Nguyên Tôn

Chương 74: Chương 74: Tấm ngọc bài màu đen




Dịch giả: Oa la la

Biên: Xiaooo

Sự xuất hiện của Tề Hạo khiến bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng, nhóm người Lục Thiết Sơn đứng sau lưng Chu Nguyên lập tức khởi động nguyên khí, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tề Hạo.

Vệ Thương Lan cũng nhíu mày nhìn Tề Hạo, ông lạnh lùng nói:

-Tề Hạo, Tề vương phủ các ngươi cần gì phải tiếp tục làm người xấu, cản trở bọn ta? Tốt nhất ngươi nhanh nhanh quay về đi.

-Hừ, một khi Tề vương phủ bọn ta đã nhìn trúng vật gì thì Vệ tướng quân cũng đừng nghĩ rằng chỉ bằng một câu của ông có thể ngăn cản bọn ta.

Tề Hạo cười khẩy một tiếng, giọng điệu tràn đầy sự mỉa mai.

Lúc trước, hắn luôn tỏ vẻ khách sáo nhún nhường Vệ Thương Lan vì Tề vương phủ bọn hắn muốn lôi kéo phủ Đại tướng quân. Có điều hiện tại Vệ Thương Lan lựa chọn đứng về phía Chu Nguyên cho nên Tề Hạo nói chuyện cũng không chừa mặt mũi cho ông.

-Ồ?

Ánh mắt Vệ Thương Lan chợt trở nên sắc bén hơn, cơ thể ông phát ra một cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ bao vây Tề Hạo.

Tề Hạo cảm giác được áp lực nặng nề từ uy áp của cường già Thái Sơ cảnh khiến toàn thân hắn không kiềm chế được mà run rẩy.

-Ha ha, đã lâu không gặp, tính ngươi vẫn nóng nảy như xưa.

Ngay lúc này đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên, tất cả bọn họ đều nhìn thấy một bóng người mặc áo bào màu đen từ sau lưng Tề Hạo bước ra, ung dung đến phía trước mặt bọn họ. Đồng thời khí đen trên người gã đàn ông này cũng chống lại uy áp của Vệ Thương Lan.

-Hắn.. chính là Hắc Độc vương!

Thời điểm tên này vừa xuất hiện thì xung quanh cũng phát ra thanh âm kinh hãi, sau khi ba chữ Hắc Độc vương vừa được ai đó thốt lên thì đám đông vây xung quanh lập tức lùi lại, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Có thể thấy Hắc Độc vương ở trong Hắc Uyên này hung ác đến mức nào khiến cho người người đều khiếp sợ khi thấy gã.

-Ra là ngươi, Hắc Độc vương!

Lúc nhìn thấy gã, Vệ Thương Lan có chút giật mình nhưng ngay lập tức gương mặt ông trở nên âm u hơn, toàn thân phát ra sát khí dày đặc khiến cho nguyên khí xung quanh bị ảnh hưởng muốn bạo động theo.

-Là ta thì sao? Vệ Thương Lan ngươi muốn đấu với ta ngay tại chỗ này sao? Lẽ nào ngươi đã quên lần trước bại dưới tay ta ư?

Thấy vẻ mặt của Vệ Thương Lan như vậy, Hắc Độc vương nhe răng cười, khí đen quanh người gã cũng dần dần đậm hơn, tản ra một mùi tanh hôi.

Đôi mắt của hai người bọn hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt đều tràn ngập cừu hận và sát khí.

-Hai vị chờ chút, Tù Ma thành của ta chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi, nếu hai vị cao thủ Thái Sơ cảnh như hai người đánh nhau ở đây chỉ sợ chỗ này của ta không chịu nổi. Hơn nữa việc trước mắt không phải là tiến vào di tích sao, nếu các người đánh nhau vào lúc này thì lại khiến người khác tự nhiên có thêm lợi thế!

Lúc này, một bóng người từ xa chạy nhanh đến lớn tiếng nói.

Người này không ai khác chính là thành chủ Tù Ma thành, hắn cũng là một cao thủ Thiên Quan cảnh cấp hậu kì.

Tuy hắn không dám đắc tội với bất kỳ ai trong hai người đạt tiến vào Thái Sơ cảnh nhưng hắn làm thành chủ đã lâu, đầu óc cũng khá nhạy bén. Sau khi hắn nói xong thì cũng kịp thời nhắc nhở hai người Vệ Thương Lan và Hắc Độc vương nhớ lại mục đích đến đây, bọn họ chậm rãi thu lại khí thế dọa người của bản thân.

