưng vẫn đưa giọng như quan tâm, tiếp tục hỏi:
– Chậc, sao lại như vậy được? Tôi nhớ khi tôi làm nhiệm vụ, cảm thấy không khó lắm mà. Lẽ nào anh không mang theo thuốc sao? – Cái giọng điệu đó, nếu người ngoài không biết lại cứ tưởng rằng gã thân với Tần Nhược lắm đấy chứ.
Tần Nhược liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó tiếp tục “diễn” theo:
– Tôi cũng không biết, khi đó tôi cũng mang theo không ít thuốc, hơn mười tá cơ đấy, nhưng tôi cảm thấy nhiệm vụ ấy khó thật, chỉ cửa ải mấy con mãng xà băng này thôi là đã khiến tôi mất hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Hiên Long nghe thấy là hơn mười tá thuốc ma lực thì hoảng hồn một chút, sau đó cùng Lam Cơ nhìn về Tần Nhược với một ánh mắt khác trước. Rất nhanh, thói cũ của Hiên Long lại bộc phát:
– Sao lại như thế được? Tôi nhớ khi tôi làm nhiệm vụ thăng bậc, cũng đụng phải một đám quái vật bậc bốn, tới mấy chục con đấy… Có điều tôi dụ chúng nó vào trong một căn phòng, chặn ở cửa giết hết! – Vừa nói, Hiên Long vừa lộ ra sắc mặt cực kỳ đắc ý, không hề biết rằng Tử Nguyệt Tiểu Yêu đã nhịn cười muốn không nổi rồi.
Dù sao thì cô cũng là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên cái “bản lĩnh” diễn xuất của Tần Nhược và Hiên Long như thế, trong mắt cô chẳng phải là sơ hở đầy mình đó sao? Hơn nữa, cho dù chỉ là xét theo lời kể của hai người thì cũng có thể thấy được loại quái vật mà hai người gặp phải hoàn toàn là một trời một vực.
Một bên là kiếm sĩ, một bên là thợ nguyên tố, mà đối thủ là mãng xà băng và một loại quái vật cận chiến nào đó, độ khó khác nhau quá xa!
Hiên Long chặn ở cửa, chỉ cần có thuốc là muốn quật ngã nhiều quái vật bậc bốn dạng cận chiến hơn cũng không thành vấn đề, nhưng Tần Nhược thì lại phải đối mặt với loại quái vật dạng toàn năng có thể đánh xa lẫn đánh gần, mức nguy hiểm cực lớn!
Vậy mà Hiên Long vẫn còn chưa nhận ra ý chế nhạo ẩn sâu trong lời nói của Tần Nhược, vẫn còn dạt dào tự đắc muốn làm thấp đối phương để nâng lên bản thân mình, thật không biết lát nữa gã sẽ phải để mặt mũi vào đâu…
Quả nhiên, nhắc gì là tới đó, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Tần Nhược và Lam Cơ, Hiên Long rất nhanh đã kể ra gã đã làm nhiệm vụ thăng lên bậc bốn thoải mái và mau lẹ đến nhường nào…
Gã giải quyết mấy chục con quái vật bậc ba và bậc bốn, xử lý luôn hai con khổng lồ dung nham cấp 43, tổng cộng chỉ mất chừng 40 phút, chỉ là tiêu hao thuốc có chút nhiều mà thôi, tận ba tá, thuốc chữa thương cũng uống một đống lớn.
Nói xong, Hiên Long vô cùng tự hào nhìn Tần Nhược:
– Anh thì sao?
– Lúc đó trừ mãng xà băng ra, hẳn cũng gặp phải quái vật bậc bốn đúng không? Nghe nói trong nhiệm vụ thăng bậc bốn thì ít nhất cũng phải gặp một đến hai con quái vật cỡ trung đấy… Mãng xà băng thì chỉ xem như là cỡ yếu trong bậc bốn thôi. Loại quái vật khó nhất anh gặp phải là loại nào? Làm thế nào vượt qua được?
– Ha ha ha, vẫn là không nói thì hơn, nói ra mất mặt lắm.
Tần Nhược nghĩ tới chuyện mình hai lần bị ép phải rớt xuống vách núi, bèn nửa thực nửa giả từ chối một câu.
– Trời ạ, có gì đâu, dù sao cũng lên bậc rồi, mà chúng ta lại là bạn bè nữa, sẽ không cười anh đâu. – Hiên Long nói một câu khác với suy nghĩ trong lòng. Câu này khiến Tần Nhược không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ ngửa tay nhún vai: