Giang Tang Du chậm rãi bước phía trước, Trình Nghi Triết tản bước sau lưng cô, tiếng bước chân họ nhịp nhàng vang bên tai cô.
Hai bên tường đều một màu trắng xóa, in bóng hai người bước bên nhau, khiến cô không khỏi nhớ đến một bài viết cô vô tình đọc trên trang thiennhai.com, tiêu đề bài viết “Ẩn tình khó hiểu” có đăng một tấm hình chụp lại bóng in trên tường của hai người đang trong tư thế mập mờ, vừa nhớ đến đây, mặt cô khẽ đỏ lên, cứ như đầu óc cô toàn những tư tưởng không trong sáng. Nhưng bây giờ, nhìn bóng hai người đang song song chuyển động trên bờ tường, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Hẳn là anh hoàn toàn có thể đi nhanh hơn nhiều, nhưng anh lại tình nguyện tản bộ chậm như cô, những hành động nho nhỏ kỳ diệu này của anh từ từ in sâu trong lòng cô.
Cô xiết chặt cốc nước trong tay thêm một chút.
- Dạo này công việc của anh có bận lắm không?
- Vẫn tốt.
Anh nhướn mắt, nhìn cô.
- Trên khóe mắt anh vẫn hiện lên sự mệt mỏi đấy.
Anh hơi nhíu mày:
- Tất cả đều ổn rồi, mọi chuyện tiếp theo đều sẽ thuận lợi thôi.
- Đàn ông hình như đều không thích nói về công việc của mình với người khác phái đúng không?
Cô tỏ ra cái kiểu rất ư là “ trẻ con tò mò”.
Anh bỗng chợt trầm tư:
- Cha em luôn như vậy sao?
Cô mỉm cười:
- Anh đoán đúng rồi. Cha em không bao giờ chủ động đề cập đến sự nghiệp của ông, bất kể công việc đang căng thẳng hay mệt mỏi thế nào, ông đều không kể với mẹ em đâu. Nếu mẹ em chủ động hỏi han, ông thậm chí còn thấy phiền.
- Vậy chắc là bác trai sợ bác gái và em lo lắng thôi, nên mới không kể với hai mẹ con.
Giang Tang Du cắn răng, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh:
- Người ta nói đàn ông có nghĩa vụ phải chinh phục cả sơn hà, mà phụ nữ có nghĩa vụ chinh phục đàn ông, anh thấy những lời này có đúng không?
- Mỗi chuyện đều có cái lý của nó, rất khó để nhận xét.
- Anh cứ nói thật suy nghĩ của anh đi.
- Anh thấy, người phụ nữ ở bên cạnh dốc sức cùng người đàn ông chinh phục giang sơn lại càng đáng quý, không cần cô ấy phải làm gì to tát, chỉ cần tạo nên một chỗ dựa ấm áp để người đàn ông tìm đến sau một quá trình phấn đấu mệt mỏi là được.
Giang Tang Du ngẩn người, cô muốn nói với anh, có nhiều người đàn ông sau khi công thành danh toại đã quên mất người phụ nữ sớm hôm vất vả chăm lo cho anh ta, chỉ thấy được người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp mà không nhớ đến những dấu vết in hằn trên khuôn mặt người phụ nữ tảo tần kia.
Nhưng có lẽ bầu không khí dần trở nên trầm xuống, nên cô không muốn nói ra những lời dễ gây mất hứng như vậy.
Cô đi vào phòng trà, hứng đầy một cốc nước, cô lắng nghe âm thanh những giọt nước thỉnh thoảng thay đổi, cô lại ngây người nhớ đến những âm thanh cô từng nghe từ hồi học trung học.
Trình Nghi Triết đứng cách cô không xa, ngắm khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, tóc cô rất mỏng, rất thẳng. Dường như, mái tóc của cô đang đợi chờ từng làn gió mát đến vuốt ve. Trong nội tâm mỗi người đàn ông đều lưu giữ một mái tóc đen bay bay trong gió, trước kia anh hỉ mũi coi thường những suy nghĩ đó, nhưng giờ phút này anh nhận ra những điều ấy hoàn toàn chính xác. Mái tóc cô rất tự nhiên, không hề nhuộm xanh nhuộm vàng như các cô gái khác, cũng không uốn xoăn làm hư tổn đến chất tóc. Trang phục của cô cũng rất tùy ý, mang phong cách trẻ trung trong sáng, dường như anh chưa từng thấy cô phải đau khổ bao giờ, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng sớm mai, khiến cho cả thế giới chỉ còn tồn tại mình cô.
