Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
Lúc Chu Nguyên trở về chỗ ngồi của mình, hắn cảm giác ánh mắt của mọi người khi nhìn hắn đã thay đổi rất nhiều, không hề có sự dò xét mà bên trong mắt họ đều tràn đầy sự khâm phục.
-Quả nhiên tin tức ngươi đánh bại Tề Nhạc trong phủ thí lần trước là thật.
Đôi mắt sáng rỡ của Vệ Thanh Thanh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, cô cho rằng phủ thí lần trước xảy ra chuyện mờ ám bên trong nhưng bây giờ, khi nhìn thấy đòn tấn công mãnh liệt của Chu Nguyên khiến cô có một chút kinh sợ. Một đòn đó, trừ phi là người đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ trở lên, bằng không thì rất ít người có thể đỡ được nó.
-Lúc trước là do ta hiểu lầm ngài, hiện tại ta mời ngài một ly, xem như lời xin lỗi của ta đối với ngài.
Vệ Thanh Thanh là người thẳng thắn thành thật, cô lập tức giơ ly rượu, nhìn Chu Nguyên nói một câu rồi ngửa đầu uống sạch.
Thái độ vô cùng phóng khoáng, không hề có bộ dáng sai mà không chịu nhận.
Thấy Vệ Thanh Thanh làm vậy, Chu Nguyên cũng cười một cái rồi nâng ly rượu uống sạch đáp lại lời xin lỗi của cô. Sự khó chịu đối với thái độ lạnh lùng của Vệ Thanh Thanh trong lòng Chu Nguyên cũng giảm bớt vài phần. Hắn rất thích sự phóng khoáng thẳng thắn của cô gái này.
-Ha ha, quả thật Chu Nguyên điện hạ cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà Thương Lan Quận nằm sát Hắc Uyên, chỗ này nguy hiểm trùng trùng, cho dù ngươi có đánh bại được người đã mở ra bát mạch thì cũng không an toàn hơn đâu. Thôi thì điện hạ cứ ở yên trong doanh trại đi, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vệ Đình ngồi cạnh Vệ Thanh Thanh nở nụ cười duyên dáng nói.
Chu Nguyên chỉ cười khẩy đáp lại:
-Không cần cô phải quan tâm.
Hiện tại, hắn có thể chắc chắn rằng Vệ Định thích tên Tề Hạo cho nên mới hận ốc cập ô luôn luôn mỉa mai hắn.
•Hận ốc cập ô có nghĩa ghét ai ghét cả đường đi lối về, ghét cả tông ti họ hàng.
Có điều hắn không thèm để ý đến cô ta, dù sao Vệ Đình chỉ là cháu gái của Vệ Thương Lan, trong lòng đại tướng quân thì cô ta không quan trọng bằng Vệ Thanh Thanh.
Lúc này Tề Hạo đã bình tĩnh lại, vẻ mặt gượng gạo lại nở nụ cười đối với Chu Nguyên, hắn nói:
-Thực lực của Chu Nguyên điện hạ thật cao cường, khó trách được tại sao đệ đệ không thích chịu thua người khác của ta lại bại trong tay ngài.
-Thực lực của ta cũng bình thường thôi, chẳng qua nhờ vào Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ các ngươi nên mới thắng được.
Chu Nguyên mỉm cười đáp lại.
Khi nghe Chu Nguyên nhắc đến Huyền Mang Thuật, gương mặt Tề Hạo lập tức âm u, khiến hắn suýt nữa mất hết lý trí mà chửi bậy.
Nhưng mà hắn lại không thể nào phản bác được lời nói của Chu Nguyên, sự thật chính là Chu Nguyên đã dùng Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ bọn họ đánh bại Tề Nhạc và gã đàn ông lúc này.
-Ta nhắc nhờ điện hạ một câu, khi dùng đồ của Tề vương phủ bọn ta thì cũng nên cẩn thận một chút, dù sao đồ vật của bọn ta không dễ cầm đâu!
Ánh mắt Tề Nhạc lộ vẻ âm u lạnh lẽo.
-Vậy thì ta chỉ còn cách hy vọng sẽ không có người tự dưng dâng báu vật lên cho ta rồi.
Chu Nguyên không chút thua kém đáp lại lời Tề Hạo.
Ánh mắt hai người bọn họ lúc này bắt đầu lộ ra sát khí.
-Khụ!
Đúng lúc này, Vệ Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, cắt ngang sự đối chọi gay gắt giữa hai người kia. Cô liếc mắt nhìn bọn họ một cái, giọng nói thản nhiên vang lên:
-Mong hai người nhớ rằng đây là Thương Lan Quận, ta không cần biết giữa hai người có ân oán sâu đến mức nào nhưng đừng có phá hủy quy tắc của nơi này.
