Sau khi tách ra với bọn Lục Tâm, Tần Nhược hơi thoáng suy nghĩ, cuối
cùng bèn lựa chọn tạm thời rời khỏi Savis. Hiện giờ người hắn đắc tội
không chỉ có riêng một Phong Cuồng Huyết Bình, tên Carmen mà ngày hôm
qua hắn xử lý kia giờ không biết đang nấp trong cái xó xỉnh nào của rừng Cain đấy, nếu xui xẻo đụng phải thì xác suất bị ngoẻo sẽ cao lắm.
Nếu là trước kia, Tần Nhược sẽ không để ý đến những chuyện này nhiều, dù sao thì mình đây cũng là một cây cọc trọc lóc đấy mà, có sợ bị trỉa
cành đâu.
Nhưng bây giờ đã khác rồi!
Hơn nữa, trải qua trận chiến trong căn phòng bí mật ngày hôm qua, Tần
Nhược đã hiểu một cách sâu sắc rằng nếu thực lực của mình được tăng
thêm, sẽ giúp đội của mình đạt được càng nhiều của cải trong ấy hơn!
Cho nên trước mắt, trừ nghiên cứu thuật Hóa Thủy ra, việc luyện cấp cũng là một công việc khẩn cấp!
Hiện giờ đã cấp 38 rồi, chẳng bao lâu nữa Tần Nhược đã có thể làm nhiệm
vụ thăng lên bậc bốn, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ. Đến lúc đó
tốt xấu gì cũng là một nguyên tố sư bậc bốn rồi, đừng nói là Phong Cuồng Huyết Bình, cho dù là các nghề nghiệp chiến đấu bậc bốn khác, hắn cũng
không sợ.
Tần Nhược bước vào trong thị trấn tìm thầy chế thuốc, nhịn đau mua một
số thuốc ma lực trị giá năm ngàn đồng vàng, sau đó vơ vét mấy cuốn sách
phép nguyên tố nước bậc ba để phòng thân, cuối cùng mới bước vào trong
trận pháp dịch chuyện ở quảng trường.
Thị trấn Bạch Thủy là một thị trấn nhỏ bé không hề nổi danh, thuộc phe Thần Thánh.
Bước ra từ trong trận pháp dịch chuyển của thị trấn Bạch Thủy, Tần Nhược cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều - bên phe Thần Thánh, số trận pháp
dịch chuyển của các thành thị phải có cả trăm ngàn, bây giờ thì đừng nói là hai tên cừu nhân Phong Cuồng Huyết Bình và Carmen kia, mà ngay cả
gia tộc của hai tên này cũng không có khả năng tra được nơi mình đến
nổi. Cái thế giới Vinh Quang này chỉ có điểm ấy là tốt nhất, cho dù có
đắc tội với người trong bảy chiến minh rồi, chỉ cần tùy ý tìm một cái xó nào đó chui vào là OK ngay, bởi vì cho dù bảy chiến minh có liên thủ
với nhau cũng không thể triệt để lùng giết tận gốc một người chơi thực
sự muốn chơi trò chơi được, trừ khi người của bọn họ đều đợi lệnh 24
giờ.
Đương nhiên, đắc tội với bảy chiến minh, chuyện ngu xuẩn ấy Tần Nhược chắc chắn sẽ không làm.
Như xe nhẹ chạy đường quen đi ra khỏi thị trấn, Tần Nhược xuôi theo dòng người không lấy gì làm đông đúc ở đây, thẳng tiến đến hướng Tây. Bên
ngoài thị trấn Bạch Thủy, địa thế rộng rãi, phong cảnh cũng coi như
không tệ. Ai bảo nơi này thuộc bên phe Thần Thánh chứ, cạnh thành trấn
không thể có khả năng tồn tại sinh vật tà ác được.
Có điều theo đà lệch khỏi đường chính càng ngày càng nhiều hơn của Tần
Nhược, con đường cũng càng lúc càng gập ghềnh hơn, chung quanh cũng trở
nên âm u hơn, tùy ý có thể thấy được bóng của những con quái thú bậc
hai, bậc ba thấp thoáng. Lúc này, nếu nhìn chung quanh, người chơi gần
nhất cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ phía mãi xa.
Tần Nhược vẫn không dừng bước. Nếu muốn nghiên cứu thuật Hóa Thủy, đương nhiên phải tìm một nơi yên lặng, người chơi sẽ không chen chân vào rồi. Nơi này cách thị trấn có phần gần, nếu xui xẻo bị một đoàn đội nào đó
có lòng tò mò phát hiện, rồi phái một tên đạo tặc nào đó tới điều tra
thì không hay ngay.
Hắn một bên dọn sạch những con quái thú nhào tới tấn công, một bên lại
tiếp tục hướng tới nơi hoang dã cách xa thị trấn hơn. Đi được ước chừng
nửa tiếng đồng hồ, rốt cục cũng tới được mục tiêu.
Đây là một rừng cây màu nâu, diện tích không nhỏ...
