Nguyên Tôn

Chương 62: Chương 62: Thương Lan quận, Vệ Thanh Thanh




Dịch giả: Oa la la

Biên: Xiaooo

Thương Lan quận nằm ở biên giới phía tây nam của vương triều Đại Chu.

Lúc đám người Chu Nguyên đến ngoại thành Thương Lan quận thì cũng đã trôi qua nửa tháng.

Chu Nguyên ngồi trên xe ngựa nhìn về phía thành trì to lớn đằng trước. Nếu Đại Chu thành tràn đầy sự hùng vĩ thì Thương Lan quận lại tràn ngập khí thế hung hãn. Cũng vì nơi này cách biên giới Đại Chu khá gần cho nên quanh năm thường xảy ra chiến tranh khiến cho tòa thành tản ra một cỗ nghiêm trang.

Mà đa số những người đang đi trên đường. Nếu để ý kỹ một chút thì sẽ cảm giác được trên người bọn họ tản ra mùi máu rất nhạt, đồng thời còn có nguyên khí dao động mạnh yếu khác nhau.

Trong khi đó, Thương Lan quận lại nằm giáp với Hắc Uyên, mỗi ngày số lượng nguyên sư tập trung ở trong thành sau đó đi vào Hắc Uyên săn giết nguyên thú nhiều không kể xiết, bọn họ không chỉ bắt giết nguyên thú mà còn tìm kiếm cơ may từ vùng đất này. Nếu so sánh giữa Hắc Lâm Sơn mạch với Thương Lan quận thì giống như tiểu vu gặp đại vu vậy.

-Điện hạ, phía trước chính là Thương Lan quận, có điều số lượng người của chúng ta quá nhiều, không thể nào dẫn tất cả bọn họ vào thành được cho nên thần chỉ có thể ra lệnh cho bọn họ đóng quân bên cạnh doanh trại của Thương Lan quân mà thôi.

Lúc này, Lục Thiết Sơn cưỡi ngựa đến gần Chu Nguyên, giọng nói mạnh mẽ vang lên.

Nghe Lục Thiết Sơn sắp xếp như vậy, Chu Nguyên gật đầu một cái rồi nói:

-Dù sao hôm nay cũng trễ rồi, hiện tại chúng ta đến doanh trại nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai chúng ta sẽ đi bái phỏng Vệ tướng quân.

Nghe hắn nói vậy, Lục Thiết Sơn hô vâng một tiếng rồi xoay ngựa truyền lệnh cho nhóm thuộc hạ vòng qua tòa thành đi thẳng về hướng doanh trại.

Nhưng mà đối với đám người trong doanh trại Thương Lan quân thì cảnh tượng này không khác gì một đám người xa lạ kéo cả đội đến đây gây rối, cho nên khi nhóm người Chu Nguyên đang đi đến doanh trại thì cùng lúc đó, hơn mười mấy người cưỡi ngựa lao ra khỏi doanh trại chạy về phía họ.

-Các ngươi là ai?!

Dẫn đầu nhóm mười mấy người ngăn đoàn người Chu Nguyên lại là một vị tướng cấp bậc không cao, trên người mặc một bộ giáp màu đỏ, mà lúc đoàn người Chu Nguyên tiến lại gần bọn họ mới phát hiện vị tướng quân này lại là một cô gái.

Trên người cô ấy mặc một bộ nhuyễn giáp màu đỏ, bao phủ thân hình xinh đẹp lung linh, phía dưới áo giáp là một đôi chân thon dài thẳng tắp, kết hợp với chiến ngoa càng làm nổi bật vẻ đẹp của đôi chân.

Dưới mũ giáp lại là một gương mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào nhóm người Chu Nguyên, cặp chân mày lá liễu lộ vẻ hiên ngang.

-Ta là Lục Thiết Sơn, thống lĩnh cấm vệ quân.

