Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 17: Chương 17: Món ăn về Cá Ác Quỷ




Tại phòng ăn trong lâu đài Arrow ở thủ đô Ryart đã được dùng làm phòng thu hình.

- Uuuu…. (Alisa)

- Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! (Lusia)

- Ca-Cái!? (Lisa)

Khi các cô gái nhìn thấy thứ được đặt lên bàn, cả Alisa, Lusia và Lisa đều hét toáng lên theo nhiều kiểu và bật ngửa về phía sau. Ngược lại, chỉ có tôi và Price là vẫn bình tĩnh.

Thứ lôi ra trước mặt tôi là.

- Đó là con bạch tuộc. (Mozart)

- Đúng vậy, đó là một con bạch tuộc. (Price)

Một sinh vật với cơ thể mềm nhũn và tám cái xúc tu đang ngoe nguẩy, đó là loài mà tôi đã biết: [Bạch tuộc]. Trong khi ngay cả con bò hoặc lợn cũng bị biến dạng theo kiểu fantasy với những chiếc mai - giống như rùa thì đây chỉ là một con bạch tuộc vô cùng bình thường (chắc hơi lớn hơn một chút). Ở cái thế giới fantasy này, tôi phải nghĩ nó giống như kiểu [Bạch tuộc khổng lồ] cơ. Con bạch tuộc này khiến tôi phải tự hỏi “rốt cuộc tiêu chuẩn của cái thế giới Nghịch Đảo này là như thế nào vậy?”

À, bên cạnh đó, ở nước này [Bạch tuộc]* được gọi là [octopus], nên tôi mới nghĩ nó giống như bạch tuộc thường. Nhưng nhờ có khả năng phiên dịch ngôn ngữ của Anh hùng, tôi chỉ đơn giản nghe thấy cụm từ [Bạch tuộc] thay vào đó. Nếu một cái gì mà có nhiều điểm tương đồng với một thứ khác ở Trái Đất, tôi vẫn dùng tên từ Trái Đất để đặt cho chúng.

*Bạch tuộc tiếng anh là octopus

- Ể? Mọi người không ăn bạch tuộc sao? (Mozart)

- Sao cậu có thể ăn nổi một thứ kinh khủng như vậy? (Lisa)

Lisa nhìn tôi với ánh mắt dò xét như thể tôi đang nói một điều gì đó không thể tin được vậy.

Không-không-không, nó chỉ là một con bạch tuộc thôi mà? Tôi không thể hiểu nổi cô ấy.

- Vì có hình dạng như vậy, nó chỉ được ăn ở một vài nơi gần biển. Chúng tôi hay ăn nó ở quê nhà. (Price)

Price nhẹ nhàng giải thích. Quả là dù ở Trái đất, cũng có một số nước châu Âu (trừ Tây Ban Nha và vài nước khác) bạch tuộc bị gọi là ‘Cá ác quỷ’ và không coi nó là đồ ăn, nên cũng không thể trách được nếu ở đây cũng nghĩ như vậy.

- Nhưng nó ngon mà. (Mozart)

- Vậy… sao? (Alisa)

- Tôi chỉ vừa nhắc đến từ ‘ngon’ là Alisa lập tức phản ứng. Tôi biết việc ăn thử chỉ là một nhiệm vụ đối với cô ấy, nhưng cô gái này có vẻ khá sành ăn. Không hẳn là cô ấy tham ăn nhưng có vẻ Alisa cực kì thích đồ ăn ngon, đặc biệt là đồ ngọt (bánh kẹo cao cấp hay được dâng cho nhà vua và chia cho các nữ hầu). Cô ấy đã ăn một lượng lớn bánh kẹo đến nỗi tất cả hầu gái đều phải ghen tị “Sao cô ấy có thể ăn nhiều đến vậy mà vẫn giữ được dáng của mình chứ…”. Tôi đoán có lẽ là do cô ấy lớn lên trong rừng nên ít khi được thưởng thức đồ ngọt.

- Aa. Tôi biết có vài người có sở thích ăn đồ tươi sống, nhưng nếu ta ướp chúng với nước muối và luộc trong nước, nó sẽ trở nên ngon hơn đấy. Món hầm, nướng hay nấu với gạo đều ngon cả. (Mozart)

- ... (Alisa)

- Aisha. Cô đang chảy dãi kìa. (Mozart)

- Ực!... sin nhỗi… (Alisa)

- Trời ạ. Thêm vào đó, bạch tuộc có hàm lượng protein cao nhưng ít calo nên nó còn rất tốt cho việc ăn kiêng. (Mozart)

- N-Nghe vậy khiến tôi cảm thấy có chút tò mò (Lisa)

Khi tôi nói từ ‘ăn kiêng’ thì đến lượt Lisa phản ứng. Không-không-không thể nào, tôi nghĩ Lisa nên tăng cân thì hơn? Vì dáng cô ấy đã khá là mảnh khảnh rồi.

- Nhưng tôi không nghĩ cô không cần quá quan tâm đến điều đó đâu… (Mozart)

- Soma…Thời điểm chúng tôi không còn quan tâm đến cân nặng của mình nữa cũng là lúc chúng tôi từ bỏ làm phụ nữ. (Lisa)

Với những lời đó, Lisa mắng tôi với biểu hiện xa xăm trên mặt. Cũng vì Price và Lusia mạnh mẽ đồng tình nên tôi nghĩ chắc là thật. Nhưng vẫn còn đó Aisha với biểu cảm [dù gì thì tôi vẫn muốn ăn hết]…..