Cô là con gái của Vệ Thương Lan nên biết rõ quan hệ giữa hoàng thất với Tề vương phủ gay gắt đến mức nào, nhưng mà Vệ Thương Lan cha cô lại đứng ở vị trí trung lập sẽ không đứng về phe nào cả.
Khi Tề Hạo nhìn về phía Vệ Thanh Thanh thì vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn nở nụ cười ôn hòa, tiến lại gần nói:
-Thanh Thanh, ngày mai ta sẽ dẫn người tới phủ tướng quân bái phỏng đại tướng quân.
Nghe Tề Hạo nói thế, Vệ Thanh Thanh lập tức nhíu mày phản đối:
-Gần đây tâm trạng cha ta không tốt lắm, ngươi đừng làm phiền ông ấy.
Cô biế rõ mục đích Tề Hạo chính là muốn lôi kéo cha cô về phe Tề vương phủ bọn hắn.
-Ai nha, Thanh Thanh ngươi đừng có phản đối, ta nghe nói Tề Hạo đã tốn biết bao nhiêu công sức mới mời được một vị đại sư tinh thông nguyên văn đến, hơn nữa vị đại sự này lại rất có thành tựu trên phương diện dùng nguyên văn trừ độc, lần này Tề Hạo muốn giúp Vệ Bân đệ đệ giải độc thôi mà.
Vệ Đình vội vã lên tiếng khuyên nhủ.
Nghe Vệ Đình vừa nói có đại sư có thể giải độc cho Vệ Bân thì Vệ Thanh Thanh giật mình, lúc này vẻ mặt khi nhìn Tề Hạo mới giảm bớt lạnh lùng. Chuyện lớn nhất ở Vệ gia bọn họ chính là giải độc cho Vệ Bân, dù sao Vệ Bân cũng chính là người nối dõi tông đường cho Vệ gia.
Hơn nữa phụ thân vì lo lắng cho tiểu đệ mà thân thể ông cũng càng ngày càng kém dần.
-Đại sư tinh thông nguyên văn giải độc sao? Có hiệu quả không?
Vệ Thanh Thanh căng thẳng hỏi.
Nguyên văn vốn dĩ bác đại tinh thâm, có một số ít nguyên văn có thể giải được chất độc.
-Vị đại sư kia tinh thông về nguyên văn tam phẩm.
Tề Hạo nói.
-Nguyên văn tam phẩm ư?
Ánh mắt Vệ Thanh Thanh khi nghe đến bốn chữ này lập tức sáng rỡ. Ở vương triều Đại Chu, người có thể đạt được thành tựu cỡ này cực kỳ hiếm thấy. Xem ra Tề Hạo đã bỏ ra không ít công sức để tìm ra vị này.
-Thật tốt quá, ta thật lòng cảm ơn ngươi.
Vệ Thanh Thanh nở nụ cười thật tươi nói.
-Chuyện này ta nên làm mà, hơn nữa khi nhìn thấy tiểu Bân bị chất độc kia giày võ, ta làm đại ca cũng rất đau lòng.
Tề Hạo cười đáp lại, mà trong lời nói của hắn thì không ngừng kéo gần quan hệ của hai bên.
Chu Nguyên đứng bên cạnh lạnh nhạt xem Tề Hạo đang diễn trò, hắn nhíu mày nghĩ thầm, xem ra đòn tấn công của Tề vương phủ lần này thật sự mãnh liệt, thậm chí bọn hắn còn bỏ ra rất nhiều công sức để mời một cao thủ tinh thông nguyên văn giúp đỡ cho kế hoạch của bọn hắn. Nếu bọn chúng có thể trị khỏi cho Vệ Bân thì đối với Vệ gia quả thật là ân huệ cực kỳ to lớn, cho dù là Vệ Thương Lan có kiên quyết đến đâu đi nữa, nhất định ông ta sẽ dao động.
Mà nhiệm vụ lớn nhất của Chu Nguyên khi đến Thương Lan Quận chính là lôi kéo Vệ Thương Lan.
Hắn (CN) suy nghĩ một lát, trong mắt chợt lóe lên tia sáng rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Thanh, hắn mỉm cười nói:
-Đúng lúc, ngày mai ta cũng muốn đến thăm đại tướng quân, lúc đó chúng ta cùng nhau đi đi.
Vệ Thanh Thanh gật đầu đồng ý rồi lại nhìn về phía Tề Hạo hỏi thăm về lai lịch của cao thủ tinh thông nguyên văn kia, có thể thấy cô rất xem trọng chuyện này.
Tề Hạo mỉm cười trả lời những câu hỏi của Vệ
Thanh Thanh, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Chu Nguyên lộ ra vẻ đắc ý.
Đến khuya, yến hội cũng chấm dứt.
