Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 108: Chương 108: Xua vịt ra đồng




Bị Khủng Long Pháp Sư nhìn thấy được hành tung và thân phận, Tần Nhược chấn động lắm!

Thật không ngờ trong môi trường như thế này, ngay cả cung tiễn thủ bậc bốn cũng không phát hiện ra mình nổi, vậy mà một tên triệu hồi lại có thể như thế! Suy nghĩ đầu tiên của Tần Nhược chính là: Tiểu Miêu đã nói ra chuyện của mình cho lão ấy mất rồi.

Nhưng hiển nhiên là không phải...

Cho dù Tiểu Miêu có thật sự tiết lộ ra bí mật của thuật Hóa Thủy đi chăng nữa, nhưng cô ta cũng không hề biết được vị trí cụ thể của mình, những người khác cũng thế, mà Khủng Long Pháp Sư thì chỉ cần liếc mắt cái là nhìn ra được ngay nơi mình đang ẩn thân, thậm chí, còn nhìn thẳng vào mắt của mình nữa... Tất cả đều chứng tỏ rằng, lão thực sự nhìn thấy được mình!

Tần Nhược khẽ nhăn mày. Một bên hắn truyền âm đi, một bên thì lại lẻn ra đằng sau cây đại thụ bên cạnh, giải trừ thuật Hóa Thủy, sau đó mới bước ra, trình diện mọi người.

Sắc mặt của Khủng Long Pháp Sư có chút biến đổi, nhưng rất nhanh y đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Y gật gật đầu, không lộ ra một chút cảm xúc nào - sự xuất hiện của Tần Nhược không những đã cứu y, mà còn cứu cả mọi người nữa, thậm chí còn mang đến cho y một cơ hội để báo thù... Vì cái ơn như thế, bảo vệ bí mật thay cho hắn thì đã sao chứ?

Có điều y thật cũng không thể ngờ rằng, một tên khống nước bậc ba, lại có thể vờn cho đám cao thủ Bát Thần Chúng kia xoay trong lòng bàn tay như thế được. Việc này, chỉ sợ dù đám kia có nghĩ đến nát đầu cũng không đoán ra nổi!

* * * * * *

Nhưng sự xuất hiện của Tần Nhược lại khiến cho đám huynh đệ trong Căn Cứ Địa lại một lần nữa bừng lên sự kinh ngạc và than thở:

“Móa, thật là nhãi con nhà chú à? Anh cứ tưởng đang có cả một đội quân đứng bên cạnh giúp bọn anh đấy chứ? Vậy mà chỉ có một mình chú thôi, chú làm sao làm được thế?”

“Thật sự chỉ có một mình cậu thôi à?”

Đối mặt với biểu tình ngoài sức tưởng tượng của mỗi người, Tần Nhược đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức gật đầu thừa nhận rồi...

Lẽ nào phải giải thích một cách kỹ càng tỉ mỉ với họ những chuyện như mình làm sao lợi dụng thuật Hóa Thủy để che giấu bản thân, rồi làm sao lợi dụng cảm giác nguyên tố nước để chỉ huy một cách thần kỳ, rồi làm sao dùng năng lực khống chế nguyên tố nước để kiềm chế mấy tên nguyên tố sư bậc bốn kia một cách dễ dàng sao?

Đương nhiên là không rồi!

Cái đạo lý ‘mang ngọc mắc tội’ hắn vẫn còn biết lắm. Mặc dù những người ở đây có lẽ sẽ không làm gì hắn, nhưng bí mật của mình mà bị truyền ra rồi, vậy nó sẽ không còn là bí mật nữa, mà như thế cũng tức là nó không còn khả năng trở thành đòn sát thủ của mình, sẽ bị mất đi giá trị.

Cho nên thay vì nhận được sự tán dương và cảm kích nhất thời từ mọi người, nhằm đạt được một chút hư vinh, chi bằng giữ kín nó, chậm rãi lợi dụng nó để phát triển còn hơn.

Tức thì, Tần Nhược nhanh chóng truyền âm cho MM Hoa Tiễn, Tiểu Miêu, Vương Đạt ngay, nói dối rằng mình còn có dẫn theo một tên khống nước, một tên đạo tặc nữa. Phân chiến công ra làm ba phần, vậy sẽ không còn khiến người ta kinh hãi như vừa rồi, cho nên đám đồng bọn này cũng rất sẵn lòng nhận lời giải thích ấy của hắn.

Chỉ có duy nhất Khủng Long Pháp Sư là biết được một phần năng lực của Tần Nhược, cho nên biết rằng tên khống nước bậc ba từ lúc nào đến giờ luôn bị mọi người coi là ‘gà con siêu cấp’ kia lại thật ra có một năng lực mà người thường không thể với được.

Giết năm tên địch rồi, tâm trạng suy sút của Khủng Long Pháp Sư cũng đã trở nên tốt hơn. Sau khi chào hỏi với Tần Nhược rồi, y bèn giải trừ khỏi trạng thái dung hợp với huyễn thú, rồi cứ đứng ở phía sau mọi người nhìn nhìn Tần Nhược, tranh thủ trong thời gian phép Hồi Sinh hồi lại thì bắt đầu thương lượng chia của ra sao...

