Nguyên Tôn

Chương 114: Chương 114: Thánh tích chi địa




Dịch giả: My

- Xem ra ngươi động tâm rồi? - Lão nhân áo bào xám cười híp mắt nhìn Chu Nguyên. Câu trả lời nàyrõ ràng đã biểu lộ lựa chọn của hắn.

Chu Nguyên mỉm cười, nói:

- Đại tạo hóa như thế, nếu không biết được thì không nói, nhưng nếu tiền bối đã chỉ điểm cho ta, ta lại còn không tranh thủ cố gắng, vậy chẳng phải thật sự là ngu xuẩn lắm sao!

“Thánh Tích Chi Địa” kia hiển nhiên chính là cơ duyên trọng yếu nhất trên Thương Mang đại lục. ngay cả Võ Hoàng cùng rất nhiều đại vương triều, đại thế gia, nhân vật thiên tài của thế lực lớn đều vì thế mà tranh đoạt. Chu Nguyên hắn có lý do gì để làm như không thấy?

Đây không phải trò chơi của trẻ con.

Đây mới thực là cuộc tranh giành tạo hóa!

Con đường tu luyện luô gian nan hiểm trở. Chỉ có nắm chặt cơ hội của tạo hóa, không ngừng siêu việt cường địch trước mắt, đến cuối cùngd mới có thể chân chính đứng sừng sững ở đỉnh cao thế giới.

- Coi như cũng có chút quyết đoán. - Lão nhân nhẹ gật đầu. Hắn đã nói những lời cần nói. Nếu ngay cả dũng khí tranh đoạt cùng những thiên tài của đại vương triều, đại thế gia, thế lực lớn kia Chu Nguyên cũng không dám, vậy tiền đồ của hắn cũng chỉ có hạn, căn bản không có giá trị để lão phải quan tâm.

Hắn lấy ra một quyển địa đồ trong tay áo, nói:

- Đây là địa đồ của toàn bộ Thương Mang đại lục. Phía trên có đánh dấu vị trí Thánh Tích Chi Địa. Nếu xuất phát từ Đại Chu của các ngươi e rằng cần đi mất mấy tháng mới đến nơi. Nhưng cũng không cần lo, thời gian mở ra Thánh Tích Chi Địa còn có nửa năm, có lẽ các ngươi sẽ đến kịp

Chu Nguyên tiếp nhận địa đồ, mở nó ra. Ánh mắt hắn quét qua, lập tức tập trung tại vị trí trung tâm địa đồ. Chỉ thấy nơi đó có một điểm huyết hồng lớn đặc biệt gây chú ý.

Nơi đó có địa hình lõm, nhìn qua thật giống như bị một giọt máu tươi rơi xuống mà thành.

Chẳng qua là… Giọt máu tươi này không khỏi hơi bị kinh khủng.

- Đây chính là Thánh Tích Chi Địa sao? - Chu Nguyên lẩm bẩm nói, rồi chợt cảm thán một tiếng. Bởi vì hắn phát hiện, muốn từ Đại Chu vương triều đến nơi đó, cần đi qua mấy chục vương triều địa vực, có thể nói là cực kỳ xa xôi.

Cho dù có dùng tốc độ nhanh nhất để đi đường, e rằng ít nhất phải mất mấy tháng.

Nguyên nhìn chằm chằm vào địa đồ. Hiện tại chỉ sợ tất cả các nhân vật có thực lực mạnh mẽ trên tấm bản đồ này đều đã xuất phát hướng tới Thánh Tích Chi Địa.

Đây thật đúng là quần hùng hội tụ, kiêu tử trah tài.

Tuy nhiên, chỉ có như vậy mới khiến hắn càng thêm phấn khích. Con đường của cường giả cần không ngừng ma luyện, mà kiêu tử của những thế lực khắp nơi này, không phải là đá mài đao tốt nhất sao?

Trong mắt Chu Nguyên như có chiến ý nóng rực dũng mãnh bắn ra.

Lão nhân áo xám đưa địa đồ cho Chu Nguyên. Sau đó lão lại móc từ trong tay áo ra một khối ngọc bài, ném về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên vội vàng tiếp nhận. Ngọc bài kia có vẻ ngoài vô cùng xưa cũ, phía trên khắc rõ một cái triện văn, chính là một chữ “Thương“.