Dù sao thực lực của hai người bọn họ không phân cao thấp. Nếu như bây giờ giao chiến, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, hơn nữa còn khiến người khác có cơ hội chiếm được bảo vật.

-Hừ, lần sau nếu nhìn thấy ngươi ở trong di tích, ta nhất địch sẽ giết chết ngươi!

Vệ Thương Lan lạnh lùng nói.

-Ha ha, ta lại nghĩ ngược lại, chỉ sợ các ngươi phải vùi thây bên trong Hắc Uyên rồi.

Hắc Độc vương mỉa mai đáp trả.

Mà Chu Nguyên đứng bên cạnh nãy giờ, sau khi thấy bọn họ đều không có muốn đánh nhau nữa thì lại nhìn về phía người rao hàng trong tiệm. Tên này cũng đang phân vân khó xử, người của hai bên đều không dễ chọc, một cửa tiệm nhỏ như hắn không dám đắc tội với bất kỳ vị nào.

-Ta ra giá năm nghìn nguyên tinh mua nó.

Thấy vậy, Chu Nguyên không thèm nói thêm điều gì, hắn hỡ hững nói.

-Sáu nghìn.

Nghe Chu Nguyên lên tiếng, Tề Hạo cũng lập tức tăng giá. Tuy rằng hắn không biết tấm ngọc bài màu đen có tác dụng gì nhưng hắn rất căm ghét Chu Nguyên, cho nên cũng không muốn Chu Nguyên dễ dàng có được bất kỳ thứ gì.

-Một vạn.

Chu Nguyên vẫn tiếp tục tăng giá.

Ánh mắt Tề Hạo lóe lên một cái, hắn nói:

-Một vạn năm nghìn nguyên tinh.

-Hai vạn nguyên tinh.

Một tấm ngọc bài không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng lại bị hai người bọn họ đấu nhau nâng giá lên cao như thế khiến mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều âm thầm chậc chậc vài tiếng.

Hành động của Chu Nguyên cũng khiến Tề Hạo cảm thấy kinh ngạc, hắn nhìn tấm ngọc bài màu đen trong tủ kính hơn nửa ngày vẫn không nhìn ra thứ này có gì đặc biệt, bên trong cũng không có sự chuyển động của nguyên khí.

Suy nghĩ cẩn thận một lát, Tề Hạo nhìn Chu Nguyên cười nói:

-Chu Nguyên điện hạ ra tay thật hào phóng, nếu ngài đã muốn thứ này đến như vậy, ta cũng không làm người xấu đi đoạt thứ yêu thích của người khác. Ta sẽ không tăng giá nữa, nhường điện hạ có thể lấy được nó.

Lúc Tề Hạo nói câu này, trên môi hắn còn lộ ra nụ cười giễu cợt. Dù sao giá gốc của tấm ngọc bài này chỉ có hai nghìn mà thôi, nhưng hắn lại khiến Chu Nguyên phải bỏ ra hai vạn để mua về, nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy bản thân mình đã gỡ lại được một bàn sau vụ lần trước.

Đồng thời, ánh mắt những người ở xung quanh khi nhìn Chu Nguyên đều có ý chê bai hắn là một kẻ đần, chỉ biết tiêu tiền như rác bỏ ra hai vạn nguyên tinh để mua một miếng thẻ bài vô dụng.

Rõ ràng Chu Nguyên đã bị Tề Hạo chơi một vố.

Trong khi đó, Chu Nguyên không thèm để ý đến ánh mắt của người chung quanh mà ra lệnh cho Lục Thiết Sơn trả tiền rồi cầm miếng ngọc trong tay, hắn nhìn ngang dọc một hồi vẫn không nhìn ra cái này có gì đặc biệt bèn đưa cho Yêu Yêu đang đứng ở sau lưng hắn, rồi nhỏ giọng hỏi:

-Yêu Yêu tỷ cảm thấy thứ này đặc biệt chỗ nào sao?

Thật ra trong lòng Chu Nguyên cũng cảm thấy hành động lần này của hắn không khác gì xem tiền như rác, nhưng khi hắn thấy sự tín nhiệm trong mắt Yêu Yêu, hắn vẫn quyết tâm mua được nó.