Vừa nói đến chuyện phân phối chiến lợi phẩm, kẻ giết người nhiều nhất - cô bé Tiểu Ác Ma – tức khắc bừng bừng hứng thú phát biểu ngay: “Em đề nghị!” Thanh âm thanh thúy của cô nàng và đống trang bị đang được bày ra kia lập tức thu hút ánh mắt của mọi người ngay.

Nếu là lúc thường, bao nhiêu người đã trưởng thành như vậy, tất nhiên sẽ không thèm nghe theo sự chỉ huy của một con bé còn đang mài đũng quần trên ghế đại học rồi.

Nhưng chuyện hôm nay, mọi người đều đã nhìn thấy cả!

Không đề cập đến chuyện hai mục sư kia là do cô nàng kéo qua, thì trong quá trình đánh nhau vừa rồi, công lao của cô nàng là không thể nào ít được, cũng tức là cô đã cứu mọi người... Như vậy bây giờ mọi người có nghe theo ý kiến của cô thì cũng không có gì là không ổn cả. Nhất thời, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt qua.

Cô nàng Tiểu Ác Ma mặc dù nhiều khi thích bày bựa, nhưng ở thời điểm như thế này, cũng lộ ra một vẻ mặt rất chi là đúng quy đúng củ hiếm thấy:

“Trận chiến này, ai trong chúng ta cũng đều có công lao cả, cho nên em đề nghị rằng ai cũng được chia cho một ít trang bị, mọi người cảm thấy thế nào?”

Cô nàng vừa dứt lời, tức khắc đã có hai người đứng ra:

“Tôi không lấy đâu. Nếu không nhờ mọi người đến đúng lúc thì tôi đã rớt cấp mất rồi, mọi người không cần phải khách sáo.” Vương Đạt nói rất chi là thành thực.

Người mở miệng còn lại chính là Khủng Long Pháp Sư. Y là kẻ khởi xướng của sự kiện này, cho nên trong lòng rất thấy áy náy với mọi người, bèn chủ động bỏ qua phần chia của mình.

Hai người vừa phát biểu, ba tên mục sư ở đây cũng nhao nhao tỏ ý không cần lấy trang bị ngay, số chiến lợi phẩm đoạt được cứ tùy mười hai người viện binh tự ý quyết định...

Mới đưa ra đề nghị đầu tiên mà đã bị nhiều người ‘quấy rối’ như thế, MM Hoa Tiễn thật mất hứng lắm. Cô nàng trừng đôi mắt hạnh của mình, bực tức nói: “Ây, chừa chút mặt mũi đi chớ, em mới nói một câu mà mọi người đã đập lại nhiều câu như vậy rồi, làm sao người ta còn nói xong được nữa chứ? Hừ, thật là mất hứng quá!”

“Ha ha ha!”

Mọi người nhao nhao bật cười.

Không biểu lộ được uy danh, MM Hoa Tiễn có chút thất vọng cúi đầu xuống, sau đó cắn cắn môi rồi bổ sung:

“Vậy thì vầy đi, người có công lớn nhất trong trận chiến này chính là Tần đại ca... Và hai người bạn của anh ấy. Nếu không có họ thì chúng ta đã không thể nào đánh bại được lũ Bát Thần Chúng kia rồi. Cho nên em nghĩ là chúng ta nên chia một phần ba ra cho họ, phần còn lại thì chúng ta chia đều nhau, thế nào?”

“Tôi không có ý kiến.”

Người tỏ thái độ đầu tiên chính là Khủng Long Pháp Sư, sau đó là Tiểu Miêu. Rất nhanh sau đó, mọi người hầu hết đều gật đầu, chỉ còn mỗi mình Tần Nhược là dở khóc dở cười. Hắn thật không ngờ con bé Tiểu Ác Ma ấy lại quan tâm đến mình như thế.

Có điều, nói thật là hơn ba mươi tên chữ đỏ đã rớt tổng cộng gần 80 món đồ, bên trong thậm chí còn có một ít là rất khá nữa, thật là giá trị lớn đó.

Vậy mà con bé Tiểu Ác Ma ấy lại dám nói là chia ra ba nữa...

Cho dù Tần Nhược thật sự rất động lòng, nhưng hắn vẫn không dám đồng ý. Hắn xua tay ngay: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Đây chính là công lao của cả mọi người mà, nếu thiếu bất cứ ai thì chúng ta cũng sẽ thua khó coi lắm. Cho nên, nếu thật muốn chia của thì cứ chia đều đi...”

“Được, chia đều cũng được. Tần đại ca, anh cầm giúp phần cho hai người bạn kia luôn này. Xem nào, mười ba món là được rồi. Ừm, của anh đây...”

Tiểu Ác Ma giao dịch trang bị qua với một thái độ ‘không được phép phản kháng’.

Tần Nhược lại một lần nữa không biết phải nói gì.

Mười ba món, vậy cũng không kém bao nhiêu so với một phần ba hết đó.

