Nguyên Tố Khao Thống Sư

Chương 147: Chương 147: Nhiệm vụ kỳ quái - Nhân Tình Của Ron






Dây chuyền Miểng Băng:

Trang bị chữ vàng, tăng 5% độ hòa hợp nguyên tố, tăng 200 điểm HP tối đa, tăng 50 điểm MP tối đa; yêu cầu 70 điểm tinh thần, nghề nghiệp điều khiển nước, cấp 40.

Trên một con đường của thị trấn Savis, Tần Nhược si dại đứng một hồi lâu, mãi cho đến khi có người đẩy nhẹ phía sau lưng một cái, hắn mới giật mình hồi phục tinh thần, cảnh giác đóng lại bảng trang bị, sau đó nhìn vào khuôn mặt đẹp trai sáng sủa có phần quen thuộc bên cạnh.

– Anh thế nào rồi, sao gọi nhiều thế vẫn không nghe đấy? Trúng tà à? – Vu Hồng dùng thần sắc vừa tò mò vừa thân thiện nhìn nhìn Tần Nhược từ trên xuống dưới.

Bấy giờ Tần Nhược mới nhận ra đây là ai, bèn thầm thở phào một hơi, sau đó trên mặt toát ra một nụ cười:

– Vu đại ca, là anh à? Khụ, vừa rồi tôi bận truyền âm với người ta nên không nghe thấy. Tìm tôi có việc à?

Vu Hồng cũng không nghi ngờ gì, y “à” lên một tiếng:

– Không có gì cả, chỉ là nhìn thấy anh đứng ngẩn người trên đường như tượng gỗ thế kia nên mới qua chào hỏi thôi. Ơ? Anh thăng bậc rồi à? Sao nhanh thế?

– Mới thăng bậc xong mấy tiếng đồng hồ trước thôi. Anh đang đi đâu đấy, em gái anh đâu rồi? – Đầu Tần Nhược vẫn còn đang lan man với một thuộc tính nọ của sợi dây chuyền Miểng Băng, nên mới thuận miệng hỏi như thế, nào ngờ Vu Hồng lại lập tức cười to lên, rồi dùng một ánh mắt thật đen tối chỉ chỉ vào Tần Nhược:

– Cái tên này, gặp sắc là quên hữu ngay, còn chưa nói được hai câu là đã bắt đầu hỏi đến em gái tôi rồi. Ý đồ rõ ràng quá rồi nhé!

Nhìn thấy Vu Hồng cười mình với một giọng cười thật gian xảo, Tần Nhược kinh ngạc hé hé miệng, trong đầu chợt hiện ra hình bóng thanh lệ của Tử Nguyệt Tiểu Yêu, bèn dở khóc dở cười xua tay giải thích:

– Không phải đâu không phải đâu, Vu đại ca anh đừng có hiểu lầm, chẳng qua tôi nhìn thấy anh đi một mình cho nên mới hiếu kỳ hỏi thôi.

– Ha ha ha, đừng che giấu nữa, ban ngày em gái tôi không online đâu, nó có sô diễn rồi.

– Sô diễn?

Tần Nhược sững sờ.

– Ừ, em gái tôi là diễn viên chuyên nghiệp mà, cho nên cuối tuần khá là bận. Thế nào, lần trước nó khiến anh tưởng thực rồi phải không hả? – Vu Hồng chớp chớp mắt với Tần Nhược, sau đó cười một cách xấu xa:

– Chứ không anh cho rằng tôi có thể bắt nó diễn trò đấy phỏng? Có điều thiên phú diễn xuất của anh cũng không tệ đó, vậy mà lừa được người ta luôn… Ha ha ha, đây là do Tiểu Yêu nói với tôi đó.

– Ạch… – Tần Nhược không nói gì. Hắn vốn cho rằng khi ở vùng đất tuyết, là do hắn khá đẹp trai nên Tử Nguyệt Tiểu Yêu mới có chút động lòng với hắn đấy chứ. Nào ngờ đụng phải chuyên gia diễn xuất rồi, thật là mất mặt quá… Thoáng chốc, chút đắc ý trong lòng Tần Nhược biến mất tăm.

Vu Hồng nhìn thoáng biểu tình của Tần Nhược là biết đã có thêm một tên con trai ngoan bị em gái mình lừa gạt rồi, bèn thở dài một hơi rồi cười vỗ vỗ vai Tần Nhược:

– Người anh em, suy nghĩ thoáng chút đi, sau lưng em gái tôi có một đống lớn con trai theo đuổi đó, nhưng người duy nhất có cơ hội sắm vai người yêu với nó chỉ có mình anh thôi, xem như anh may mắn rồi đó chứ.

Tần Nhược không nói gì, chỉ liếc nhìn Vu Hồng. Xem ra mình vẫn may mắn đấy chứ, sớm biết được chuyện này, nếu không còn tưởng rằng mình đẹp trai vạn người mê rồi đấy, như thế không tốt một chút nào.

Hắn bèn ngắt ngang lời an ủi tiếp theo của Vu Hồng bằng cách chuyển đề tài sang công hội Lính Đánh Thuê:

– Được rồi không nói chuyện này nữa. Vu đại ca, anh đang đi đâu đấy? Lại định đi công bố nhiệm vụ à?