Lục Thiết Sơn nhìn đám người vừa đến, hắn trầm giọng nói:

-Bọn ta phụng mệnh hoàng thượng đi đến Thương Lan quận, bây giờ đã trễ, không tiện làm phiền đại tướng quân cho nên bọn ta tính đến doanh trại Thương Lan quân nghỉ ngơi một đêm.

-Thì ra là Lục thống lĩnh.

Khi nghe Lục Thiết Sơn nói rõ thân phận của hắn thì vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của cô gái mặc giáp đỏ kia giảm bớt vài phần, có thể thấy bọn họ đã nhận được tin tức từ trước, lúc này cô mới nói:

-Vệ Thanh Thanh tham kiến Lục thống lĩnh.

-Cô là Vệ Thanh Thanh ư?

Ngồi trong xe ngựa nghe thấy tên của cô gái kia, trong lòng Chu Nguyên chợt nhớ đến Vệ Thương Lan sau khi lấy vợ thì sinh ra một nam một nữ, con gái của ông ấy hình như gọi là Vệ Thanh Thanh, vậy thì cô gái có tư thế oai hùng này chính là con của Vệ đại tướng quân rồi.

-Thì ra là thiên kim tiểu thư của Vệ tướng quân.

Lục Thiết Sơn cũng ôm quyền đáp lại.

Nghe hắn nói vậy, Vệ Thanh Thanh chỉ hờ hững nói:

-Ở đây chỉ có phó thống lĩnh Thương Lan quân Vệ Thanh Thanh, không hề có ai là thiên kim tiểu thư của quận thủ phủ.

Vệ Thanh Thanh nói như thế khiến Lục Thiết Sơn có chút nghẹn họng, sau đó hắn đành gật đầu một cái rồi mới bước sang một bên, để lộ Chu Nguyên đang đứng phía sau. Hắn vươn tay giới thiệu:

-Đây là Chu Nguyên điện hạ, lần này điện hạ cùng ta đi đến đây.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Vệ Thanh Thanh nhìn về phía Chu Nguyên. Thật ra cô cũng có nghe nói về vị điện hạ này, hơn nữa phủ thí Đại Chu phủ lần trước lại gây ra sóng gió rất lớn, nguyên nhân cũng do người này, một điện hạ phế vậtkhông thể nào khai mạch tu hành trong lời đồn lại có thể đánh bại Tề Nhạc, nhị vương tử của Tề vương phủ.

Nhưng mà khi nhìn thấy hai người Yêu Yêu Tô Ấu Vi đứng bên cạnh Chu Nguyên thì cô lập tức nhíu mày lại. Gương mặt của hai người Yêu Yêu Tô Ấu Vi cực kỳ xinh đẹp khiến cho Vệ Thanh Thanh hiểu lầm Chu Nguyên chỉ là một điện hạ phong lưu nhàn rỗi mang theo mỹ nữ đến đây dạo chơi mà thôi.

-Tham kiến Chu Nguyên điện hạ.

Bởi vì hiểu lầm nên ấn tượng của Vệ Thanh Thanh về Chu Nguyên không tốt lắm, vì vậy bề ngoại cô chỉ lạnh nhạt chắp tay hành lễ một cái, trong lòng lại lắc đầu suy nghĩ, xem ra phủ thí Đại Chu phủ có chút mờ ám rồi.

Cô thật sự không thể tin một điện hạ phong lưu mang hai mỹ nữ theo bên cạnh lại là người có thể đánh bại Tề Nhạc vốn có thiên phú không tệ của Tề vương phủ.

Từ nhỏ, tính cách cô rất kiên cường cho nên điều cô không thích nhất chính là hạng nam nhân đắm chìm trong sắc đẹp. Chính vì điều này mà Vệ Thanh Thanh bất chấp bản thân là một cô gái mà tham gia vào Thương Lan quân.

-Mời các vị hãy đi theo ta, ta sẽ cho người sắp xếp nơi đóng quân.