Mà điều khiến hắn vừa ngượng ngùng, lại vừa có chút cảm động chính là, các trang bị mà MM Hoa Tiễn giao dịch qua cho hắn phần lớn đều rất khá, trong đó thậm chí còn có một món đồ cam của nghề khống nước nữa.

Tiếp đó, trừ Khủng Long Pháp Sư kiên quyết không chịu nhận ra thì hầu như bất cứ ai ở đây cũng đều được chia cho từ một đến năm món cả, thuộc tính thì có tốt có xấu, tốt thì chỉ có một món, còn xấu thì... Lấy số lượng bù chất lượng cũng tạm đó mà...

Cuối cùng, mọi người đều vui vẻ!

Một lượt thuật Hồi Sinh nữa được làm lạnh xong, số nghề nghiệp chủ chiến của Căn Cứ Địa được tăng thêm 5 người; những người đã chết còn lại thì vì thời gian không đủ, đành chấp nhận số phận, tự hồi sinh ở thị trấn Hắc Huỳnh.

Nhìn hơn mươi thi thể dần dần biến mất, ánh mắt của Khủng Long Pháp Sư lóe qua một sự đau khổ. Thoáng chốc, y đứng bật từ mặt đất lên, đưa tay vỗ về con sói khổng lồ màu bạc bên cạnh mình. Y vuốt vuốt bộ lông mềm mại của con sói này một cách mất bình tĩnh, sau đó trù trừ tới nửa ngày mới quyết định:

“Trở về thành đi!”

Bốn con chữ này được rít ra khỏi miệng của y một cách khó khăn và đau khổ.

Tần Nhược thầm than trong lòng:

Trở về thành... Quả thật đây là lựa chọn sáng suốt nhất của họ ngay trước mắt - dùng sức của hai trăm con người đi đối chọi với một gia tộc hiển nhiên là một chuyện không tự lượng sức, là một hành vi lấy trứng chọi đá rồi, và cũng là hành vi tự mình hại mình rồi.

Nhưng nếu thật sự phải nén đi cơn tức này, rút lui khỏi đầm lầy để đối phương thực hiện được kế hoạch thì... Thật là khó lắm! Hơn nữa, người đưa ra quyết định này lại còn là người chịu tổn thương sâu nhất - Khủng Long Pháp Sư - nữa.

Cho dù từ đầu Tần Nhược có phần không coi trọng sự kiện này, và cũng không tán thưởng lắm với năng lực của Khủng Long Pháp Sư, nhưng lúc này, hắn cảm thấy khác...

Ít nhất thì Khủng Long Pháp Sư cũng đã bỏ qua sự thù hận cá nhân của mình, không tiếp tục khiến mọi người chìm vào trong vũng bùn này, không khiến mọi người phải oan mạng vì y nữa.

Nhưng...

Bây giờ mà hạ lệnh rút lui thì đã là chậm lắm lắm!

Bắt đầu từ giây phút đầu tiên chiến đấu với đám Bát Thần Chúng, sự thù hận này không còn là của riêng một mình Khủng Long Pháp Sư nữa rồi, mà đó là của cả mọi đồng sự trong Căn Cứ Địa.

Cho nên, khi Khủng Long Pháp Sư đề ra ý kiến trở về thành thì tức khắc có người đứng lên phản bác ngay:

“Muốn đi thì cậu cứ đi đi, hôm nay mà còn chưa tính sổ xong, ông đây chắc chắn phải đánh tiếp với chúng nó cho hả. Mẹ, Giết ông ba lần, rớt hai cấp... Hôm nay nếu ông đây mà không vớt lại cho đủ vốn thì tuyệt đối không rời khỏi chỗ này!”

“Không sai! Khủng Long Pháp Sư, bây giờ anh có thể về cũng được, dù sao thì anh cũng đã bị đỏ tên rồi, có chết đi cũng không hồi sinh được nữa. Tốt nhất là cứ tránh cho xa vào đi, nơi này có bọn tôi là được rồi... Hừ, đưa thêm mấy tên vào trong địa lao cũng tốt mà!”

Lúc này, lại có người nhìn về phía Tần Nhược:

“Tần Nhược, cậu thì sao? Cậu với bạn của cậu có muốn ở lại hay không?”

Nghe có người gọi đến tên mình, Tần Nhược giật thót trong lòng, sau đó cảm thấy có mấy chục ánh mắt tập trung vào mình ngay... Trong đó bao gồm cả MM Hoa Tiễn và Tiểu Miêu nữa. Mà điều khiến hắn buồn bực nhất là, ngay cả Vương Đạt cũng không giấu nổi một sự chờ mong trong ánh mắt mình.

Cho dù mọi người không ai nói gì, nhưng cũng lộ ra rằng họ hy vọng hắn có thể lưu lại đây giúp đỡ.

Tần Nhược vốn cũng muốn nói rằng tôi chỉ là một tên khống nước bậc ba, thực không thích hợp cho quy mô chiến đấu rộng như vậy lắm đâu... Nhưng đến nước này rồi, còn có thể làm được gì nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.