Bạch Nặc Ngôn đang đứng trong phòng khách của biệt thự nhà họ Giang, cô vốn cho rằng mình sẽ luống cuống, nhưng khi chứng kiến bà Lý Tình dù trong lòng không hề thoải mái nhưng vì thân là bậc trưởng bối nên không thể không “quan tâm” đến cô, trong nội tâm chợt tràn ngập cảm giác thỏa mãn.Cuộc sống hiện tại của bà Lý Tình thật hạnh phúc biết bao, bà có một người chồng tốt, lại còn có một cô con gái ngoan. Bà có mọi thứ mà một người phụ nữ bình thường mong muốn, nhưng mẹ của cô, thì đã an nghỉ từ lâu dưới mười tấc đất. Cô không muốn trả thù cho bất kỳ ai, nhưng nếu có thể khiến bà Lý Tình vì chuyện của cô mà không thoải mái, cô lại rất đắc ý.
Vị trí của bà Lý Tình, mẹ cô chưa bao giờ đạt được.
Cô đánh giá căn phòng một lần, phòng không quá lớn, nhưng rất ấm áp.
Mặc dù sự ấm áp này đối với cô lại quá đỗi xa xôi, cô còn nhớ ngày bà Bạch Văn ôm lấy cô ngồi trên mảnh sân nhỏ, hai mẹ con cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc đó cô cảm thấy thật ấm áp, sự ấm áp trong vòng tay ôm ấp đó khiến cô luôn hoài niệm.
Bà Lý Tình nhìn cô đánh giá một chút.
- Cha con một lát nữa sẽ về, ta vừa mới gọi điện báo cho ông ấy.
Bạch Nặc Ngôn nở một nụ cười:
- Dì nhìn vẫn rất trẻ trung.
Bạch nặc Ngôn ngồi xuống vị trí đối diện bà Lý Tình, nhìn thấy một bức tranh thêu chữ thập rất lớn.
- Dạo này dì thích thêu cái này ạ?
- Nhàn rỗi không biết làm gì, nên tìm ít việc làm cho vui.
Đúng là mẹ con, khéo tay như nhau.
Bạch Nặc Ngôn nhìn lại bàn tay mình, còn cô thì giống ai nhỉ?
- Tang Du không có nhà ạ?
Cô vừa dứt lời, liền thấy một giọng nói khác truyền tới.
- Ai nhắc đến mình thế nhỉ?
Từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Bạch Nặc Ngôn khiến Giang Tang Du sững sờ, lập tức vui mừng chạy đến:
- Mới đầu nghe giọng còn thấy không thể tin được, thật sự là chị đến.
Bạch Nặc Ngôn rút bàn tay cô đang bị Giang Tang Du nắm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào và hỏi:
- Dạo này làm gì rồi?
- Em đi phát quà cho các bạn nhỏ, chị không tưởng tượng được đâu, nhìn bọn trẻ cười, em thấy rất vui vẻ.
Giang Tang Du thuận tiện ngồi bên cạnh Bạch Nặc Ngôn, còn không yên tâm hỏi:
- Cha sẽ về ngay đấy, cùng ăn cơm nhé?
Bạch Nặc Ngôn nhận ra sự mong đợi hiện rõ trong đôi mắt Giang Tang Du, mà lần này cô cũng không định về ngay.
- Rất tốt.
Bà Lý Tình nghe vậy cũng cười cười:
- Vậy để ta hôm nay chuẩn bị vài món ngon nhé.
Giang Tang Du thấy Lý Tình đi khuất mới cười nói:
- Mẹ nhất định sẽ tự tay nấu vài món ăn, chị xem mẹ nể mặt chị biết bao, nên mới tự mình xuống bếp.
Mặc dù, bà Lý Tình không phải đơn giản là cao hứng vì Bạch Nặc Ngôn, hơn nữa có khi còn muốn Giang Bác Nghi đừng về.
Bạch Nặc Ngôn nhìn nhìn Giang Tang Du:
- Chắc vậy.
Giang Tang Du nhíu mày, không hiểu rõ thái độ của Bạch Nặc Ngôn, nhưng chuyến viếng thăm nhà này khiến cô rất vui mừng:
- Dạo này sức khỏe của cha khá hơn trước rất nhiều rồi, có thể đến công ty làm việc bình thường, buổi sáng có hôm cha còn hẹn vài người bạn đi tập Thái Cực Quyền, buổi tối còn chơi vài ván cờ tướng với em nữa.
