Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 24: Chương 24




Bạch Nặc Ngôn nhớ lại đêm hôm qua, thật giống như một trận đại chiến, họ đã náo động, từ phòng khách đến phòng ngủ, không hề ngơi nghỉ. Cô đứng trong thang máy, ngắm mình trong gương, tự nhiên thấy buồn cười. Một khi đã mặc quần áo vào, chẳng ai biết được cô đã làm cái gì. Chỉ cần để ý một chút là cô vẫn hấp dẫn mê người, mười phần hoàn hảo. Cộng thêm với kiểu cách mũ áo chỉnh tề của Trình Nghi Triết, họ liền trở nên lý tưởng, không ai có thể biết được bộ mặt thật đằng sau lớp ngụy trang này.

Bước ra khỏi thang máy, cô lại nặng nề tâm sự, cô nghĩ có lẽ cô đã nhầm, không phải chỉ khi tâm trạng xấu Trình Nghi Triết mới nhớ đến cô, đôi khi tâm trạng không tồi anh ta cũng có thể sẽ tìm cô.

Dạo này dường như ngày càng thường xuyên, cô rất không thích nhé.

Trên web mới có một tin mới, nói rằng năm nay thời tiết sẽ không nóng lắm, làm cô hoài niệm về những mùa hè nóng bức vô cùng. Vào thời điểm nóng nhất, trên web xuất hiện một câu chuyện cười, nếu sáng sớm gọi điện hẹn bạn học không nghe mấy, nhất định bạn ấy đang tắm. Nếu buổi trưa gọi điện cho bạn học vẫn không nghe, nhất định bạn ấy đang tắm, nếu buổi chiều gọi điện bạn học vẫn không nghe, nhất định bạn ấy vẫn tắm, nếu buổi tối gọi điện bạn học vẫn không nghe, nhất định lại tắm…

Thành phố này nhiệt độ mùa hè thường nóng kinh khủng, đột nhiên giờ lại tuyên bố, mùa hè năm nay sẽ không nóng lắm.

Đến cả thời tiết cũng chẳng tuân theo quy luật, huống chi con người.

Cô dường như cảm thấy ánh mắt ai đó đang theo dõi cô, nhưng cô không để tâm lắm.

Hôm nay, cô chẳng thèm đi bộ một đoạn theo thói quen, trực tiếp gọi xe về Khinh Vân.

Vì cô hơi mệt, nên không thể làm gì khác ngoài gọi taxi.

Uông Đàn đã sớm quen với hành tung của cô, trừ ép cô ăn sáng, ngoài ra không có bất kỳ phiền phức nào. Điều này gợi Bạch Nặc Ngôn nhớ lại hồi bé, cô nhất định nằm lì ở trên giường không chịu dậy, vì vậy mẹ luôn phải đánh thức cô, nhưng cô vẫn không dậy được, dần dần mẹ chán chẳng buồn gọi cô dậy nữa, nhưng nếu rời giường thì còn chỗ nào để vừa ăn vừa ngủ, thế nên mẹ bưng bữa sáng lên tận giường cho cô, để cô ăn sáng ngay tại giường.

Chuyện cũ quanh quẩn trong đầu, nên lần này cô không từ chối, vừa ăn sáng vừa khen tay nghề của Uông Đàn, rồi mới quay về phòng riêng.

Lúc tắm, cô thấy trên người có rất nhiều vết đỏ, cô chẳng thèm tính toán, chỉ thầm nghĩ, rốt cuộc ai mới thích SM đây?

Bạch Nặc Ngôn ngủ một giấc tương đối dài, mở di động xem một chút, màn hiện lên 16 cuộc gọi nhỡ.

Cô híp mắt thật lâu, sau đó mới xuống giường thay quần áo, đánh răng rửa mặt.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô cô vừa chạy ra xem di động, đã thấy trên màn hình hiện chính xác không sai một tin nhắn của Mạnh Tân Duy. Thật kỳ lạ, họ đã quen nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên Mạnh Duy Tân gửi tin nhắn cho cô, thông thường trong bất kỳ tình huống nào anh ta cũng gọi điện, chưa bao giờ cô thắc mắc về phương thức liên lạc giữa hai người. Trong lòng cô đã mặc định, tình bạn của họ dường như đã tốt đến mức không thể chia lìa.

Dù lý do đó, chỉ là để xoa dịu tâm tư của cô.