- Đây là cái gì? - Chu Nguyên nắm ngọc bài, nghi ngờ hỏi. Lão nhân mặc hôi bào lười biếng nói:

- Nếu như trong Thánh Tích Chi Địa kia ngươi có thể trổ hết tài năng, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết rõ vật này là cái gì. Nếu ngươi chẳng có gì khác người thường, cũng không cần lấy nó ra mà mất mặt.

Chu Nguyên buồn bực, nhưng vẫn gật gật đầu, cất nó vào trong túi càn khôn.

- Tiểu tử, lão phu đã nói xong. Hôm nay ta sẽ mang Ấu Vi cùng gia gia nàng rời khỏi nơi này. - Lão nhân mặc hôi bào nói.

- Hôm nay đi ngay sao? - Chu Nguyên khẽ giật mình. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi trong căn phòng nhỏ, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Trong phòng, Tô Ấu Vi cũng đang thu dọn một phen. Lúc đi ra, gương mặt xinh đẹp kia lại lần nữa xị xuống.

Nàng ngẩng đầu thấy Chu Nguyên, bốn mắt nhìn nhau. Hai người trong lúc nhất thời đều không biết nói gì.

- Điện hạ, ngươi cần phải nhớ, sau này nhất định phải tới tìm ta! - Tô Ấu Vi nói nhỏ.

Chu Nguyên gật đầu cười, nói:

- Yên tâm đi, sự tình ta đáp ứng thì sẽ không đổi ý.

Tô Ấu Vi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này mới tỏa ra một nụ cười rạng rỡ.

- Đi thôi.

Lão nhân mặc áo xám cười nhạt một tiếng, quay lại nhìn Chu Nguyên một chút. Lão cũng không có nói gì thêm. Tay áo vung lên, một đạo nguyên khí toát ra, trực tiếp cuốn lấy Tô Ấu Vi cùng gia gia nàng, sau đó hóa thành một vòng sáng hồng, phóng lên tận trời.

- Tiểu tử, cố gắng lên! Nếu như ngươi không cách nào thể hiện hết tài năng trong Thánh Tích Chi Địa kia, ta đề nghị ngươi sau này đừng đến tìm nàng nữa, Nếu không, e là ngươi sẽ tổn thương lòng tự trọng của mình đó, ha ha.

Khi lão nhân mặc áo bào xám kia hóa thành ánh sáng hồng phóng lên trời, một tràng tiếng cười cũng chầm chậm truyền vào tai Chu Nguyên.

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn qua phương hướng ánh sáng hồng kia biến mất. Một lúc lâu sau, hắn mới tràn đầy mất mát thu hồi ánh mắt. Hắn nhìn quanh tiểu viện sạch sẽ này, nhớ tới lúc trước lần thứ nhất đưa Tô Ấu Vi về nhà… Thời điểm đó, nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ hài bẩn thỉu. Nhưng bây giờ, nàng lại thể hiện ra vầng hào quang của mình. Tương lai, ai cũng không biết nàng sẽ đi đến một bước nào.

Có lẽ, thật đúng như lão nhân áo bào xám đó đã nói, tương lai, Tô Ấu Vi sẽ loá mắt đến mức ngay cả hắn cũng khó mà chạm đến.

- Lần tiếp theo gặp lại, phải chăng là cảnh còn người mất... - Chu Nguyên than khẽ.

Tuy nhiên, Tô Ấu Vi có duyên phận của nàng và nơi cần đi. Mà hắn, cần đi tranh đoạt tạo hóa của mình.

- Ta cũng nên cố gắng. Nếu không, về sau gặp lại, ngay cả nàng đều không sánh bằng thì thật mất thể diện. - Chu Nguyên cười cười. Trong hai con ngươi kia, bỗng có ánh sáng mãnh liệt bắn ra.

Hắn cúi đầu nhìn qua địa đồ trên tay.

- Thánh Tích Chi Địa… Có vẻ rất thú vị a…

- Võ Hoàng… Cuối cùng cũng có cơ hội chạm mặt ngươi a…

Chu Nguyên cười nhạt, sau đó cất bước ra khỏi tiểu viện, xoay người chậm rãi đóng cửa lại. Người nơi này đã đi rồi, cũng không biết lần sau mở ra sẽ là năm nào.

