(Người dẫn truyện)
Tại đài phun nước, một đoạn piano và chất giọng quyến rũ của Price lại vang lên.
- Vậy là thời gian của chương trình [Bữa ăn của nhà vua] đã sắp kết thúc, phải nói lời tạm biệt với khán giả mất rồi. Anh có cảm nhận thế nào khi được giao vai trò dẫn chương trình, Roland. (Price)
- V-vâng. Tôi rất vui khi thấy những kiến thức của mình giúp ích được cho mọi người dù chỉ là chút ít. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc trở thành dẫn chương trình quả thật quá khó đối với tôi. Tôi mong rằng có ai đó sẽ thay tôi vào lần tới. (Roalnd)
- Để xem nào, chúng ta sẽ có lần tới chứ. Người nghĩ thế nào, thưa bệ hạ? (Price)
- À, để xem. Nếu có yêu cầu lần tới chắc hẳn lần này chúng ta đã làm tốt. Đúng không, Roland? (Mozart)
- C-Cá nhân tôi không có yêu cầu gì cả! (Roland)
- Đừng nói vậy chứ, hãy tiếp tục vào lần tới~ (Price)
- Hiiiiiiiiii! Làm ơn tha cho tôi đi mà! (Roland)
- Cảm ơn mọi người đã theo dõi cho đến hết chương trình. Chương trình này được tường thuật bởi tôi, Price Ingrid và… (Price)
- Roland Jason Monahand. Vâng! (Roland)
- Vậy mọi người. Xin chào tạm biệt. (Price)
Điệu nhạc nền lại vang lên và hình ảnh cũng mờ dần. Rõ ràng là chương trình đã kết thúc.
Khi buổi trình chiếu kết thúc, tiếng thở dài có thể nghe thấy từ mọi người ở quảng trường.
- A… đã hết rồi sao? (Người dân C)
- Nó hay đến không ngờ đấy. Tôi muốn xem lại lần nữa (Người dân D)
- Đúng vậy. Ngay cả khi không được chiếu hàng ngày, nhưng tôi mong nó sẽ được chiếu định kì. (Người dân C)
- Nhưng nếu có yêu cầu cho nó, chẳng phải nó sẽ được chiếu lại sao? Vậy nếu nộp yêu cầu đó trong buổi [Cuộc họp quốc gia] thì sao? (Người dân D)
- Ồ! Đó quả là ý hay đó. Hãy cùng bàn bạc với thị trưởng nào. (Người dân C)
Những lời bàn tán đó xuất hiện khắp thủ đô.
Sau cùng thì hình thức giải trí ở đất nước này chỉ giới hạn ở việc đánh bạc hay cá độ ở các quán rượu. Những người dân đã đệ trình ý kiến một [Chương trình đa dạng] (Dù Mozart chỉ muốn trình chiếu một buổi [Thời sự] về vấn đề thiếu hụt lương thực, nhưng với Price và Roland dẫn chương trình bằng những lời nói tinh nghịch, một phần chương trình giống như show ẩm thực, và cảnh những người đẹp kêu lên “Aaaaaa” khi ăn thử những món ăn lạ thì điều này là không tránh khỏi) với nội dung đề xuất về một hình thức giải trí mới ngay trước mắt họ. Thực sự thì chỉ sau vài ngày, Hội đồng quốc gia đã nộp [Thư đề nghị sử dụng Hoàng thoại phòng theo định kì] cho nhà vua. Mozart đã chấp nhận nó và lập ra đài truyền hình Hoàng gia Arrow trình chiếu vào mỗi tối.
Có vẻ cũng có những người có quan điểm khác so với số đông.
- Khi tôi mới nghe thấy vị vua mới lên ngôi bất ngờ như vậy, tôi đã nghi đây là một cuộc soán ngôi. Tuy nhiên, vị vua trẻ này, thật bất ngờ là một người vô cùng thân thiện (Ông lão A)
- Đúng vậy. Tôi nghĩ giờ đã hiểu tại sao vua Lisa nhường ngôi (Ông lão B)
- Nữ hoàng trông cũng đầy sức sống. Tôi đã từng nghĩ cuộc hôn nhân là trái ý cô ấy đấy. (Ông lão A)
- Thái độ của họ với nhau vô cùng hòa nhã. Quan hệ của họ chắc phải rất tốt. (Ông lão B)
- Hohoho, có lẽ năm sau chúng ta sẽ thấy hoàng tử được hạ sinh thôi. (Ông lão B)
- Đứa trẻ của một vị vua thông thái và thân thiện cùng một cô nữ hoàng quý phái à? Tôi háo hức muốn được nhìn thấy thời điểm đó quá. (Ông lão B)
- Đúng vậy. Hohoho (Ông lão A)
Cả hai ông lão đều cười to.
[Vị vua thông thái và thân thiện]… Đó là đánh giá của họ về Mozart.
Tuy nhiên điều đó chỉ đúng một vế.