Cô thường không trang điểm, đơn giản vì lười – lười trang điểm, lười tẩy trang.

Cô ôm một cái bụng trống rỗng, cố gắng chịu đựng không ăn gì thêm, cô dự tính lát nữa lừa Mạnh Tân Duy một bữa thật hoành tráng.

Bạch Nặc Ngôn tiến vào phòng Mạnh Tân Duy đã đặt trước ,từ xa nhìn thấy bóng dáng anh,cô bừng bừng khí thế bước đến. Gần đến nơi, cô liền phát hiện không khí có điểm khác lạ, dù phòng ăn rất ít người, nhưng hết lần này đến lần khác Mạnh Tân Duy không thèm nhìn cô lấy một cái, mắt anh ta tối sầm, trên mặt viết rõ sự mệt mỏi. Cô mím môi, không biết hôm qua anh đã gặp phải chuyện gì.

Cô ngồi vào vị trí đối diện anh, chỉ thấy trên bàn đặt 2 cốc nước, liền gọi phục vụ mang đến vài món ăn.

Trước kia họ cùng ăn, cô đều là người chọn món, nhưng hôm nay cảm thấy có gì không đúng, nên cuối cùng cố gắng thêm một câu:

- Anh muốn ăn thêm không?

Hô hấp Mạnh Tân Duy xuống thấp:

- Cứ vậy đi.

Biết thế cô không thèm hỏi, phí nước bọt.

Bồi bàn lui ra, Bạch Nặc Ngôn nhăn mày nhăn mặt.

- Không vui à?

Cô cũng là người thấu đáo nhé, cũng có thể giúp đỡ bạn bè mà không cần báo đáp nhé.

Khóe miệng Mạnh Tân Duy khẽ cử động, cực kỳ khó khăn mới mở miệng:

- Đêm qua em đã đi đâu?

Cô đảo mắt một vòng.

- Chả đi đâu cả, em về nhà đi ngủ, em vốn mê ngủ, đó là sự nghiệp lớn thứ hai của em đấy.

Cô chẳng qua chỉ thuận miệng trả lời, chẳng khác tưởng tượng là mấy, nên đừng có bảo cô nói sai nha. Anh thật không thể tin rằng cô dùng khuôn mặt cực kỳ ngây thơ trong sáng của mình để thoải mái biểu đạt một lời giả dối như thế.

- Bạch Nặc Ngôn, đừng lừa dối anh.

Anh gằn từng chữ trong miệng.

Cô lại nhìn anh:

- Em thì sao nào?

- Anh đã thấy em lên xe của Trình Nghi Triết.

Anh thẳng thừng tuyên án.

Thực tế không chỉ như vậy, anh không chỉ thấy cô lên xe Trình Nghi Triết. Anh đuổi theo chiếc xe, vô cùng hi vọng chẳng qua Trình Nghi Triết thể hiện phong độ mà lái xe đưa cô về, nhưng chiếc xe đến một trung cư cao cấp và không hề quay ra. Anh đợi ở bên ngoài, anh hi vọng anh đã nhìn nhầm, đây hoàn toàn không phải sự thật, nên anh đợi suốt một đêm, thậm chí anh từng tự cho mình một giả thuyết nguyên nhân cô chưa rời khỏi tòa nhà, có thể là Trình Nghi Triết say rượu, cô đã đưa anh ta về. Nhưng anh vẫn chờ, đến tận sáng cô mới đi ra.

Anh không phải thằng ngu, có thể tin rằng một đêm hai người ở chung không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Vì đến chính anh còn chẳng tự thuyết phục được chính bản thân mình.

Giờ phút này, Bạch Nặc Ngôn chỉ nhìn anh, tìm hiểu xem không biết rốt cuộc anh đã thấy được những gì, cô muốn giải thích, lại sợ càng nói càng sai.

- Vậy thì sao?

Cô lựa chọn chau mày, dù sao cũng sai rồi, cô vẫn muốn bày ra vẻ mặt “ Tôi chả có quan hệ gì với anh”.

- Có phải em gặp khó khăn?

Anh châm một điếu thuốc, đã nhiều năm nay, dù anh một lòng bên cô, nhưng tiền bạc hay lợi nhuận, cô chưa bao giờ hỏi anh, nên dù gặp khó khăn cô cũng sẽ không nhờ vả anh.