Bạch Nặc Ngôn không thấy quá hứng thú với vấn đề này, như thể ngoại trừ ba chữ Giang Bác Nghi cô không còn lý do nào khác để đến đây.
- Vậy là tốt rồi.
Giang Tang Du nhận ra cô không hứng thú, nên liền lôi kéo cô lên phòng.
- Trong phòng em có nhiều đồ đẹp lắm, mình cùng lên xem đi.
Giang Tang Du đúng là có rất nhiều đồ chơi, cô có thú vui sưu tập đồ chơi, hơn nữa cô cực kỳ quý những món đồ chơi nho nhỏ đó, cho lên trong phòng cô trưng bày một đống những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó.
Giang Tang Du hăng hái giải thích về những món đồ chơi từ đâu tới, có một số cô mang về từ châu Phi, có cái từ Mỹ, có cái từ Pháp.. Sau mỗi món đồ chơi đều là một lịch trình ly kỳ, những kinh nghiệm ly kỳ của họ.
Bạch Nặc Ngôn nghĩ, Giang Tang Du có lẽ không hoàn toàn hiểu cô, nếu không tại sao cô ta lại có thể đứng trước mặt cô mà đề cập đến những món đồ chơi này.
Rõ ràng cô là người có lòng đố kỵ cực kỳ mạnh mẽ.
Ngày bé, nguyện vọng duy nhất của cô là có một con búp bê, bằng vải cũng được, cô có thể luôn luôn ôm bên người, sau khi Bạch Văn mất đi, mỗi đêm về trước khi đi ngủ cô cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn, không đến nỗi phải nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có mình cô tự tồn tại.
Cô không hề biết tên những món đồ chơi đó, rất nhiều thứ cô lần đầu tiên được nghe thấy, lần đầu tiên được nhìn thấy.
Cô không bao giờ có thể có được những thứ này, nhưng Giang Tang Du đều có thể có.
Cô rất ghen tỵ, rất rất ghen tỵ.
Nhưng cô lại không muốn thể hiện những điều đó ra ngoài, nếu không cô lại càng cảm thấy mình kém xa Giang Tang Du.
Cô không muốn nhìn thấy các món đồ chơi nữa, nên đi sang phía bên kia, cứ như vô tình mở miệng:
- Đúng rồi, nghe nói em cùng cái người bên Hoàn Nghệ nào đó cực kỳ thân thiết à?
Tư duy của Giang Tang Du không thể chuyển động nhanh như thế, đối với câu chuyện cô đột nhiên đề cập, cô ấy phải tiêu hóa rất vài giây:
- Chị nghe ai nói thế?
- Thế chắc là đúng sự thật rồi?
Bạch Nặc Ngôn chống một tay lên cửa sổ, vờ như vô ý.
Giang Tang Du xoa xoa đầu ngón tay:
- Chúng em vẫn chưa đạt đến loại quan hệ như mọi người tưởng tượng.
Bạch Nặc Ngôn nở một nụ cười khó hiểu, không hiểu là vì thái độ của Giang Tang Du hay là vì nội dung câu nói.
- Nghe nói Trình Nghi Triết đi công tác rồi, khá lâu mới về, mà đàn ông đi lâu thì thường có rất nhiều nhân tình ở ngoài đấy, khi hai người gọi điện thì thường nói gì với nhau?
Vẻ mặt Bạch Nặc Ngôn vờ như đang tò mò, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Giang Tang Du.
- Anh ấy đi công tác rồi sao?
Giang Tang Du có vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi lại:
- Sao chị biết thế?
- Chị là người phát ngôn của thương hiệu Gia Ái đấy nhé, hoạt động của tổng giám đốc cũng có thể biết được bấy nhiêu.
Lý do này, coi như là tạm đủ.
- Anh ấy hình như không kể với em chuyện anh ấy đi công tác.
Tận đáy lòng Bạch Nặc Ngôn cười thầm, Trình Nghi Triết đúng là không để Giang Tang Du gọi điện thoại cho anh ta, chuyện này khiến cô khá vui vẻ.
- Có thể vì anh ta bận quá nên quên.