Nghĩ thế nên Vệ Thanh Thanh cũng không thèm đợi Chu Nguyên nói lời nào thì lập tức thúc ngựa quay người đi.

-Ớ…

Hành động này của Vệ Thanh Thanh khiến cho Chu Nguyên cảm thấy rất khó hiểu, hắn không rõ tại sao thái độ của cô gái này không hề tốt khi thấy hắn.

-Điện hạ, chúng ta nên đi thôi,

Dù sao hiện tại chúng ta đang ở trên địa bàn của người khác, điện hạ nhịn một chút.

Lục Thiết Sơn lên tiếng, hắn sợ Chu Nguyên tức giận mà quên đi mục đích của chuyên đi lần này chính là lôi kéo Vệ Thương Lan. Nếu bây giờ Chu Nguyên cãi nhau với Vệ Thanh Thanh sẽ khiến Vệ Thương Lan có ấn tượng xấu đối với bọn họ.

Thật ra Chu Nguyên không hề để bụng chuyện này, nghe thấy Lục Thiết Sơn có ý khuyên bảo hắn thì hắn khẽ cười một tiếng. Lúc trước hắn đã sớm biết được lòng người nóng lạnh ra sao cho nên sẽ không dễ dàng nổi giận với thái độ của Vệ Thanh Thanh.

-Chúng ta đi thôi.

Chu Nguyên phất tay ra hiệu. Lúc này đoàn người mới bắt đầu đi theo Vệ Thanh Thanh tiến vào trong doanh trại Thương Lan quân.

Thời điểm một ngàn cấm vệ quân hùng dũng đi vào doanh trại khiến rất nhiều binh lính chú ý đến. Nhưng mà ánh mắt của bọn họ lại tràn đầy sự tò mò xen lẫn sự khiêu khích.

Ở Đại Chu có ba đội quân cực mạnh bao gồm cấm vệ quân của hoàng thất, Tề vương vệ của Tề vương phủ và Thương Lan quân của đại tướng quân.

Cũng vì bọn hắn đèu được xem là một trong ba đội quân mạmh nhất cho nên lúc Thương Lan quân nhìn thấy cấm vệ quân, trong mắt đều lộ vẻ dò xét xem đám cấm vệ quân này có thật sự mạnh giống như mọi người nói hay không.

Ngay lúc đó đám Thương Lan quân đang vây quanh đội cấm vệ chợt tách ra hai bên, sau đó từ phía sau lại thêm vài người đang đi tới.

Lúc nhìn thấy bọn họ, Vệ Thanh Thanh hờ hững xuống ngựa.

Lúc này hai người Chu Nguyên, Lục Thiết Sơn cũng từ trong đoàn người bước lại gần.

Sau đó Vệ Thanh Thanh xoay người giới thiệu nhóm người vừa xuất hiện:

- Đây là những tướng lĩnh khác trong Thương Lan quân. Người này là biểu tỷ của ta, tên Vệ Đình.

Vệ Thanh Thanh vừa nới vừa chỉ vào một cô gái. Tuy rằng cô ta cũng mặc một bộ áo giáp lộ ra thân hình nở nang nhưng nhan sác lại kém hơn Vệ Thanh Thanh một chút. Sau khi được Vệ Thanh Thanh giới thiệu, ánh mắt cô ta liếc nhìn Chu Nguyên một cái, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói:

-Hóa ra vị này chính là điện hạ nổi tiếng mà chúng ta đã nghe qua sao? Không ngờ bản thân lặn lội đường xa đi đến nơi này nhưng cũng không quên mang theo hai vị mỹ nhân đi cùng, thật là an nhàn nha.

Khi nghe Vệ Đình nói xong, Chu Nguyên lập tức nhíu mày một cái, hắn có thể cảm giác được sự ác ý của cô ta đối với hắn.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy người phía sau cô ta thì Chu Nguyên đã hiểu lý do, người đứng bên cạnh Vệ Đình có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang nở nụ cười, hắn mặc một bộ áo giáp màu bạc còn mũ giáp thì được hắn kẹp ở bên hông.