Dù sao hai vạn nguyên tinh cũng không phải ít, huống chi ở vùng đất này, những nguyên sư Dưỡng Khí kỳ bình thường phải liều mạng làm việc, cộng thêm dành dụm rất nhiều năm mới có được một hai vạn nguyên tinh, bọn họ cũng được xem là những người có tiền rồi.

Huống chi Chu Nguyên điện hạ của chúng ta để dành nhiều năm như vậy cũng chí có năm vạn nguyên tinh mà thôi. Lần này tiêu hết hai vạn nguyên tinh không khác xài hết phân nửa tiền túi của hắn.

Yêu Yêu cầm miếng ngọc trong tay, ngón tay khẽ miết miết mặt trên miếng ngọc, cô nhìn những đạo nguyên văn cổ xưa kia rồi cười đáp lại câu hỏi của Chu Nguyên:

-Muốn biết nó có đáng giá như vậy hay không thì sau này sẽ biết thôi.

Nghe vậy, Chu Nguyên đành phải lắc đầu thở dài một hơi.

Đúng lúc này thì Hắc Độc vương lại đi tới vài bước, cặp mắt gã nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, khí đen quanh thân cũng bắt đầu chuyển động.

Thấy hành động bất thường của gã, Vệ Thương Lan cũng tiến lên nửa bước, ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng nhìn chăm chú vào Hắc Độc vương.

-Ha ha, ngươi có phải là hoàng tử của vương triều Đại Chu không? Nghe nói ngươi có thể giải được Chướng Ma Độc của ta?

Hắc Độc vương liếc nhìn Vệ Thương Lan một cái rồi dời mắt nhìn về phía Chu Nguyên, cất giọng khàn khàn hỏi.

Sau khi gã đồng ý hợp tác với Tề vương phủ thì Tề Hạo cũng nói cho gã biết chuyện Chu Nguyên đã giải được độc trên người Vệ Bân.

-Chướng Ma Độc gì đó của ngươi cũng không phải loại độc lợi hại gì cả, đương nhiên có thể giải được mà.

Vẻ mặt Chu Nguyên cực kỳ bình tĩnh đáp trả

Ánh mắt Hắc Độc vương lóe lên một tia ác độc, gã nói:

-Thằng nhóc ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi!

Gã cười khẩy một tiếng rồi lạnh lùng nói:

-Ngươi đừng nghĩ có Vệ Thương Lan bảo vệ ngươi thì ngươi có thể đắc ý vênh váo trước mặt ta.

Nói đến đây, gã liếc Vệ Thương Lan đang đứng bên cạnh Chu Nguyên một cái rồi nói tiếp:

-Ngay cả hắn khi đấu với ta cũng phải chịu thiệt mấy lần, xem ra lần này ngươi chọn sai người rồi.

Nghe câu nói này của Hắc Độc vương, gương mặt Vệ Thương Lan lập tức trở nên âm u. Quả thật Chướng Ma Khí mà Hắc Độc vương tu luyện rất khó đối phó, hơn nữa độc tính của nó lại cực kỳ hung ác. Mấy lần đánh nhau với gã, ông cũng trúng không ít chiêu, hơn nữa còn khiến con trai ông, Vệ Bân bị nó dằn vặt nhiều năm liền.

Hắc Độc vương cười híp mắt tiếp tục nói:

-Nhóc con, ngươi có biết Tề vương phủ đồng ý cho ta ba tòa thành trì nếu ta đồng ý hợp tát với bọn chúng không? Nếu ngươi đồng ý cho ta sáu tòa thành trì vậy thì ta sẽ chuyển phe giúp ngươi.

Vừa nghe Hắc Độc vương nói ra chuyện này, trong mắt Chu Nguyên tràn đầy sự tức giận, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Hạo.

“ Không ngờ tên tạp chủng này lại dám lấy lãnh thổ của Đại Chu và con dân của ta đem đi giao dịch với hạng người độc ác như Hắc Độc vương.”

Đối với cái nhìn lạnh lùng của Chu Nguyên, Tề Hạo chỉ cười khẩy một tiếng rồi không thèm để ý đến hắn.

Chu Nguyên cũng không nhìn hắn nữa, lạnh nhạt lên tiếng:

-Không cần Hắc Độc vương quan tâm, ta có Vệ tướng quân đã đủ lắm rồi, còn về lãnh thổ Đại Chu, kẻ nào có ý đồ muốn chiếm lấy, đều đáng chém đầu.

