Nguyện Ước Cuối Cùng

Chương 25: Chương 25




Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm qua, khi Thẩm Tri Du nhận thức được, nàng mất ngủ. Ngày thường cơ thể nàng rất tốt, chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng. Nếu không có thông cáo, nàng luôn sinh hoạt đúng giờ nên nàng trước chưa từng mất ngủ.

Thở dài một hơi, không chịu nổi nữa, Thẩm Tri Du ngồi dậy đi ra phòng khách. Cầm một ly nước nhấp từng ngụm, nàng thả lỏng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mà không bật đèn.

Ánh trăng xuyên qua khung cửa kinh sát đất chiếu sáng một nửa căn phòng. Khung cảnh yên tĩnh cùng ánh trăng sáng này lại tựa hồ không phù hợp lắm với hình ảnh người con gái đang suy tư dựa cả người lên ghế, khép nửa con mắt ngẩn người.

Thẩm Tri Du nhớ lại rất nhiều hình ảnh, đều liên quan đến một người. Đối với nàng, tình cảm là thứ gì đó rất mông lung, nàng chưa từng cảm thụ được. Trước giờ nàng chỉ biết tình bạn, tình cảm của người hâm mộ, tình thân, đây là những tình cảm nàng luôn nhận lấy từ những người xung quanh.

Thẩm Tri Du thừa nhận, có rất nhiều người thích nàng và từng truy nàng, nhưng nàng chưa từng có cảm giác. Ấy thế mà đến nay Thẩm Tri Du có cảm giác thực kỳ lạ với một người bằng hữu chỉ trong vài tháng. Cảm giác hồi hộp, xúc động, bối rối còn có cả lo lắng, chỉ dành cho cùng một người.

Đương nhiên, ngoài những cảm xúc đó ra, điều khiến nàng băn khoăn là hai lần tim đập lệch nhịp, là hai lần nàng đối mặt với Hàn Vũ Thanh.

Thẩm Tri Du biết đến loại tình cảm đồng giới này vì gia đình nàng thường xuyên ở nước ngoài. Đối với Thẩm Tri Du, tình cảm là thứ không liên quan đến giới tính hay bất cứ thứ gì, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ những người lưỡng tình tương duyệt với nhau, như ba mẹ nàng chẳng hạn.

Nhưng mà nàng vẫn là một cô gái trẻ không hề có kinh nghiệm yêu đương, lý thuyết luôn dễ dàng hơn thực tiễn, tình huống này xảy ra với bản thân, Thẩm Tri Du cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Thẩm Tri Du biết bản thân mình có cảm giác đặc biệt với Hàn Vũ Thanh, chỉ là chưa muốn kết luận quá nhanh. Thẩm Tri Du vẫn là tự nhủ để thời gian xác định đi, đây là tình cảm đầu tiên của nàng, nàng không muốn có bất kỳ sai lầm nào.

Cả đêm suy nghĩ rốt cục thông suốt, nàng có thể yên tâm đi ngủ rồi.

- --------------------------------------

Ở bên đây, Hàn Vũ Thanh ngược lại tinh thần phấn chấn mở video trò chuyện với cô út

“Cô, cô quen biết với Tri Du bao lâu vậy?”

Hàn Tuyết Mai bấm tay tính toán: “Khoảng hơn năm năm đi“.

Hàn Vũ Thanh đình trệ trong giây lát, vẻ mặt lộ ra tiếc nuối.

“Con sao thế?” Hàn Tuyết Mai nhìn cháu gái xấp xỉ tuổi mình hơi nghi hoặc.

“Quen biết lâu như vậy, cô cũng không giới thiệu cho con biết“.

Hàn Tuyết Mai vờ giận, cười: “Sao lại trách cô rồi? Nàng là bạn cô, cớ gì lại đi nói với con“.

Hàn Vũ Thanh thở dài. Cô út nhìn cháu gái có ý tứ, chớp mắt: “Con... thích nàng phải không?“.

Mặt Hàn Vũ Thanh hơi nổi lên ửng đỏ khác thường, Hàn Tuyết Mai cười nham hiểm: “Bị cô đoán trúng rồi, nàng tương lai sẽ trở thành cháu dâu của cô nhỉ?“.

“Cô đừng nói vậy... con còn chưa có thổ lộ” Hàn Vũ Thanh ánh mắt oán than nhìn cô út.

“Thái độ của Tri Du thế nào?”

“Chắc là đã nhận ra đi, cô ấy thông minh như vậy” Hàn Vũ Thanh gãi gãi tay mình, trầm ngâm nghĩ.

Hàn Tuyết Mai nhìn cháu gái mình an ủi: “Nàng sống ở nước ngoài từ nhỏ, sẽ ổn thôi“.

“Dù thế nào cô cũng ủng hộ con” Hàn Tuyết Mai cười cười, trong mắt ánh lên tia cảm xúc không rõ, giọng nói bất chợt nhỏ xuống, lúm đồng tiền quen thuộc từ từ biến mất nơi gò má...

Hàn Vũ Thanh vì suy nghĩ mà không nhìn thấy sự khác thường kia, trong lòng còn lo lắng về Thẩm Tri Du. Tự dặn lòng với bản thân, cô sẽ kiên trì dõi theo nàng, đợi nàng chân chính cho cô một câu trả lời.

- -----------------------------------

“Em về nước sao?” Cung Tố Nhan có chút bất ngờ.

“Hẳn là như vậy, nhưng mà chắc phải sang năm, qua Tết âm lịch mới trở về được” Cung Chí Vĩ thở ra một ngụm khói, lỗ mũi đỏ vì thời tiết khắc nghiệt cũng không làm mất đi vẻ điển trai trên mặt.

“Ừ, cũng tốt, xong việc hẳn rồi về” Cung Tố Nhan cười nói với em trai.

Cung Chí Vĩ hơi ngập ngừng: “Chị... Tri Du dạo này có khỏe không?“.

Hiểu ý, Cung Tố Nhan trả lời không do dự: “Rất khỏe, rất nổi tiếng“.

“Thật tốt”

Ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt chàng trai đang cười sáng chói ấy làm bừng lên một góc đường nào đó ở nước Nga.

- -------------------------------

Lời của tác giả: *Bật mí bí mật* Có ai tò mò về nhân vật Hàn Tuyết Mai không nhỉ? Chuyện xưa của nhân vật này sẽ được tiết lộ một chút xíu trong chương cuối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.