Đúng lúc Giang Tang Du xoay người bắt gặp cái nhìn của anh dành cho cô, ánh mắt anh dường như hơi khác.
Trình Nghi Triết đỡ lấy cái cốc trên tay cô.
- Để anh cầm cho.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới đưa cốc nước cho Trình Nghi Triết cầm.
- Chẳng hiểu sao phải đi xa như vậy để lấy nước sôi chứ, thật phiền toái. Nhưng cha em không chịu nằm phòng VIP, ông nói ông không muốn cứ nuông chiều bản thân như vậy, nhà em khuyên ông mãi chẳng được.
- Vậy em hãy nói với bác trai rằng, nằm phòng VIP không chiếm dụng giường ngủ công, những phòng bệnh bình thường dành cho những người không có thu nhập cao, không có điều kiện chữa bệnh, nếu bác trai nằm ở đấy, có nghĩa là bác đã chiếm một cái giường, cũng có nghĩa là có một người dân nghèo không được chữa bệnh.
- Đúng rồi, sao em lại không nghĩ ra nhỉ?
- Em không nghĩ ra là vì còn chờ anh nhắc đấy.
Cô thấy nụ cười ranh mãnh của anh, nhất thời không biết phải làm sao cho tốt.
Quay lại phòng bệnh, ông Giang Bác Nghi nhìn thấy Trình Nghi Triết từ xa đi tới, ông liên tục gật gù khen:
- Làm phiền Nghi Triết cháu, phải đi xa như vậy để lấy nước sôi.
- Đấy là việc người nhỏ tuổi như cháu phải làm ạ.
Trình Nghi Triết thản nhiên đối lại ánh mắt của Giang Bác Nghi.
- Bây giờ bác trai đã thấy khá hơn chút nào chưa?
- Khỏe hơn nhiều rồi, tại mẹ con nhà nó cứ không yên tâm, nên mới bắt ta chịu khổ như thế này.
Giang Bác Nghi nhìn sang hai mẹ con Lý Tình và Giang Tang Du một cái, mặt ông bỗng tỏ ra một chút ủy khuất.
Giang Tang Du quay đầu sang hướng khác, vờ như không thấy vẻ oán trách của ông, còn bà Lý Tình chỉ cười:
- Cứ ở bệnh viện thêm ít ngày quan sát thêm có gì không tốt chứ, có bệnh phải trị dứt điểm, đỡ khiến chúng tôi phải một phen hoảng sợ nữa, mẹ con tôi bị dọa mấy lần rồi.
Giang Bác Nghi sờ sờ cằm.
- Hóa ra toàn là lỗi của tôi đấy.
Lý Tình gật đầu liên tục.
- Cho nên ông cứ ở trong này mấy ngày đàng hoàng tử tế đi.
Trình Nghi Triết nhìn cảnh một nhà ba người chụm đầu vui vẻ, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười. Người ta luôn nói rằng, nhìn những người hạnh phúc sẽ rất dễ lây, thì ra thật sự như vậy. Anh lại ngắm Giang Tang Du một lần nữa, cô sinh ra trong một gia đình như vậy, nên tính tình cô luôn lương thiện tốt đẹp. Bất kể người như thế nào, đều phải chịu sự tác động của hoàn cảnh sống, làm gì có người sinh ra đã xấu, hoặc sinh ra đã tốt, đứa trẻ sơ sinh tâm hồn chỉ như một tờ giấy trắng, chính hoàn cảnh sống đã vẽ lên những sắc thái khác nhau trên tờ giấy đó.
Trình Nghi Triết ngồi thêm một lúc, mới xin phép rời đi. Biết anh còn bận trăm công nghìn việc, nên ông Giang Bác Nghi cũng không giữ anh ở lâu, ông bảo Giang Tang Du tiễn anh ra ngoài.