Nghe Chu Nguyên lạnh lùng đáp trả như vậy khiến Hắc Độc vương sửng sốt một chút rồi cười thành tiếng, hắn chỉ tay về phía Chu Nguyên.

-Được, thằng nhãi ngươi rất có quyết đoán. Vậy ngươi cũng cầu cho bản thân đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta cũng muốn nhìn xem điện hạ Đại Chu có vị gì.

Nụ cười trên mặt gã vô cùng dữ tợn khiến người khác không rét mà run.

-Chính ngươi mới phải hy vọng bản thân đừng rơi vào tay ta, nếu lỡ bị ta bắt được, ta nhất định sẽ chém đầu chó nhà ngươi.

Chu Nguyên giễu cợt đáp trả, đối với kẻ luôn tấn công biên giới Đại Chu, giết chóc con dân Đại Chu như gã, Chu Nguyên cực kỳ căm thù.

Tề Hạo đứng ở bên cạnh cũng muốn lên tiếng mỉa mai Chu Nguyên vài câu.

-Tề Nhật Thiên ngươi cũng đừng có vui mừng quá sớm, ngay cả ngươi nếu rơi vào tay ta, cũng sẽ có kết cục giống như hắn.

Có điều hắn chưa kịp mở miệng, Chu Nguyên đã lạnh lùng liếc hắn nói.

Trong lòng Chu Nguyên tràn đầy sự phẫn nộ, hắn thầm nghĩ “Tên khốn này dám lấy lãnh thổ Đại Chu để giao dịch với Hắc Độc vương, lần sau để ta tóm được ngươi nhất định sẽ không nương tay mà giết chết ngươi.”

-Tề Nhật Thiên?

Tề Hạo ngẩn người khi nghe ba chữ này, nhưng hắn lập tức hiểu ra ý Chu Nguyên muốn nói, gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng vì tức giận, hắn gằn giọng:

-Chu Nguyên ngươi dám nhục mạ ta ư?

Chu Nguyên mỉa mai lại:

-Kẻ đã có ý bán nước thì làm gì biết nhục?

Tề Hạo tức giận cười lớn:

-Chính ngươi mới là kẻ không biết trời cao đất rộng, ngươi còn chưa đột phá được Dưỡng Khí kỳ mà dám nói ta như thế. Nếu không phải có người bảo vệ ngươi, ta đã giết ngươi từ lâu.

Quả thật Tề Hạo đã là cao thủ Dưỡng Khí kỳ cấp bậc hậu kỳ trong khi Chu Nguyên chỉ mới đả thông được thất mạch. Nếu hai người đánh nhau, Tề hạo có thể dễ dàng giết được Chu Nguyên.

-Sau này sẽ có cơ hội giao chiến một phen, để xem ai mới là kẻ bị giết.

Chu Nguyên bình tĩnh nói, trong lòng lại nghĩ, nếu hắn tiến vào Dưỡng Khí kỳ, cho dù chưa luyện xong tầng thứ nhất Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Tổ Long Kinh, chỉ dựa vào thần hồn mạnh mẽ kết hợp với sức mạnh của nguyên văn, hắn không sợ Tề Hạo có thể dễ dàng giết được hắn.

Tề Hạo cãi không lại Chu Nguyên, ánh mắt hắn âm u, có điều hắn cũng biết nếu hai người bọn hắn có cãi nhau đến tối cũng không làm được gì, cho nên Tề Hạo liếc Chu Nguyên một cái rồi phất tay dẫn người rời đi.

Mà Chu Nguyên nhìn bóng lưng của Tề Hạo, Hắc Độc vương đang đi xa, ánh mắt trở nên nghiêm túc, tuy rằng hắn có thể thoải mái mắng tên kia nhưng hắn cũng không hề khinh địch.

-Hiện tại kẻ khó đối phó nhất chính là Hắc Độc vương, cho dù có Vệ tướng quân ở đây nhưng cũng không thể chiếm được phần thắng, xem ra chúng ta cần phải nghĩ cách đối phó với Chướng Ma Khí của gã. Nếu không, Vệ tướng quân có chuyện gì thì chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi ngay lập tức...

Chu Nguyên tính toán một lát, cuối cùng hắn nhìn Yêu Yêu cười tươi một cái, dù sao hắn cũng không thể mất trắng hai vạn nguyên tinh này được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.