Cô lắc đầu:

- Không có, bây giờ em có tiền, có sự nghiệp ổn định.

- Trình Nghi Triết uy hiếp em?

- Không, dù anh ta không phải người đàn ông tốt, nhưng cũng đủ coi là phong độ.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

- Vậy vì sao?

Cô hơi nhếch môi, dựa lưng vào thành ghế, cô thật sợ ánh mắt này của anh, làm như cô hết thuốc chữa ấy.

- Anh thông minh như vậy, anh đoán thử xem?

- Em nhất định phải cướp đoạt mọi thứ của Giang Tang Du vậy sao?

Tốt quá, anh đã thay cô suy nghĩ một lý do hoàn hảo, khiến cô không chỉ có thể lừa người khác, thậm chí có thể dùng lý do này lừa gạt chính bản thân mình.

Cô thở dài oán thán:

- Hỏng bét, thói quen này bắt đầu từ thời đại học, cứ như không thể để Giang Tang Du gặp bất cứ chuyện tốt nào. Nhìn cái bộ dạng si tình của Trình Nghi Triết lại khiến em nực cười, chắc bây giờ anh có thể tưởng tượng được cảm giác thỏa mãn của em lúc này, người đàn ông luôn một lòng một dạ với Giang Tang Du thật ra đã sớm gian díu với em. Cảm giác này, nghĩ lại cũng thấy không tồi đâu.

Mạnh Tân Duy nhìn cô chừng chừng:

- Đừng hết lần này đến lần khác em cứ nhắm vào Giang Tang Du như vậy, đối với em cũng đâu có lợi gì, vì sao em phải hi sinh chính bản thân mình.

- Không biết, em vẫn thấy rất tốt.

Bồi bàn dọn thức ăn lên, cô hối hận, đáng nhẽ trước khi đến đây cô nên ăn qua chút gì, thì bây giờ không đến nỗi một chút tâm trạng muốn ăn cũng không có, lại còn đói run người.

Anh lại không thể chấp nhận thái độ dửng dưng của cô.

- Hãy rời xa Trình Nghi Triết đi, em sẽ chẳng chiếm được bất cứ cái gì đâu.

Anh tiếp tục nói, bất kể cô có lọt tai không.

- Cho dù em có hi sinh bản thân, cũng không xoay chuyển được tình thế đâu. Trình Nghi Triết sẽ lấy Giang Tang Du, dù là vì chính bản thân anh ta hay vì gia đình đi nữa, Giang Tang Du là lựa chọn tốt nhất. Em sao cứ ngạo mạn, cứ mơ sẽ cướp được Trình Nghi Triết thế? Em đang phí phạm tuổi xuân của chính mình đấy, thành món trà dư tửu lậu của anh ta, trong mắt anh ta em chẳng là gì đâu.

Cô hoàn toàn không nuốt nổi nữa rồi.

- Anh biết không, em ghét nhất là cài điệu bộ sách giáo khoa do nhà xuất bản giáo dục phát hành của anh đó.

- Em không thể nghe anh khuyên một chút sao?

- Mạnh miệng thì ai chả nói được, ai dạy dỗ người ta chẳng dùng mấy lời kịch này. Cả đời chân chính anh cũng chỉ thật sự muốn làm vài việc, đây chính là chuyện em muốn làm đấy, hơn nữa, không ý nghĩa thì sao nào? Anh dám cam đoan với em mọi việc anh làm đều có ý nghĩa không?

Cô cười cười thở dài:

- Hơn nữa, bây giờ anh khuyên em, anh thấy còn kịp không?

Tay anh nắm chặt cùng một chỗ.

- Bao lâu rồi? Em đã cùng hắn bao lâu rồi?

Bạch Nặc Ngôn nở một nụ cười tươi như hoa:

- Không lâu lắm, mới chỉ khoảng 6 năm thôi.

Mạnh Tân Duy mạnh mẽ nhìn về phía cô, 6 năm, từ hồi học đại học cô sớm đã có quan hệ với Trình Nghi Triết. Thời gian cô ở quen biết Trình Nghi Triết và anh đều như nhau, vì sao nhiều năm như vậy, anh lại không hề phát hiện chứ.

Chuyện này, anh sao có thể tin đây.

6 năm, chắc chắn không phải chỉ là cao hứng nhất thời của cô.

Anh nhếch miệng, cổ họng ngứa ngáy, cả người đều khó chịu.