Cô kiếm một cớ lung tung, hi vọng anh tốt nhất đừng bao giờ gọi.
Mi mắt Giang Tang Du ngừng lại, dường như có gì không hiểu.
- Anh ta không gọi điện cho em, vậy hay là em gọi điện cho anh ta đi, nhất định khiến anh ấy vui vẻ.
Bạch Nặc Ngôn nhìn dáng vẻ bối rối của Giang Tang Du mà không nhịn được cười.
- Con gái mà chủ động hình như là không hay lắm…
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn giương nhẹ:
- Cũng đúng, một khi con gái đã chủ động, đàn ông sẽ không coi trọng đâu.
Giang Tang Du cúi xuống nhìn đôi giày của mình:
- Nói thật, bây giờ em cũng không biết mối quan hệ giữa em và anh ta được gọi là gì. Gọi điện như thế cũng tùy tiện quá, cảm thấy không được hay lắm…
Bạch Nặc Ngôn gật gật đầu:
- Chuyện này để đàn ông chủ động vẫn tốt hơn, em nhất định phải kiên định giữ vững lập trường, nếu không Trình Nghi Triết cảm thấy em là con người dễ dãi, trong khi em cũng không như vậy…
Giang Tang Du ngưng mi tâm, không biết là đang nghĩ gì, Trình Nghi Triết đi công tác lâu như vậy mà một cú điện thoại cũng không gọi cho cô, điều này khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tâm tình Bạch Nặc Ngôn đang tốt, nhưng vừa quay đâù đã bắt gặp những bức tranh vẽ Giang Tang Du, sắc mặt cô thoáng một cái đã cứng đờ.
Cô lần lượt cầm từng bức tranh nên xem, rồi lại đặt từng bức từng bức xuống, dù nội tâm không muốn thừa nhận nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Tất cả đều là tranh do Trình Nghi Triết vẽ?
Giang Tang Du ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy thật buồn cười, giống như cô đang muốn đi trộm đồ của người khác, rốt cuộc sắp trộm được, đến phút cuối cùng mới nhận ra mình chẳng lấy được cái gì cả.
Cô cũng chỉ nhận ra là mình chẳng có gì cả, dù có muốn tự lừa dối bản thân một chút, cô vẫn không thể làm được.
Bữa cơm tối hôm đó, không khí cũng không quá xấu.
Giang Bác Nghi đối với việc Bạch Nặc Ngôn đến chơi, cảm thấy vô cùng hứng khởi, còn lấy cả rượu ông để dành ra uống, bà Lý Tình ngăn cản thế nào cũng không được.
Đề tài được nói đến trên bàn ăn cũng tương đối nhẹ nhàng, Bạch Nặc Ngôn chỉ trò chuyện qua loa nên cũng khá ổn.
Cô không muốn ở đây thêm nữa, dù những người này có thể được gọi là “người thân” của cô.
Có thể cô là người máu lạnh, từ trước đến nay không có khái niệm kết thân, cô hình như có thể nhớ kỹ rằng những thứ mang đến cho sinh mệnh của cô sự ấm áp tình người, cho tới tận bây giờ chưa hề có tình thân.
Cô có thể chỉ cần xã giao qua loa với Giang Bác Nghi thôi, ông ta đối với cô như thế nào sẽ nhận được như thế.
Cô cảm thấy lòng dạ mình sao mà quá độc ác, chỉ biết nghĩ cho bản thân, đối với một vài người, cô vừa ngoan cố vừa vô tâm là thế.
Đến phút cuối cùng, Giang Bác Nghi vẫn muốn giữ cô lại, nhưng cô kiên trì cáo từ.
Không hiểu vì sao, đối mặt với mối quan hệ này, với những con người này, cô luôn cảm thấy vô cùng đè nén.
Một thời gian dài cô tự trách bản thân vì sao quá vô dụng. Rất nhiều người cho dù trong lòng không hề thoải mái, vẫn có thể miễn cưỡng bản thân cười nói thoải mái như thể đó không phải chuyện của họ, sao cô lại không thể làm được như vậy chứ. Nếu không thích, cô không thể giả vờ như là yêu thích người ta.
Quay lại Khinh Vân, cô ngồi an vị trên sofa.
Uông Đàn nhìn thấy bộ dạng này của cô, có chút tò mò:
- Đi đâu về mà đã điên rồi?