Khi Giang Tang Du tiễn Trình Nghi Triết quay lại, liền nhận được ánh mắt bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi chăm chú nhìn cô, xem ra lần này cô sẽ bị tra khảo rất lâu đây, trong lòng cô than vãn không ngừng.
Cô ngồi xuống một cái ghé nhỏ.
- Cha mẹ sao lại nhìn con bằng ánh mắt như vậy?
Bà Lý Tình ngồi xuống bên cạnh cô.
- Mẹ và cha con đều nhất trí cho rằng, Trình Nghi Triết đó đến thăm bệnh là giả, đến ngắm con mới là thật
- Mẹ này.
Giang Tang Du cắn cắn môi.
- Mẹ nói gì thế!
Bà Lý Tình lại nhìn ông Giang Bác Nghi một cái, ý bảo ông nói gì đi. Nhận được ám hiệu của vợ, ông Giang Bác Nghi ho khan một tiếng, lấy lại tinh thần rồi nói:
- Cha vừa thấy, Nghi Triết biểu hiện không tồi đâu, mặc dù trong câu đùa có chút lanh trí, nhưng đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Điểm quan trọng là tác phong anh ta đều không có vấn đề. Không cần nói đâu xa, có mấy người đến nhà chúng ta hỏi con, tác phong của họ thật khó nói lên lời, tốc độ thay bạn gái khiến người ta nghe phải xấu hổ thay. Cha mẹ không hiểu nổi những người trẻ tuổi bây giờ nghĩ gì nữa, sinh hoạt cá nhân càng ngày càng loạn, coi tình yêu như trò đùa. Cha rất để ý tác phong của Trình Nghi Triết, nhiều năm nay đều không có tai tiếng gì bên ngoài, những tin xấu về anh ta cũng rất ít ỏi. Đối với những người đứng ở địa vị như anh ta, mà làm được như vậy, là rất hiếm đấy.
Giang Tang Du yên lặng lắng nghe, theo lời cha mẹ, đều là có cảm tình với Trình Nghi Triết.
Cái người Trình Nghi Triết kia đã hoàn toàn mua chuộc lòng người rồi, hai vị bề trên nhà cô đều đã mắc câu rồi.
- Cho nên bố mẹ chuẩn bị đem bán con gái đi đấy ạ?
Bà Lý Tình véo nhẹ má Giang Tang Du:
- Con nói bậy bạ gì đấy.
- Đau con mà!
Giang Bác Nghi lắc đầu.
- Đấy là cha và mẹ của con nói lên suy nghĩ của mình thôi, chúng ta chỉ đang phát biểu ý kiến cá nhân thôi, chẳng lẽ chúng ta tự do ngôn luận không được sao?
Giang Tang Du nâng trán lên:
- Được rồi, là con nói linh tinh.
Lúc đó ông Giang Bác Nghi mới nghiêm túc nói:
- Tuy nói là như vậy, nhưng cha và mẹ con vẫn đánh giá cao Trình Nghi Triết. Dù sao, đây vẫn là cuộc đời con, là hôn nhân của con, con nhất định phải tự lo cho bản thân, cha và mẹ chỉ nói rõ quan điểm của mình, cuối cùng con muốn một người như thế nào, là do con tự quyết định.
Giang Tang Du hết nhìn nhìn bà Lý Tình, rồi lại nhìn ông Giang Bác Nghi.
- Cha mẹ, con hiểu ạ, cảm ơn cha mẹ đã lo cho con.
Cô nhớ hồi cô đến hiệu sách Tân Hoa, cô vô tình đọc một quyển tiểu thuyết, trong truyện viết một câu: “ Hạnh phúc của bạn không nhất định phải nhận được từ người B, vậy chẳng lẽ nhất định phải nhận được từ người A?”
Khi đó, cô nhớ mãi câu nói đó, rất lâu vẫn không quên.