- Được rồi… vậy chúng ta bắt đầu chế biến thôi nhỉ? (Mozart)

Sau khi chúng tôi di chuyển đến nhà bếp lắp ở phòng ăn, con bạch tuộc bắt đầu được nấu. Dù bếp trưởng của lâu đài đã nói, “nếu người hỏi chúng thần, chúng thần sẽ vui vẻ chế biến nó cho người…”, nhưng vì tôi thích nấu ăn nên tôi sẽ làm việc đó vậy. Đầu tiên là đặt con bạch tuộc vào một cái bát lớn, dùng dao làm bếp lọc bỏ nội tạng, vòi mực và mắt (trong khi đó thì các cô gái hét lên “yaaaaaaaaa” nhưng tôi làm lơ). Sau đó tôi ướp muối bề mặt cho đến khi kết cấu trơn tuột của nó cứng lại rồi rửa bằng nước. Để tránh trường hợp còn dính bùn trên nó, tôi rửa nó thật cẩn thận. Sau đó tôi bỏ những cái vòi vào nước sôi để luộc con vật-giống-bạch-tuộc. Sau khi nhìn màu vàng bẩn của nó chuyển sang màu đỏ - tím một cách vừa phải, tôi vớt nó ra và hoàn thành món ‘bạch tuộc luộc’ ngon tuyệt. Đợi cho nó nguội bớt, tôi gắp một cái chân nó và cho vào miệng. A…dù như vậy thì nó vẫn thật ngon.

- Hãy ăn khi nó còn nóng! (Mozart)

- Ca-!? (Lisa)

Lisa và những người khác ngạc nhiên trước cảnh tôi ăn nó mà không do dự. Dựa trên cảm giác nhai từng miếng thịt, không nghi ngờ gì nữa, nó là hương vị của bạch tuộc, cộng thêm vị mặn nhẹ làm nó càng ngon hơn. Nhưng cho dù ngon vậy, vẫn thật tiếc vì ở thế giới này không có nước tương( xì dầu)!

( Edit: đói quá T.T)

- …Nó…. thực sự ăn được sao? (Lisa)

- Cô đang nói gì vậy Lisa? Chỉ cần ăn thử thôi mà, phải không? (Mozart)

- Không, chỉ là…tôi vẫn chưa sẵn sàng để… (Lisa)

- Vậy à? Nhưng nó thực sự rất ngon đấy” (Price)

Liếc nhìn Lisa đang do dự, Price cũng bắt đầu gắp một miếng.

- A! Price ăn gian! Vậy giờ đến lượt tôi! (Alisa)

- Nhìn Gyna, Aisha cũng bắt đầu ăn… Nhưng, này! Đừng ăn nguyên cả cái đầu trong một lần chứ! Cô phàm ăn đến mức nào vậy? Thực tình cái cô Dark Elf này!”

- Whoa! Hương vị này quả thực rất ngon! (Alisa)

- …Vậy à? (Mozart)

…Phải, tôi cần phải tự kiềm chế. Tôi bắt đầu cắt con bạch tuộc và trộn nó chung nó với bột mì, trứng và vụn bánh mì rồi xiên chúng thành ba miếng một xiên rồi rán trong chảo đầy dầu. Tôi rán kĩ cho đến khi lớp vỏ ngoài trở nên giòn và chuyển sang màu nâu vàng. Vớt chúng ra từ chảo, tôi rưới thêm một loại sốt giống như mayonnaise mà tôi đã tự chế: một hỗn hợp làm từ sốt đặc của thế giới này, lòng đỏ trứng và dấm. Cuối cùng, nó đã hoàn thành.Đây là một món ăn về bạch tuộc tôi đã rất thích khi qua Nhật tham dự chung kết piano lần thứ 12. (takoyaki)

- [Bạch tuộc xiên nướng]…hay một món gì đó na ná như vậy. Nào, hãy tự nhiên thưởng thức. (Mozart)

Tôi đưa mỗi người một xiên.

Lisa và Lusia còn lo lắng nhưng vẫn đưa nó lên miệng. Tuy nhiên trong khoảnh khắc nó chạm miệng.

- !!?...Cái gì vậy? Ngon quá! (Lisa)

- Thực sự rất…rất ngon! (Lusia)

Đôi mắt họ mở to vì độ ngon của nó. Chuẩn rồi! Tôi làm điệu bộ chiến thắng trong thâm tâm.

- Thực sư rất là ngon. Thêm vào đó độ giòn bên ngoài càng làm tăng hương vị của miếng bạch tuộc. (Price)

- Đ-Đúng vậy! Tôi chưa từng nghĩ rằng bạch tuộc ăn kèm gia vị có thể ngon đến thế! (Roland)

- Loại sốt trắng này cùng với miếng bạch tuộc hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Thực sự là cao lương mĩ vị, thưa bệ hạ (Price)

- Đúng vậy, đức vua của chúng ta cũng có thể nấu ăn! Quả là bất ngờ! Vâng! (Roland)

Gyna-san và Poncho đang thể hiện vai trò tường thuật cũng dẫn chương trình của mình. Cả hai người vừa ăn vừa thưởng thức hương vị của xiên bạch tuộc. Bên cạnh đó, Alisa thì đang…

chẹpchẹpchụtchụt*...

Với tốc độ kinh hoàng, cô ta chén sạch một lượng lớn xiên bạch tuộc… Hầy, hãy để cô ấy một mình vậy.

- ------------------------

- …Này papa? (Đứa trẻ)

- Ừ. Nếu là bạch tuộc thì chúng ta thường xuyên bắt được cả đống mắc trong lưới. (Người cha)

- Thật sao!? Con muốn ăn nó! (Đứa trẻ)

- Đúng vậy. Chúng ta thường xuyên quẳng nó đi, nhưng lần này hãy thử xem sao. (Người cha)

Ở những làng chài ven biển. Những câu chuyện kiểu như vậy đang trở nên thịnh hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.