- Nếu có một ngày tôi ra đi, cô có còn nhớ đến tôi không?
- Say rượu đấy à?
Cô đẩy bàn tay Uông Đàn đang duỗi ra:
- Có nhớ hay không?
Uông Đàn nhận ra cô rất nghiêm túc, nên trả lời qua loa:
- Sẽ nhớ mà, sẽ rất nhớ .
Bạch Nặc Ngôn có vẻ vô cùng hài lòng, gật nhẹ đầu, ít ra cũng không phải không có ai quan tâm đến cô đi hay ở.
- Tôi muốn đến thành phố B.
Uông Đàn có vẻ giật mình, thậm chí cô còn cảm động, cô ấy lại có thể chủ động nói với cô lịch trình của mình.
- Khi nào đi thế?
Bạch Nặc Ngôn cười rất vui vẻ:
- Chờ chút nữa thôi.
Uông Đàn khinh bỉ không thèm nói gì.
Bạch Nặc Ngôn làm việc rất hiệu quả, lên phòng thu dọn vài bộ quần áo rồi lập tức chạy đến sân bay, cô là người thiếu kiên nhẫn, cho nên một khi nghĩ ra chuyện gì sẽ lập tức làm ngay, nếu không thì sau này sẽ chẳng làm gì được nữa.
Đương nhiên sau khi đến thành phố B, cô chọn một khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, sau đó hăng hái ngủ một giấc thật sâu.
Cần phải ngủ ngon, cô mới biết mình nên làm gì.
Đến ngày hôm sau, cô đi tìm trợ lý để nghe ngóng lịch trình làm việc của Trình Nghi Triết, vòng vo tam quốc một hồi, cô mới nghĩ ra cách xuất hiện trước mặt Trình Nghi Triết.
Cô cảm thấy mình là cô gái trời sinh đã xấu xa, vì sao tự nhiên cô lại kích động như vậy chứ? Chẳng lẽ trong lòng cô lại thích kiểu phương thức như thế này?
Dù sao Trình Nghi Triết vẫn chưa kết hôn, cũng không thể nói cô là suy đồi đạo đức được nhé?
Những người như họ không thể đem mấy thứ đạo lý đó ra để giáo huấn cô.
Cô thấy trong tivi, những cô gái muốn quyến rũ đàn ông đều làm như vậy.
Cô tự suy nghĩ đắn đo một lúc, sau đó mới đi trang điểm.
Trình Nghi Triết tham dự một bữa tiệc đến tận khuya, cô quyết định tự mình đi đến đó.
Vẻ mặt của anh lúc đó sẽ thế nào nhỉ?
Cảm động ư?
Hay là kinh hãi?
Nhưng dù thế nào, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
Đến tiệc rượu cô mới phát hiện ra, bản thân cô vẫn tương đối hiểu Trình Nghi Triết.
Bất kể anh đến dự loại hội nghị hay tiệc tùng nào, sau một thời gian, anh ta nhất định sẽ đi đến nhà vệ sinh, có thể chỉ để đứng ngẩn ngơ một lúc, có khi chỉ để rửa tay, có khi là hút một điếu thuốc. Nhưng chắc chắn anh ta sẽ rời khỏi phòng học vài phút, đây là đặc điểm của anh ta.
Cho nên, cô không cần biết rốt cuộc chính xác đứng ở đâu, cô chỉ cần đứng gần nhà vệ sinh, là nhất định sẽ tìm thấy anh.
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số biểu hiện của anh, nhưng sự thật so với tưởng tượng luôn rung động hơn.
Cô thật sự gặp Trình Nghi Triết, chỉ là trong một hoàn cảnh tương đối hoang đường.
Trình Nghi Triết đang đi, có một cô gái đuổi theo anh chỉ cách vài bước chân.
Cô gái xoa trán, sau đó kêu lên:
- Ai u!
Cô gái cố ý ngã về hướng Trình Nghi Triết, căn cứ vào thái độ ga- lăng thông thường, Trình Nghi Triết sẽ đõ lấy tay cô gái, vẻ mặt anh không rõ cảm xúc:
- Đi đường nên cẩn thận.
Sau khi đỡ cô dậy, anh lập tức thu tay lại.
Cô gái đó dường nhu không cam tâm.