Mozart chắc chắn không hề là một [vị vua thân thiện]
- ------------------------------
- Đưa tôi báo cáo về tình hình các nước lân cận, nhanh lên! (Mozart)
Tại phòng làm việc của nhà vua: Tôi đang ngồi trên ghế chủ tọa và ra lệnh cho Bendan người đang đứng cạnh chiếc bàn.
Giọng nói lạnh lẽo. Ánh nhìn có thể khiến kẻ khác rùng mình. Chẳng ai có thể tưởng tượng đó là không khí phát ra từ người mà vài giờ trước còn đang xuất hiện trên chương trình nấu ăn. Sau cùng thì nơi này chỉ có mặt tôi và Hakuya. Lúc này, Liecia và những người người khác có lẽ đang vui vẻ ăn mừng buổi công chiếu thành công. Alisa, người luôn tự nhận là vệ sĩ riêng và luôn kè kè bên tôi, cũng đang tất bật chuẩn bị tiệc.
Sau khi chúng tôi lỉnh đi giữa bữa tiệc, chúng tôi đã có thể bàn công chuyện riêng trong văn phòng chính phủ.
Bendan cũng không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của tôi, liền trải ra một tấm bản đồ thế giới ở trên bàn.
- Thần sẽ bắt đầu báo cáo. Đầu tiên là khảo sát về vị trí của chúng ta trên lục địa: vương quốc chúng ta nằm ở rìa đông nam lục địa, các nước giáp ranh ở phía Bắc: [Liên Minh các quốc gia phương đông], ở phía tây: [Lãnh địa công tước Elvis] và ở phía tây nam: [Cộng hòa Asa]; tất cả có 3 nước. Quốc gia có chung biên giới trên biển với chúng ta [Liên hiệp quần đảo Reginald] nằm ở vùng biển viễn đông, quốc gia thương nghiệp [Kenneth] thì nằm ở phía tây của [Lãnh địa bá tước Zachery]. Đối với chúng ta, số quốc gia có quan hệ hữu nghị là 0, quốc gia trung lập là 4 và có 1 quốc gia đối địch với chúng ta.” (Bendan)
- Vậy là có vẻ chúng ta gần như không có bạn nhỉ? (Mozart)
- Zachery hử? … Nếu tôi nhớ không nhầm thì họ đã gửi ‘đề nghị giúp đỡ’ tới chúng ta đúng không? (Mozart)
- Hahaha…Họ quá dễ để nắm thóp (Mozart)
Quá rõ ràng là họ đang muốn mở rộng lãnh thổ của mình bằng việc trục lợi.
- Một chiến thuật chính đáng để chiếm nước ta, có vẻ hiệu quả đấy. (Mozart)
- Tuy tình hình có như vậy, chẳng phải anh cũng đã dự đoán được cả rồi sao? (Mozart)
Tôi nhìn chằm chằm vào Bendan. Tuy nhiên Bendan vẫn giữ bộ mặt bình thường như chẳng có chuyện gì và bắt đầu nói.
- Vâng, tình hình hiện tại hoàn toàn có lợi cho chúng ta. (Bendan)
Nhìn biểu hiện vô cảm đó, tôi gãi đầu bực mình.
- Anh… đã biết rồi đúng không? (Mozart)
Chính sách Bendan đưa ra sẽ dẫn đến rất nhiều người phải chết.
Viễn cảnh Bendan đưa ra sẽ dẫn đến thiệt hại vô cùng lớn cho kẻ địch và đem lại lợi thế lớn cho phe ta. Không có nghi ngờ gì phương pháp này sẽ giúp đất nước này trở thành đế quốc. Tuy vậy thì với viễn cảnh này, chắc chắn sẽ có đổ máu. Nhất định sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi và người chết chính là người dân. Với viễn cảnh này, chúng ta sẽ phải hi sinh bao nhiêu người đây?
Tuy nhiên Bendan nói mà không chút do dự.
- Đúng vậy. Tuy nhiên khi cơ hội tới xin bệ hạ hãy nắm chặt lấy nó. (Bendan)
- … (Mozart)
- Có lẽ bệ hạ cũng hiểu rằng: nếu kế hoạch này thành công, nó sẽ cứu mạng rất nhiều người (Bendan)
- Không... Tôi có cách khác.
- Bệ hạ... cách
- Cách ít đổ máu nhất là...
Sau một hồi suy nghĩ, tôi đứng dậy quả quyết nhìn bầy tôi thông thái của mình.
- Sử dụng sức mạnh của ta.
Ma pháp tôi cố định níu giữ kìm chế bộc phát. Khi đó, khi cậu ấy phản ứng kịp sắc mặt cậu ấy trắng bệch.
Lusia là bom nổ chậm, còn tôi... Là Bom_Nguyên-Tử.Đến lúc cho chúng thấy sức mạnh của tám tinh linh của tôi không phải là vật trang trí. Hơn nữa tôi nhận ra cơ thể của tôi không phải là người... cơ thể tôi là Undead.