– À.

Vu Hồng làm sao không mong tâm trạng tên con trai thất tình trước mắt này tốt hơn một chút chứ, bèn thuận theo đề tài nói luôn:

– Hôm nay không đi công bố nhiệm vụ, chỉ là chơi một mình có chút nhàm chán nên định đến xem xem có nhiệm vụ thích hợp nào có thể nhận không đấy mà.

– Nhận nhiệm vụ? – Tần Nhược ngây người nhìn Vu Hồng một thoáng, sau đó nhìn lại dòng người tấp nập nơi cửa tòa nhà công hội Lính Đánh Thuê:

– Nhận nhiệm vụ do người chơi hay là hệ thống công bố?

Nhiệm vụ do hệ thống công bố trong công hội Lính Đánh Thuê là vô cùng nhiều, từ những cái đơn giản như đánh chết một số con sói bão táp, mọi chiến lợi phẩm thuộc về hệ thống, hệ thống trả lại một số tiền tương ứng cho người làm nhiệm vụ cho đến những cái phức tạp như theo dấu một con boss vương giả hay một con boss siêu cấp nào đó, hoặc là đến chiến trường Thần – Ma giết kẻ địch, v.v… Mà phần thưởng cũng là trăm màu ngàn vẻ, phong phú vô cùng!

Còn phần nhiệm vụ mà người chơi công bố thì chỉ cần nghĩ ra được, sau đó làm sao cho phù hợp với quy định là bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành nhiệm vụ được hết: từ chuyện thăm dò bản đồ mới, cho đến trả thù người chơi nào đó, hoặc là thuê dạng nghề nghiệp đặc định nào đó gộp tổ tham gia nhiệm vụ, v.v…

Vu Hồng nói với hắn, từ sau lần nhìn thấy hắn chiến đấu ở vùng đất tuyết, y đã nảy sinh một khát khao mong muốn mạnh mẽ hơn!

Tần Nhược nghe mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn không ngờ rằng khi mình chỉ bậc ba là đã có thể dẫn dắt ý chí vươn lên của người khác rồi, mà thậm chí đó còn là một người chơi bậc bốn nữa, thật là quái dị quá.

Có điều lời nói tiếp theo của Vu Hồng lại khiến hắn phải nghiêm túc hơn.

Vu Hồng nói rằng hai ngày nay y vẫn luôn cố gắng rèn luyện các loại kỹ năng, đồng thời cũng tham khảo các bài viết về kiếm sĩ rồng lửa trên diễn đàn để định hướng phát triển cho mình. Cuối cùng, y cũng quyết định lựa chọn lợi dụng lực tấn công cao do không có hiệu quả đặc thù của nguyên tố lửa, phát triển theo hướng sát thương đốt cháy bất kể phòng ngự.

Hai ngày này y đã đem những trang bị hoặc những món linh tinh vô dụng trên người bán đi thành tiền, sau đó đến chợ mua mấy món trang bị cho kiếm sĩ rồng lửa, đều là những món tăng sát thương đốt cháy cả…

Đáng tiếc là số tiền dành dụm được của y cũng sắp hết rồi, cho nên mới phải đến công hội Lính Đánh Thuê tìm một ít nhiệm vụ khá khó nhá, thù lao hơn 500 đồng vàng để làm.

Sau khi không hề che giấu kể hết kế hoạch rồi, Vu Hồng mới cười hỏi Tần Nhược:

– Anh thì sao? Thăng bậc rồi không đi làm quen với phép thuật mới mà lại một mình đứng ngẩn người ở đây thế này?

– A, tôi không rảnh rỗi đến vậy đâu, vẫn còn đang nghĩ xem đến bậc bốn rồi thì đi đâu đánh quái kiếm nhiều tiền hơn đây này. – Tần Nhược dở khóc dở cười nhún vai, nói ra sự phiền não trong lòng mình – những kỳ ngộ và thu hoạch mấy ngày nay đã khiến “sức ăn” của Tần Nhược tăng cao quá rồi, bây giờ hắn không thể lặng lại tâm tình để đi làm nghề cũ trong rừng Cain được nữa. Hiện giờ hắn đang mong bước lên nơi cao hơn, cố gắng biến 130.000 đồng vàng trong ba lô thành 500.000 đồng. Có lẽ đến một ngày nào đó, Tần Nhược sẽ có thời gian để thoải mái chơi trò chơi này, tập trung rèn luyện cấp bậc, vì mục tiêu ẩn sâu trong đáy lòng mình mà phấn đấu!

Lúc này, nghĩ đến sợi dây chuyền Miểng Băng nhận được từ nhiệm vụ thăng bậc, lẫn đám trang bị trong kho hàng, lòng Tần Nhược không nhịn được mà nóng lên.

