Nguyện Ước Cuối Cùng

Chương 1: Chương 1




Một giờ chiều, ánh nắng gay gắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây trước cổng sân bay to lớn, xuyên qua một lớp kính dày cộm chiếu vào một mảng sáng lớn bên trong sảnh sân bay thành phố T.

Điều đó cũng không khiến những đôi chân đứng trước cổng chờ mảy may để ý. Hàng nghìn bóng người đứng nhốn nháo không yên, trên tay họ là những tấm áp phích cỡ lớn. Lại nhìn bên cánh phải là hàng trăm cái camera quay chụp chuyên nghiệp, có mấy người còn cầm sổ tay nhỏ và micro. Xem chừng là phóng viên của nhiều đài truyền hình tạp chí khác nhau.

Anh chàng phóng viên đứng phía đầu, tay vác camera nặng trịch, mồ hôi nhễ nhại chảy dài qua thái dương, ước cả tấm lưng nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn cửa ra vào.

Tình trạng này diễn ra đã lâu rồi, hẳn là từ hai giờ trước. Trong lòng họ cũng chẳng để ý, đã cất công chen lấn tới giờ, không thể bỏ cuộc...

Rốt cục, thời khắc kia đã tới, ở phía bên kia cổng ra, một bóng người con gái dần xuất hiện. Đầu tiên là đôi chân dài thẳng tắp cùng chiếc quần thể thao xám rộng bó cổ chân, dưới chân mang đôi adidas trắng đen, dáng người nhỏ nhắn lồi lõm rõ ràng ước chừng cao khoảng 167 cm, tương phản hoàn toàn với đôi chân tưởng như một mét bảy kia. Trên người cô gái này mặc một chiếc áo khoác thể thao cùng màu với quần; vai đeo túi YSL nhỏ nhỏ. Lướt đến khuôn mặt bị che khuất sau khẩu trang và kính râm hoàn toàn vẫn dễ nhận ra là một đại mỹ nhân hiếm có. Một bên mái tóc rũ xuống sườn mặt, một bên vén sau tai, nâu hạt dẻ một màu chạm đến thắt lưng, đuôi tóc hơi xoăn tự nhiên. Có thể khẳng định để người này ở đây quay CF quảng cáo dầu gội thì cũng không khoa trương lắm! . truyen bac chien

“A...a...a...” Tiếng thét chói tai vang lên huy hoàng khi cô gái bước qua cổng. “Lạch xạch... lạch xạch...” Tiếng chụp ảnh cũng thay phiên náo náo nhiệt. Có lẽ đã biết trước điều này nên hàng rào được lắp dài trên con đường từ cổng ra đến bãi đậu xe bên ngoài, cùng đứng là mấy người đàn ông lực lưỡng của nhân viên an ninh sân bay cử đến.

Một đường đi ra ngoài tuy là an toàn nhưng tiếng ồn náo động cũng không vì thế ngừng lại.

“Xin lỗi, cô Thẩm... xin cho tôi hỏi một câu a... tôi là phóng viên của tập san...” Mấy tên phóng viên chen chút sứt đầu mẻ trán gấp giọng, đuổi theo cô gái.

Thấy “cô Thẩm” không hề để ý tới họ, họ quả nhiên thật gấp chết rồi. Phải biết bây giờ muốn gặp cô gái này là hiếm có thế nào, họ vất vả đợi lâu như thế, không thể tay không ra về a.

Cô gái này ở trong giới hầu như chỉ tiếp những câu hỏi liên quan tới sản phẩm âm nhạc của mình, không có tiếp những loại câu hỏi khác.

Đến khi nàng đến gần xe, nàng mới quay sang chỗ fan đứng, nở cụ cười nhẹ mê người giấu sau khẩu trang làm mi mắt cong cong, nàng chậm rãi đưa tay phất phất nói tạm biệt.

Các fan đứng đầu trông thấy, thất thần một chốc, rồi chảy nước mắt la: “A..a...a... Thẩm Tri Du là nhất, Du nữ thần...” Fan phía sau đứng xa nóng lòng chen lên muốn nhìn gần hơn, đẩy người đằng trước một chút. Dần dần đẩy người đứng hàng đầu ngã về trước, đụng vào hàng rào, “tê” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.