Tô Ấu Vi, hi vọng tương lai của ngươi, cũng rất đặc sắc.



- Cái gì? Ngươi muốn rời khỏi Đại Chu? - Trong vương cung, Chu Kình cùng Tần Ngọc nghe được dự định của Chu Nguyên, đều thốt lên ngạc nhiên.

Chu Nguyên gật gật đầu, đem địa đồ kia đặt ở trước mặt hai người. Hắn chỉ vào nơi được gọi là “Thánh Tích Chi Địa” kia, nói:

- Phụ vương, mẫu hậu! Bây giờ tất cả kiêu tử trên đại lục đều vì phần đại tạo hóa này mà tranh đấu, bao gồm cả Đại Võ vương triều Võ Hoàng. Nếu ta bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ rằng sẽ tiếc nuối cả đời.

- Thánh Tích Chi Địa a…

Chu Kình nhìn vào địa đồ, thở dài một cái. Hiển nhiên hắn cũng từng nghe nói qua nơi này. Tiếc là bây giờ địa vị của Đại Chu đã không bằng dĩ vãng,vì vậy cũng không dám mơ ước đến Thánh Tích Chi Địa kia nữa.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, Chu Nguyên vẫn nhận được tin tức từ địa phương khác.

- Nguyên nhi, Thánh Tích Chi Địa cực kỳ xa xôi, mà người đến tranh đoạt đều là kiêu tử các phương. - Tần Ngọc đau lòng nói. Làm sao nàng có thể không biết, muốn tranh đoạt phần tạo hóa này có bao nhiêu gian khổ.

Loại tranh đấu kia, đều sẽ là trận chiến sinh tử.

- Mẫu hậu chẳng lẽ không tin ta sao? - Chu Nguyên cười nói.

- Tiểu tử bướng bỉnh! - Tần Ngọc cười khổ. Trong lòng nàng, dĩ nhiên nhi tử nhà mình là tài giỏi nhất. Nhưng vừa nghĩ tới việc Chu Nguyên muốn rời khỏi bọn hắn, một mình gánh vác áp lực, trong lòng nàng sẽ rất khó chấp nhận.

Chu Kình trầm mặc, một lát sau nói:

- Lựa chọn của ngươi, là đúng.

Hắn rõ ràng phần tạo hóa này trọng yếu nhường nào. Nếu như Chu Nguyên có thể có được, đối với con đường tu luyện về sau, sẽ có trợ giúp vô cùng.

- Chỉ là, muốn cùng những kiêu tử kia tranh đoạt, rất khó! - Chu Kình rất rõ ràng, những kiêu tử được các đại thế lực dốc hết toàn lực bồi dưỡng kia chính là những người nổi bật trong thế hệ trẻ.

Chu Nguyên khai mạch hơi muộn, so sánh cùng những kiêu tử này vốn đã rớt lại phía sau một bước. Bây giờ muốn cùng bọn họ tranh đấu, rõ ràng là vô cùng gian nan.

Chu Nguyên gật gật đầu, cười nói:

- Nếu là dễ dàng, sao có thể gọi là tạo hóa chi tranh.

Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, những kiêu tử kia rõ ràng cũng không hề đơn giản. Nhưng nếu bọn họ khinh thường hắn, sợ rằng cũng không có hồng mềm để ăn.

- Phụ vương, Chiến Khôi tông di tích trong Hắc Uyên kia, ngươi phải nhanh chóng phái người âm thầm tiếp thu. Nếu như có thể đem hắn khống chế, lực lượng Đại Chu chúng ta tất nhiên có thể phóng đại. Tương lai đối kháng với Đại Võ, hẳn là trợ lực tuyệt vời. - Chu Nguyên nói ra.

- Yên tâm, cao thủ tinh thông nguyên văn ta an bài học tập ở chỗ Yêu Yêu đã học xong đạo nguyên văn chìa khoá để mở ra kết giới kia. - Chu Kình gật gật đầu.

- Ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát?

Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về nơi xa. Ở nơi đó, gió mây đang hội tụ.

- Ba ngày sau sẽ xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.