Hơn nữa trên người hắn còn có nguyên khí đang dao động, có thể dễ dàng nhận ra người này là một cao thủ Dưỡng Khí kỳ, không những thế cấp bậc của hắn đã tiến vào hậu kỳ rồi!

Chu Nguyên nhìn người này một lát, hắn khẽ híp mắt lại suy nghĩ, bởi vì khuôn mặt của anh ta khiến Chu Nguyên có cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi.

Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ thì thanh niên mặc áo giáp màu bạc đã đi tới đối diện hắn, sau đó híp mắt cười hỏi:

-Người có phải là Chu Nguyên điện hạ không? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi.

Tuy người này luôn nở nụ cười xán lạn với Chu Nguyên nhưng ánh mắt của hắn lại giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, hắn lại vươn tay ra rồi nói.

-Ta tên là Tề Hạo, ta có nghe người khác nói rằng em trai không thích chịu thua người khác bị người chém đứt một cánh tay, chuyện này có thật không?

Khi Tề Hạo vừa dứt lời thì ánh mắt Chu Nguyên chợt lóe lên một cái, hắn (CN) đoán không sai, tên này chính là đại ca của Tề Nhạc, Tề Hạo.

-Trong thi đấu thì quyền cước không có mắt, có trách thì trách bản lĩnh của hắn không bằng người khác thôi.

Vẻ mặt Chu Nguyên bình tĩnh, hắn cũng vươn tay bắt lấy bàn tay của Tề Hạo, hờ hững đáp trả.

Nụ cười trên mặt Tề Hạo càng ngày càng đậm, hắn gật đầu nói:

-Lời của điện hạ hoàn toàn chính xác, bản lĩnh của thằng nhóc kia không bằng người, có bị người ta chặt đứt một cánh tay cũng đáng.

Sau đó hắn lại làm ra vẻ nhiệt tình nói tiếp:

-Bởi vì mọi người trong Thương Lan quân nghe nói hôm nay cấm vệ quân hoàng cung sẽ đến đây, cho nên bọn họ rất cao hứng đã chuẩn bị tiệc rượu hoan nghênh mọi người vào tối nay, điện hạ ngài nhất định phải tham gia với bọn ta.

-Dù sao tính tình của mọi người trong quân đội có chút thẳng thắn, lỡ như ngài mà không đến được, bọn họ lại nghĩ rằng điện hạ đang khinh thường người của Thương Lan quân mất.

Tề Hạo cười nói.

Mi mắt Chu Nguyên hơi rũ xuống, hắn lên tiếng:

-Ngươi yên tâm, nếu mọi người đã nhiệt tình như thế thì ta chắc chắn sẽ đến chung vui với mọi người.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Tề Hạo gật đầu cười một cái rồi mới nhỏ giọng nói:

-Có điều, ta xin nhắc nhở điện hạ một chút, nơi này chính là Thương Lan Quận, rất gần với Hắc Uyên. Cho dù có vị điện hạ nào đó chết ở đây thì cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì cả, vậy nên mong điện hạ cẩn thận nhé.

Chu Nguyên cũng cười khẽ một tiếng rồi thấp giọng đáp trả lại Tề Hạo:

-Nếu là vậy thì ngươi càng phải cẩn thận, ngay cả người chết có thân phận điện hạ cũng không quan trọng thì vương tử của một vương phủ chết đi cũng không phải chuyện to lớn gì.

Lúc Chu Nguyên vừa nói xong, Tề Hạo cười lớn vài tiếng, mà bàn tay của hai người bọn họ đang nắm chặt nhau chợt buông tay tách ra. Chẳng qua tầm mắt bọn họ khi nhìn về đối phương lại lộ ra sát ý lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.