Nguyện Ước Cuối Cùng

Chương 13: Chương 13




Thẩm Tri Du dừng chân một chút, Hàn Vũ Thanh mới giải thích: “Tôi không có ý gì. Chỉ là tôi vốn ở nước ngoài học tập, không rành về giới giải trí trong nước nên tôi chỉ hơi tò mò. Nhưng mà ngược lại tôi rất thích nghe nhạc của cô, cô hát rất hay...“.

Thẩm Tri Du lần đầu tiên muốn cười, nàng còn chưa có làm gì mà người này luống cuống giải thích như thế. Nàng hơi mỉm cười, độ cong rõ rệt trên môi: “Tôi lại không có nói gì“.

Hàn Vũ Thanh im lặng, hơi hơi cúi đầu, gãi gãi lỗ tai một chút: “Thật xin lỗi“.

Thẩm Tri Du mím môi cười: “Cô không làm gì có lỗi, xin lỗi cái gì“.

Người này bộ dáng thong dong tự tin mà lại thật thà như vậy làm cho Thẩm Tri Du hơi buồn cười, cô rõ ràng hơn tuổi nàng.

Hàn Vũ Thanh thấy ý cười của nàng, trong lòng vui vẻ, nói: “Tôi rất thích nghe cô hát, cô là ca sĩ trong nước đầu tiên tôi nghe“.

“Cảm ơn“. Thẩm Tri Du nhẹ giọng nói.

“Thật ra tôi mới về nước, tôi cũng chẳng có bạn bè nào, tôi... muốn kết bạn với cô, như vậy... có được không?“. Hàn Vũ Thanh cẩn thận xem nàng.

Thẩm Tri Du nhìn Hàn Vũ Thanh thấp thỏm chờ đợi, nàng hơi mềm lòng, nàng cũng không muốn chọc người ta sợ: “Ừm, vậy thì làm bạn“.

“Ừ“. Hàn Vũ Thanh thở dài nhẹ nhõm, cười cười.

Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Tri Du vang lên, nàng lấy ra xem một chút, nhận: “Vâng“. Chỉ nghe thấy nàng “ừm”, “ừm”, “vâng”, “dạ” một hồi rồi gác máy. Sau cùng còn bồi thêm “em tới ngay” là đủ biết nàng có việc bận.

Hàn Vũ Thanh liền giành trước nói: “A nếu cô bận thì cứ đi đi, tôi đi tới đây là được rồi. Còn có... tôi muốn mời cô một bữa cơm để cảm ơn, không biết tối cô có rảnh không?“.

Thẩm Tri Du cũng xem cô là bạn bè nên cũng không ngần ngại: “Tối tôi có thể bận cũng có thể rảnh“.

“Như vậy đi chúng ta trao đổi số điện thoại, khi nào xong thì cô liên lạc với tôi“.

Thẩm Tri Du thấy từ chối cũng không tiện, và thật ra cô có ấn tượng không tệ đối với nàng, dù sao đã nói là làm bạn nên nàng cũng cho đối phương số điện thoại: “Nếu như bảy giờ tôi không gọi cho cô thì không cần chờ tôi, có thể tôi sẽ có việc đột xuất“.

Hàn Vũ Thanh thật muốn nói có trễ cũng không sao, nhưng chưa kịp mở lời thì nàng đã đi khuất rồi, có vẻ thật sự vội.

Đến tối, quả thật Thẩm Tri Du bận, nàng bàn bạc nhạc với nhà sản xuất đến chín giờ tối, trong lúc đó cũng có ăn lót dạ chút ít.

Lúc Thẩm Tri Du xem đồng hồ mới phát hiện đã trễ rồi, đang tính toán xem có nên gọi hỏi một chút với người bạn mới này hay không.

Bên này Hàn Vũ Thanh một mực chờ đợi, ngồi trong nhà, cô mới ăn mấy miếng táo đỡ đói mà thôi. Vốn cô tính sẽ không chờ trễ như vậy nhưng mà lại ngồi một mạch tới giờ này. Thế là dứt khoát nhắn tin: <Nếu xong việc thì gọi cho tôi nhé?>.

Thẩm Tri Du đã định cất điện thoại, nàng cho là Hàn Vũ Thanh chắc hẳn biết rồi, sẽ không chờ nàng thì tin nhắn vang lên.

Thẩm Tri Du nghi hoặc gọi đến: “Tôi đã xong việc. Cô chưa ăn?“.

Hàn Vũ Thanh nghe ra một chút mỏi mệt của nàng cũng không nói thật: “Không có, tôi đã ăn rồi. Cô ăn chưa?“.

“Đã ăn một ít“.

“Ừ, vậy tối mai có rảnh hay không? Bù lại?“.

“Hẳn là không có việc gì“.

“Vậy bảy giờ ở Minh Cửu nhé, thật ra tôi chỉ biết mỗi chỗ này“. Hàn Vũ Thanh hơi xấu hổ nói.

Thẩm Tri Du cười khẽ: “Được“.

“Mai gặp“.

“Ừm“.

Thẩm Tri Du cảm thấy hảo cảm lại tăng thêm một bậc, chưa có ai khiến nàng tin tưởng như người này, rõ ràng mới gặp có hai lần. Nàng lắc lắc đầu, lên xe về nhà.

Có lẽ nàng cảm thấy Hàn Vũ Thanh thật thà, khác hẳn với những người tiếp cận nàng với ý đồ xấu. Hoặc là định mệnh của trời đất, làm sao con người có thể hiểu được.

- ---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.