Đoàn người Chu Nguyên cũng quay về nơi được sắp xếp để nghỉ ngơi,Chu Nguyên suy nghĩ biện pháp để ngày mai đối phó với Tề Hạo, mà vẻ mặt của Lục Thiết Sơn đi bên cạnh hắn cũng nặng trĩu, sau đó hắn liếc nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng nói:
-Điện hạ, nếu tên Tề Hạo kia chữa lành cho Vệ Bân thì chúng ta sẽ gặp phiền phức ở Thương Lan Quận rồi.
Nếu Tề Hạo có thể khiến Vệ Bân bình phục, đối với ân tình lớn như vậy, có khả năng Vệ Thương Lan sẽ về phe Tề vương phủ, dù sao thì Vệ Ban cũng chính là con trai độc nhất của Vệ gia, có trách nhiệm nối dõi tông đường.
Gương mặt Chu Nguyên nghiêm túc gật đầu với lời nói của Lục Thiết Sơn.
Đột nhiên hắn nhìn Yêu Yêu hỏi:
-Yêu Yêu tỷ, ngày mai tỷ có thể đi cùng ta đến phủ tướng quân được không?
Nghe hắn (CN) hỏi, Yêu Yêu nghiêng đầu một cái, dù là ban đêm vẫn không thể làm lu mờ dung nhan xinh đẹp của cô, Yêu Yêu liếc Chu Nguyên một cái rồi nói:
-Đến khi đó ta có thể giúp ngươi xem xét một chút.
Nói xong cô ôm lấy Thôn Thôn cúi người đi vào trong lều.
Nghe Yêu Yêu trả lời mơ hồ như vậy, Chu Nguyên chỉ đành gãi đầu phiền não.
Ngày thứ hai.
Bốn người Chu Nguyên, Lục Thiết Sơn, Yêu yêu và Tô Ấu Vi đi đến cửa phía đông của doanh trại thì nhìn thấy đám người Vệ Thanh Thanh, Tề Hạo đang chờ họ.
Có điều bên cạnh Tề Hạo lại xuất hiện thêm một ông lão đầu tóc bạc trắng, cặp mắt sâu hút có chút nghiêm nghị, vẻ mặt hờ hững, nhìn qua thì cảm thấy ông lão này có chút kiêu ngạo.
Cho dù là Vệ Thanh Thanh luôn lạnh lùng thì khi cô nói chuyện với vị lão nhân này cũng mỉm cười.
-Điện hạ, các ngươi đã sẵn sang rồi chứ?
Khi nhìn thấy bốn người Chu Nguyên đi đến, Vệ Thanh Thanh mỉm cười chào hỏi bọn họ, sau đó cô chỉ vào lão nhân đang đứng bên cạnh, giới thiệu:
-Đây là đại sư tinh thông nguyên văn giải độc, Doanh đại sư được Tề Hạo mời tới để giải độc cho Vệ Bân.
Sau khi Vệ Thanh Thanh giới thiệu xong thì Doanh đại sư kia chỉ lạnh lùng liếc nhìn Chu Nguyên một cái rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Dù sao thực lực của đại sư có thể khắc ra nguyên văn tam phẩm có thể sáng bằng cường giả Thiên Quan cảnh, hơn nữa ở vương triều Đại Chu, đại sư có thể khắc ra nguyên văn tam phẩm cực kỳ ít ỏi.
“Hừ, chỉ khắc được nguyên văn tam phẩm mà dám tự xưng đại sư, ngay cả người đứng bên cạnh ta còn chưa nói gì nữa.” Tuy trong lòng Chu Nguyên nghĩ vậy nhưng bên ngoài cũng gật đầu đáp lại Doanh đại sư.
-Chúng ta đi thôi.
Vệ Thanh Thanh cũng không muốn nói nhiều, cô có chút nôn nóng cho nên vung roi cưỡi ngựa phóng nhanh về Thương Lan Quận.
Trong khi đó Tề Hạo lại kéo dây cương chạy đến bên cạnh Chu Nguyên, rướn người lại gần hắn rồi nhỏ giọng nói:
-Chu Nguyên điện hạ, dù sao sau ngày hôm nay các ngươi cũng không thể ở lại Thương Lan Quận, chi bằng nghe theo lời đề nghị của ta, mau chóng trở về Đại Chu thành đi!
Nói xong, hắn cười lớn một tiếng rồi thúc chân, giục tuấn mã đỏ rực như lửa phóng theo sau Vệ Thanh Thanh.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn theo bóng lưng Tề Hạo trở nên lạnh lẽo, sau đó hắn cũng không nhiều lời, vung tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng đi theo.
Trong lòng hắn luôn nghi ngờ việc đại sư tinh thông nguyên văn tam phẩm có thể giải được độc khí của Hắc Độc vương. Loại độc này ngay cả cường giả Thái Sơ cảnh cũng phải e dè.
Chu Nguyên muốn xem hôm nay Tề Hạo có thể làm ra trò quỷ gì!