– Ha ha, thật là tốt quá, xem ra chúng ta đều thiếu tiền như nhau rồi! Đi! Cùng đi vào bên trong thử vận may xem có nhiệm vụ thích hợp hay không…

Vu Hồng cười to rủ Tần Nhược, mà Tần Nhược thì bình thản gật đầu. Hiện giờ cũng vừa lúc hắn không có nơi nào định đi cả, thôi thì cứ theo lời Vu Hồng, vào thử vận may xem sao vậy.

Tức thì, hai người quàng vai bá cổ cùng hòa theo dòng người tấp nập, chen vào trong công hội Lính Đánh Thuê. Chỉ mấy phút sau, từ trong số những nhiệm vụ thù lao 200 đến 500 đồng vàng, Vu Hồng đã chọn được một nhiệm vụ thích hợp cho y. Y cười nhẹ, mon men đi qua bên cạnh Tần Nhược:

– Tôi đã chuẩn bị xong rồi, còn anh thì sao? Ơ? Chí hướng lớn đó nha, nhiệm vụ từ một ngàn đến hai ngàn đồng vàng cơ à? – Khi nhìn thấy số thù lao của bảng nhiệm vụ trước mặt Tần Nhược, Vu Hồng giật mình lắm.

Bình thường, nhiệm vụ thù lao từ 200 đến 500 đồng vàng đều đã là những nhiệm vụ có chút khó khăn rồi, mà trong đó còn có thể có những nhiệm vụ thuộc dạng keo kiệt nữa, chẳng hạn như nhiệm vụ mà Vu Hồng chọn đây có thù lao là 400 đồng vàng, yêu cầu một mình giết 500 con vượn tuyết, toàn bộ số tinh thạch băng rớt ra sẽ tự động thuộc về người công bố nhiệm vụ hết (tinh thạch băng là một dạng vật liệu rèn rất thường thấy, có rất nhiều những quái vật hệ nước rớt ra, tỷ lệ rớt cũng không thấp, một viên thì giá chừng 10 đồng vàng), thông thường giết 500 con vượn tuyết thì chắc chắn sẽ được ít nhất 20 viên tinh thạch băng, thành ra trừ đi giá trị của bản thân tinh phách băng, Vu Hồng cũng chỉ kiếm lời được chừng 100 đồng vàng mà thôi.

Dù là như thế, Vu Hồng vẫn cảm thấy nhiệm vụ này là cái hợp lý nhất trong số các nhiệm vụ cùng bậc…

Cho nên, khi nhìn thấy Tần Nhược lựa chọn bảng nhiệm vụ từ 1.000 đồng vàng đến 2.000 đồng vàng, Vu Hồng không khỏi buồn bực: vì sao người ta cấp thấp mà chí hướng lại cao đáng sợ đến như thế? Y đương nhiên không biết rằng Tần Nhược thực ra chỉ là tùy tiện xem qua thế thôi, hắn nhìn một lượt các nhiệm vụ ngược từ thù lao 10.000 đồng vàng đến thù lao 1.000, 2.000, nhưng không phát hiện ra nhiệm vụ nào thích hợp với mình cả.

Nhiệm vụ thù lao từ 1.000 đồng vàng trở lên phần lớn đều cực kỳ nguy hiểm, trong đó có rất nhiều cái liên quan đến chiến trường Thần – Ma và ân oán giữa các người chơi, còn lại thì là nhiệm vụ cần những nghề nghiệp đặc thù… Tần Nhược không có cách nào nhận được.

Sau khi nghe Vu Hồng nói xong, hắn cũng vừa vặn xem đúng một nhiệm vụ kỳ quái nọ: đối tượng của nhiệm vụ là nghề điều khiển nước bậc bốn hoặc mục sư ánh sáng…

Nhiệm vụ này được công bố lúc 12h30, trong đó nói rõ rằng chỉ cần một thợ điều khiển nước bậc bốn hoặc một mục sư ánh sáng, người phù hợp với yêu cầu này sau khi nhận nhiệm vụ rồi thì lập tức đến cửa thôn Chiến Thần, dựa theo tọa độ tìm được người chơi Nhân Tình Của Ron đang chờ, được cô đồng ý rồi thì mới xem như thực sự nhận nhiệm vụ. Tiếp đó, người làm nhiệm vụ dưới sự dẫn dắt của Nhân Tình Của Ron tìm được Ron, trên đường tìm phải bảo đảm an toàn cho Nhân Tình Của Ron. Sau khi tìm được Ron rồi, người làm nhiệm vụ sẽ lấy giá thị trường là 60 đồng vàng một bình thuốc ma lực bán hai tá cho Ron, như vậy người ấy sẽ nhận được phần thưởng của nhiệm vụ là 2.000 đồng vàng! Điều hạn chế duy nhất là trên đường làm nhiệm vụ thì không thể truyền âm cho bất cứ ai, nếu không sẽ tự động bị xem là thất bại.

Đơn giản vậy thôi sao? Tim Tần Nhược đập thật nhanh. Hắn không biết, sau lưng hắn, cặp mắt của Vu Hồng đã trừng lên thật lớn. Lòng Vu Hồng như đang gào thét: vì sao cái nhiệm vụ đơn giản thù lao cao như thế lại bắt buộc chuyên nhằm vào nghề điều khiển nước chứ? Thật là không có lẽ trời mà!​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.