Gió nhẹ nhẹ phất, những tán lá màu nâu sàn sạt đung đưa, xa xa nhìn tới
tựa như một đám kẹo bông khổng lồ màu nâu vậy, trông mềm mại nhẹ nhàng
vô cùng, mà cũng có vẻ ngon nữa.
Bên cạnh rừng cây này có một con suối rất cạn. Đây chính là một nơi quý giá mà Tần Nhược phát hiện được khi còn ở bậc hai...
Nhìn thấy nơi này vẫn còn yên tĩnh như xưa, vẫn hiếm thấy dấu chân người chơi, Tần Nhược cảm thấy thoải mái hơn, tinh thần cũng tốt hơn rất
nhiều. Nơi này rất khá, khi mà hắn bắt đầu học lợi dụng môi trường chung quanh để ‘lười biếng’ (có thể nhanh chóng ngưng tụ phép thuật hơn), một khoảng thời gian rất dài sau đó hắn đều luôn ở chỗ này. Một phần lý do
cũng là vì bộ lông của đám cáo ‘phong linh hồ’ nơi đây là nguyên liệu
rất khá để chế tác bao cổ tay và giày, hơn nữa, khi sử dụng thuật Thu
Thập, sẽ có xác suất nhất định đạt được thịt đùi rất ngon của chúng. Mỗi khi thu thập được thịt, Tần Nhược sẽ ăn uống cho thỏa thích một hồi,
coi như là phần thưởng sau những thời khắc vất vả.
Bây giờ nghĩ lại, cũng đã có một khoảng thời gian rất dài không nếm được hương vị ngon đến mê người của thịt phong linh hồ rồi... Hôm nay vừa
khéo còn mấy tiếng đồng hồ rảnh rỗi nữa, hẳn là sẽ có cơ hội thưởng thức nó một lần đây!
Nghĩ đến đây, Tần Nhược bật cười, sau đó ngay cả Thủy Chi Kết Giới cũng
không dùng, cứ dọc theo bờ suối này mà đi lên, vào trong rừng.
* * * * * *
Phong linh hồ, tuy vóc dáng không bằng được tật liệt phong lang, nhưng
độ hung ác lại vô cùng giống. Chúng am hiểu tấn công bằng lưỡi dao gió,
mà cũng có năng lực tấn công tầm gần nữa. Điều duy nhất khác với tật
liệt phong lang là chúng không có tính quần cư.
Có lẽ là do thiên tính của loài cáo, trước tới giờ phong linh hồ không
bao giờ xâm nhập vào địa bàn của nhau, mà cũng sẽ không ở cùng với những con phong linh hồ khác. Phần lớn thời gian, chúng thích cuộn mình trên
một đám lá rụng nào đó, hoặc là ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước đi tuần
tra lãnh địa của mình, rất có mùi vị ‘tự cho mình là thanh cao’ ở đây.
Gần ven rừng, một con phong linh hồ đang mở to đôi mắt màu đỏ của nó
cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó rất kiêu ngạo liếm liếm bộ lông sáng
bóng màu nâu của mình, rồi chậm rãi từ trong ổ đứng lên, bắt đầu một
vòng tuần tra mới...
Lần tuần tra trước của nó mới chỉ kết thúc chưa được mấy phút thôi, theo lý mà nói thì nó hẳn phải an ổn nằm trong ổ để nghỉ ngơi, dưỡng thần
rồi mới đúng. Nhưng... Một vài tiếng vang từ bên ngoài rừng cây truyền
đến khi nãy đã khiến nó hơi có chút bất an. Cho dù đã vài lần xem xét
bốn phía, xác định chung quanh không có kẻ mạo hiểm loài người nào xâm
phạm, nhưng chút cảm xúc bất an trong lòng ấy vẫn quấy nhiễu khiến nó
nôn nóng hơn, không thể nào bình tĩnh lại được.
Vừa tao nhã bước ra được vài bước, con cáo này đột nhiên cứng khựng thân thể lại! Bốn chân nó bám chặt mặt đất, đôi mắt màu đỏ tràn đầy sự cảnh
giác nhìn chằm chằm vào một hướng nọ ở bên ngoài rừng cây. Tựa như phát
hiện được mối nguy nào đó, phong thái thoải mái, tao nhã tựa như đang đi dạo hoa viên nhà mình lúc trước ấy của nó đã biến mất sạch sành sanh!
Không gian im ắng chừng hơn mười giây...
Mặc dù không còn một thanh âm nào vang lên nữa, nhưng con phong linh hồ
này vẫn không có một giây thư thả nào, ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ khi nãy, chỉ là cái mũi có nhẹ nhàng hít hít hơi...
Lại qua thêm mấy giây nữa, chợt có một tiếng thở dài vang lên:
“Con cáo chết tiệt, khứu giác thật tốt quá.”
Tiếng nói đột ngột này vừa vang lên bên trong rừng cây, con phong linh
hồ kia không còn do dự nữa. Nó gừ nhẹ lên một tiếng, rồi hai chân trước
bám chặt lấy mặt đất, cong lại, sau đó nó nhảy lên thật cao, nhào về
phía vừa phát ra tiếng nói.
*** phong linh hồ: phong = gió; linh = linh hoạt, linh thiêng; hồ = cáo.