- Cảm ơn anh, em uống nhiều quá.
Bạch Nặc Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt của Trình Nghi Triết, nhưng cảnh tượng đang diễn ra khiến cô thấy rất buồn cười.
Mới đi thêm vài bước, cô gái lặp lại chiêu cũ.
Trình Nghi Triết dừng bước:
- Cần tôi gọi cho bạn cô đến đón cô không?
- Điện thoại á? Em cũng không nhớ nữa,
- Trong di động luôn có lưu số đấy.
Giọng nói của Trình Nghi Triết vẫn không hề giao động.
Cô gái xoa xoa trán, trông rất đáng thương:
- Điện thoại di động á? Em không tìm thấy…
Vừa nói vừa vặn vẹo cơ thể.
Trình Nghi Triết không để ý đến cô nữa, lấy điện thoại ra gọi.
Cô gái đó hơi tò mò:
- Anh gọi ai thế?
- 110, họ luôn quản lý những cô gái xinh đẹp say rượu bị rơi mất di động như cô, nếu không có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao?
Cô gái không tin vào tai mình, mở to hai mắt nhìn Trình Nghi Triết, miệng cô ta mấp máy:
- Không cần gọi, không cần gọi đâu, điện thoại di động của em ở trong túi, em chỉ định đi đến WC thôi.
Trình Nghi Triết cất di động đi:
- Xem ra cô đã tỉnh rượu rồi.
Mặt cô gái lại càng đỏ hơn, cô ta trực tiếp xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy Trình Nghi Triết đúng là chẳng hiền lành tử tế, sao bây giờ còn có kiểu người như anh ta chứ, thật ra anh có gật đầu chấp nhận cũng đâu có ai biết … Cô lại quên mất chuyện của mình…
Trình Nghi Triết châm một điếu thuốc, lần này anh đứng yên lặng thật lâu, lâu đến mức cô gái kia từ trong WC đi ra nhìn anh một hồi lâu mới không cam tâm tình nguyện mà rời đi.
Bạch Nặc Ngôn đứng so với anh lại càng lâu.
Cô lặng lẽ nhớ lại một chuyện trong quá khứ, cô đang muốn ôm Trình Nghi Triết từ phía sau, nhưng kết quả anh không quay đầu mà đã vung tay.
Đau quá.
Anh không thể không phát hiện người tiến đến gần là cô, chỉ là không cho phép, hoặc là anh khinh thường.
Anh thậm chí còn chưa từng quay đầu nhìn lại, việc này chẳng hề khiến anh để tâm.
Lần này cô trực tiếp ôm chặt lấy anh, cúi xuống mở miệng.
- Anh Trình, đã lâu không gặp.
Trình Nghi Triết đang chuẩn bị dùng lực tay chợt dừng lại, dường như bị bất ngờ, quay đầu nhìn lại cô, ánh mắt anh mang theo sự nghi ngờ.
Cô xoa xoa vai mình:
- Rất đau đấy!
Anh hừ một tiếng:
- Đáng đời.
Thương hoa tiếc ngọc một chút, thì chết ai chứ.
- Thật sự rất đau đấy, em đau chết mất.
Trình Nghi Triết cố ý để tay lên vai cô,xoa bóp một chút, thấy tiếng cô thở nhẹ, anh nở nụ cười:
- Không phải em vẫn chưa chết sao?
Phi.
- Em không phải là không xa được anh sao?
Tay cô nắm lấy cà vạt của anh.
Anh kéo cô vào một góc khuất, một tay anh chống lên tường, vây cô lại trong lồng ngực của mình.
- Sao em lại đến đây?
Tay cô ôm lấy cổ anh:
- Nhớ anh quá đấy mà.
Anh khinh bỉ liếc nhìn cô một cái:
- Tự về đi.
Anh bây giờ còn đang bận rất nhiều việc nữa.
Cô méo miệng, anh đúng là trực tiếp vứt bỏ cô.
Đi vài bước, anh quay lại, lấy thẻ mở cửa phòng trong áo ra nhét vào tay cô.
Cô cầm lấy thẻ phòng, sau đó nhìn bóng Trinhg Nghi Triết từ từ đi xa.
Trong đôi mắt cô, lúc sáng lúc tối, không thể nhận ra cô đang nghĩ gì.