Cung Tố Nhan đi trên hành lang trong công ty, vừa đi vừa xoa bóp cái cổ mỏi nhừ. Nói tới phải thật sâu thở dài, hôm qua xử lý công việc đến hai giờ sáng. Sáng nay bảy giờ lại có cuộc họp, Cung Tố Nhan đã mấy đêm thức khuya, thực sự có chút không chịu nổi.
Vốn là cô muốn cùng đi với Thẩm Tri Du bầu bạn với nàng, ấy vậy mà công việc cứ tới tấp. Gặp thêm chuyện mấy ngày nay nghệ sĩ trong công ty lại bị phóng viên moi ra tin đồn ảnh hưởng tới cổ phiếu, Cung Tố Nhan buồn bực không thôi.
Thở dài một cái, Cung Tố Nhan định đi pha một ly cà phê. Cô vừa từ phong họp ra, lười nhác về phòng mình, trực tiếp đi phòng pha chế. Từ cửa kính sát đất ở trong phòng có thể nhìn thấy cảnh đẹp đô thị ở thành phố T, rất có ý vị. Căn phòng này chỉ dành cho cấp cao của công ty, đãi ngộ hoàn toàn khác.
Nhấp một ngụm cà phê, Cung Tố Nhan mới nhàn nhạt thỏa mãn.
'Cạch' cửa mở ra, Cung Tố Nhan nhìn Hàn Vũ Thanh ở cửa, cười một chút: “Là Vũ Thanh à, đến đây thư giãn sao?”
Hàn Vũ Thanh cười thật thà: “Em khát nước“.
Hôm nay công ty mở họp, không thể thiếu cổ đông lớn Hàn gia. Từ lúc ông Hàn cha cô ủng hộ Cung Tố Nhan, cô cũng xem Cung Tố Nhan là bạn bè, cũng nói chuyện qua nhiều lần. Huống chi Cung Tố Nhan là người đại diện của Thẩm Tri Du nữa nha!
Cung Tố Nhan cười khẽ mấy tiếng: “Dạo này bận quá, chị tính đến xem Thẩm Tri Du mà chẳng có thời gian. Chị cũng muốn được đi chơi ít ngày. Haiz, tiếc quá“.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Cung Tố Nhan móc điện thoại ra, khoe với Hàn Vũ Thanh là Thẩm Tri Du gọi.
“Alo, tiểu cô nương quay MV thế nào rồi?” Cung Tố Nhan trực tiếp bắt máy.
“Chị Tố Nhan... ha... ha... “. Tiếng thở dồn dập của Tiểu Hà vang lên, hình như vừa mới vận động mạnh, giọng nói cũng gấp rút.
“Sao em cầm điện thoại của Tri Du“. Cung Tố Nhan dự cảm không lành bỏ ly cà phê xuống.
Hàn Vũ Thanh đứng kế đó nghe thấy, nghiêm túc nhìn Cung Tố Nhan đang nhíu mày nghe điện thoại, bất giác cũng lo lắng theo.
Tiểu Hà lấy hơi thật lâu, nói từng chữ rõ ràng: “Chị Tố Nhan, chị Tri Du ở trường quay không may gặp tai nạn, bị ngã từ thang xếp xuống, đã đưa vào bệnh viện, hiện giờ còn đang cấp cứu...”
Sau đó chịu không nổi, tiểu trợ lý rơi lệ nghẹn ngào: “Chị mau tới đây đi... em sẽ kể chi tiết sau“. Tiểu Hà nhanh chóng cúp máy.
Bây giờ Tiểu Hà lo lắng muốn chết, đi qua đi lại ngoài phòng cấp cứu, tay qua loa lâu nước mắt trên mặt. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Tri Du gặp phải tình huống này, nàng đã theo chị ấy năm năm rồi, nhìn thấy người nàng yêu quý rơi từ trên cao xuống, nàng đau lòng không chịu nổi. Bình thường Thẩm Tri Du rất tốt với trợ lý như nàng, xem nàng như em gái, nàng cũng xem chị ấy như chị gái. Nhìn chị ấy trầy xước bầm tím khắp người, sắc mặt trắng bệch dọa Tiểu Hà hỏng rồi.
Tiểu Hà cũng nhạy bén thấy chuyện tai nạn này chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng cứ việc Tiểu Hà và mấy vệ sĩ kiểm tra thang xếp rất kỹ, lại không hề có vấn đề gì.
Lúc ấy, thấy trời rét lạnh, Tiểu Hà bèn chạy đi cửa hàng mua cho Thẩm Tri Du mấy thứ giữ ấm. Phải biết Thẩm Tri Du thể hàn, cơ thể luôn lạnh, đặc biệt lạnh vào mùa đông.
Sau đó khi Tiểu Hà trở về liền đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tri Du từ thang xếp ngã xuống, hoảng loạn vứt túi đồ chạy đến cùng người ta giúp đỡ đưa nàng đi bệnh viện.
Biết chuyện này cần giải quyết liền, Tiểu Hà không kịp nhìn liền lấy điện thoại của Thẩm Tri Du gọi cho Cung Tố Nhan.