Bạch nặc Ngôn thở dài ngao ngán:

- Em tiết lộ với anh một bí mất, ngay sau khi có lời đồn đại Trình Nghi Triết đã tỏ tình với Giang Tang Du, em và anh ta đã có quan hệ.

Nếu đối phương hiện là một phụ nữ, cô rất muốn xem thử vẻ mặt sụp đổ hình tượng người đàn ông hoàn hảo Trình Nghi Triết của cô ta, nhất định sẽ rất sung sướng.

Nhưng lần nào cũng là Mạnh Tân Duy.

Đau lòng ư?

Không đâu, nếu thật sự có ngày Mạnh Tân Duy tìm ra sự thật này, vậy chính cô là người duy nhất nói cho anh.

Đúng vậy, giữa cô và Trình Nghi Triết vốn có quan hệ, nhưng cái quan hệ đó, cô chẳng mất gì.

Bọn họ là nam nữ độc thân, ở bên nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?

À, không đúng, Trình Nghi Triết một mực theo đuổi Giang Tang Du, nhưng hắn đâu có cưa đổ cô ta, nên hắn vẫn độc thân nhé.

Tay Mạnh Tân Duy run run, đó là chuyện phát sinh từ hồi học kỳ 3, anh cũng quen cô hồi học kỳ 3, khi đó cô còn là nột nữ sinh năm nhất ngơ ngác.

Cô cười cười:

- Sao anh cứ như là cha em vậy, cái gì cũng quản thế. Anh dùng cái thái độ của bậc phụ mẫu mà đối xử với em, khiến em cảm thấy mình nhật định sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này, có đứng trên cao ngã xuống mới thấy đau. Em bây giờ vẫn rất tốt, cho nên nếu đẫ phải ngã, em sẽ ngã thật sảng khoái, dù đau đớn em vẫn biết mình sẽ phải làm gì. Em không nghĩ là Trình Nghi Triết sẽ không đem lại cho em điều gì đâu, nếu số em may mắn, sẽ câu được rùa vàng, nếu không, em cũng sẽ tự chấp nhận sự thật, nhận ra cái mình cần quý trọng. Nói nhiều làm gì, tuổi thanh xuân chẳng qua chỉ là một bài học của cuộc sống, vào thời điểm học phí leo thang như hiện nay em sợ gì mà không dám thử?

- Cho nên, em vẫn nhất định ở bên Trình Nghi Triết dây dưa không rõ?

- Tất nhiên.

- Chúng ta thử cá xem, sau khi Giang Tang Du biết chuyện này, Trình Nghi Triết có lập tức bỏ rơi em không nhé.

Bạch Nặc Ngôn trừng mắt với anh:

- Anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó.

- Chuyện này chưa chắc.

- Em tin anh.

- Tốt nhất em đừng tin.

Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn liếc anh một cái, đáng tiếc đồ ăn trên bàn còn chưa động đũa chút nào, cô xoay người rời đi. Tại sao nhất định phải dạy dỗ cô, biến cô thành kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, cô không làm nổi đâu, chính cô muốn gian díu với Trình Nghi Triết đấy, cô muốn xem xem mọi chuyện rồi sẽ ra sao.

Nhưng liệu sẽ ra sao?

Trình Nghi Triết có vì một cái nhăn mặt cau mày của Giang Tang Du mà thẳng cánh vứt bỏ cô không.

Có thể không?

Thì ra tận sâu trong đáy lòng, thân phận cô trong tưởng tượng của mọi người thật hèn mọn, chẳng qua cô không chịu thừa nhận với họ, chỉ bản thân cô luôn cố chấp, tự vờ như mình quan trọng.

Cô đối với Trình Nghi Triết, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nắm giữ , cho đến bây giờ chưa từng tin tưởng.

Thật kỳ lạ, cô luôn tin rằng Mạnh Tân Duy tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Cô thở dài, gọi xe về nhà.

Cuối cùng, cô nhìn lại phòng ăn lần nữa, Mạnh Tân Duy vẫn chưa đi ra ngoài, đáy lòng cô day dứt: thật xin lỗi, trong lòng em đều biết, nhưng chỉ là không thể…

Không tới vách núi, trái tim còn chưa chết, cô vẫn còn dành cho bản thân một con đường, đau khổ cũng không sao, vì đó là lựa chọn của chính cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.