Hồi đó, cô hoàn toàn xác định Mạnh Tân Duy không hề để ý đến cô, trong lòng cô lúc nào cũng rối như tơ vò. Đã thích anh lâu đến thế, đáy lòng dường như đã lên men, nhưng ngay cả lời tỏ tình vẫn chưa kịp nói ra, chỉ đơn giản là trái tim anh đã bị một người con gái khác ngự trị. Cô từng cho rằng, chỉ cần cô nỗ lực không ngừng, cô sẽ đạt được tất cả những mong muốn của bản thân, nhưng có lẽ tình cảm và sự nỗ lực vốn không hề có liên quan đến nhau, không yêu chính là không yêu, mà đã yêu thì không sao cưỡng được. Ai là người có tình cảm trước, sẽ là bên bị động.
Hạnh phúc của cô, có lẽ không nhất định là do Trình Nghi Triết mang đến, chẳng lẽ nhất định cứ phải là Mạnh Tân Duy mang đến hay sao?
Có lẽ, trong một giây nào đó, cô đã lựa chọn buông tay.
Thậm chí cô còn suy bụng ta ra bụng người, cô đối với Trình Nghi Triết không hề có cảm giác, có lẽ Mạnh Tân Duy cũng đối với cô cũng vậy.
Hồi đó, cô không thích Trình Nghi Triết, mà cũng chẳng có ai tự nhiên đi thích một người không quen biết, ngoại trừ tên của anh ta, cô chẳng biết gì về anh ta cả. Cô không biết tính tình của anh như thế nào, không biết cuộc sống của anh ra sao, tất cả, tất cả về anh, cô đều không biết.
Nhưng khi một người không hề quen biết tỏ tình với cô, thậm chí suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là: anh ta có biết gì về cô đâu, anh ta dựa vào cái gì mà nói thích cô chứ?
Nhưng đối với một người thờ ơ như cô, đã nhiều năm như vậy, tên của cô lại chỉ cùng tên của anh đặt chung một chỗ.
Đây phải chăng chính là duyên phận?
Dường như cô bắt đầu có cảm giác thỏa hiệp.
Anh rất tốt, không hề có ý đồ bất chính, cách cư xử của anh cũng không hề khiến cô chán ghét, có lẽ thử một lần cũng không phải ý tồi.
Con người, luôn phải để cho bản thân một cơ hội.
Cô mỉm cười:
- Trước kia, con không có cảm giác, con cảm thấy con và anh ấy đều không hiểu rõ con người đối phương lắm, con không muốn nói một chữ yêu quá sớm, quá trầm trọng. Hơn nữa, lúc đó con còn nhỏ, nên con cảm thấy có mất cũng không sao. Không phải cha mẹ thường nói, đối với người đàn ông, người con gái càng khó có được, mới càng khó buông tay sao? Cho nên con mới nghĩ, nếu anh ấy vẫn tiếp tục theo đuổi con, vẫn tiếp tục kiên trì, con sẽ cho anh ấy một cơ hội. Nếu như anh ấy yêu một người con gái khác, con cũng không bị tổn thương. Đối với tình cảm, con không muốn tùy tiện, cho nên con muốn tìm một người đàn ông con sẽ theo trọn cuộc đời. Thế nên bây giờ, có lẽ đã đến lúc con dành một cơ hội cho anh ấy.
Ông Giang Bác Nghi gật đầu, nhìn lại cô, cô rất hiểu biết, lại biết cách bảo vệ bản thân, thậm chí vợ chồng ông không cần có nửa điểm lo lắng cho cô, vì bất cứ chuyện gì cô đều thận trọng cân nhắc chu đáo.
Bà Lý Tình ôm cô vào lòng:
- Con gái mẹ cuối cùng đã trưởng thành rồi.
- Ai da.
Cô cố tình thở dài:
- Nếu không, cha mẹ cứ nghĩ, con gái của cha mẹ không có ai thèm lấy, thì cha mẹ
định làm gì ạ?
Bà Lý Tình thở dài bất đắc dĩ, thật là:
- Con gái mẹ người ta xếp hàng xin cưới nhé.
Giang Bác Nghi cũng thở dài:
- Cổng còn bị đẩy đổ thì biết làm sao bây giờ?
Giang Tang Du không nói gì thêm với họ, nhưng trong lòng cô rất ngọt ngào, thật tốt, cô thích họ cứ mãi hạnh phúc như vậy.