Kết thúc bữa ăn, Hàn Vũ Thanh về tới nhà đã mười giờ tối. Tuy lúc chiều cô uống ít rượu nhưng vì uống cả buổi nên cũng có chút mệt.
Tắm rửa xong, uống một ly nước, lên giường nằm đã là mười một giờ. Hàn Vũ Thanh dựa vào đầu giường, lấy máy tính xách tay đặt lên đùi. Cô vào trang chủ Baidu, gõ lên cái tên chiều giờ mình luôn tò mò: <Thẩm Tri Du>. Kết quả phát hiện được mấy chục triệu kết quả. Quả nhiên là đại ngôi sao.
Hàn Vũ Thanh tìm kiếm thông tin cá nhân nàng, rồi vào album nhạc, chợt dừng ở bài hát <Ending> kia. Cô đình trụ vài giây, lập tức bấm vào đó. Giọng hát của Thẩm Tri Du vang lên cùng tiếng đàn dương cầm.
“Quả nhiên, là bài hát này“. Hàn Vũ Thanh tự nhủ một chút. Sau đó lại tìm thêm nhạc nền của bài hát.
Lần này chỉ có âm thanh của dương cầm, Hàn Vũ Thanh thất thần, đôi mắt ánh lên vẻ hoài niệm.
=============
Một năm trước.
Nước Anh.
Trời đang vào đông, một cơn gió thổi cũng làm cho người đi đường không tự chủ khép chặc áo khoác. Hàn Vũ Thanh lưng đeo ba lô xanh, áo khoác đen to dày dài tới đầu gối bao bọc cô khỏi cái lạnh. Cô đang trên đường về nhà sau tiết học buổi sáng. Hôm nay vì rảnh rỗi cô phá lệ đi một con đường khác so với con đường trực tiếp về nhà cô.
Đưa tay sửa lại khăn quàng cổ, Hàn Vũ Thanh nhìn thấy phía trước có một đám người đang tụ tập, mọi người tụ thành vòng tròn trước một cửa hàng nhạc cụ lớn.
Cửa hàng đó rất lớn, con đường này vốn cho người đi bộ nên một đám người tụ tập ở đó rất thu hút sự chú ý.
Hàn Vũ Thanh cũng tò mò đi lại, qua khe hở của hai người, cô thấy được phía bên trong.
Một người con gái tóc dài tới thắt lưng, đầu đội nón kết trắng, mặc một thân áo trắng dày, khuôn mặt bị che bởi khẩu trang nhưng vẫn lộ ra một đôi mắt màu nâu đẹp câu hồn. Lúc đó, cô gái có vẻ đắm chìm vào ca khúc nên những ngón tay chạy trên phím đàn rất nhanh, đôi mắt óng ánh nước lộ một cỗ bi thương theo điệu nhạc buồn.
Hàn Vũ Thanh đã từng thấy rất nhiều người chơi nhạc cụ nhưng một khắc này, cô vẫn bị kinh diễm.
Trên phím đàn dương cầm trắng, ngón tay cô gái ấy nhảy múa rất điệu nghệ giống như cô ấy vốn tách khỏi không gian, chìm vào thế giới của riêng cô ấy.
Một khắc đó, Hàn Vũ Thanh chỉ nhìn thấy mỗi cô gái chơi đàn kia. Cô thừa nhận, cô bị đôi mắt ấy thu hút, cô chưa từng nghĩ đôi mắt của một người lại sâu sắc thu hút cô đến vậy hoặc có lẽ đến giờ cô mới gặp được người ấy.
Đến khi Hàn Vũ Thanh hoàn hồn, chiếc đàn kia đã không còn hình bóng người đó, mọi người cũng đã tản đi. Bóng hình cô ấy đã biến mất khỏi đây như chưa từng được xảy ra.
Nhưng Hàn Vũ Thanh vẫn nhớ mãi như in hình ảnh ấy, bóng hình ấy cũng như đôi mắt sâu thẵm ấy.
==============
Ánh mắt Hàn Vũ Thanh dần dần lấy lại tiêu cự, lại bỗng nhớ hình ảnh hôm nay khi Thẩm Tri Du ngồi trên sân khấu biểu diễn.
Đúng vậy, chính là cô ấy. Hàn Vũ Thanh nhìn hình nàng trên máy tính, lướt đến đôi mắt nâu của nàng, lại thêm khẳng định một lần nữa.
Một năm nay, Hàn Vũ Thanh vẫn không thể quên được cảnh tượng ở con đường ngày đó.
Hàn Vũ Thanh gập máy tính lại, đầu tựa về phía sau, nhắm mắt lại, nhoẻn miệng cười.
- ----------------------------