- Em sợ độ cao lắm, anh đưa em lên cao như vậy, nhỡ ngã xuống thì biết làm thế nào?
- Trong tình huống thông thường thì không bao giờ ngã xuống đâu.
- Em là người mang vận đen thiên phú đấy, những chuyện đen đủi người khác không bao giờ gặp vẫn có thể xảy ra đối với em.
- Nhưng đây cũng đâu cao đến nỗi thế.
- Anh đâu có ở trên này nhảy xuống, nên đối với anh đương nhiên không cao rồi, nhưng em lại thấy rất cao.
- Chỗ này không cao đến nỗi thế đâu, nếu đứng chỗ thấp hơn nữa sẽ không thể đạt hiệu quả sân khấu.
- Em ngã từ trên này xuống dưới mới đạt hiệu quả sân khấu tốt nhất, đúng không? Anh đang nghĩ thế đúng không? Sao lòng dạ anh lại độc ác đến thế chứ?
- Bạch tiểu thư, em chỉ đứng trên đó một lúc thôi, sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra đâu.
- Vạn nhất em ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Người đau là em nhé?
Bạch Nặc Ngôn buồn bực.
Đương nhiên, nhân viên hậu đài kia lại càng bực tức hơn cô.
Mạnh Tân Duy lắc đầu, phất tay với nhân viên kia, tươi cười đi về phía Bạch Nặc Ngôn:
- Em thật biết cách cư xử đấy.
- Em vì an toàn của chính mình.
Cô thoáng nhìn lại phía giàn giáo.
- Thật rất cao mà, em sợ đến phát run, nếu ngã thẳng từ trên đó xuống thì sao, em phải biết quý trọng cái mạng nhỏ của em chứ.
- Em xem trong các chương trình biểu diễn của các ca sĩ khác, đều có một vài động tác khó tương đối mạo hiểm, giàn giáo cao 10 tầng thì đã là gì, thậm chí đôi khi còn nguy hiểm đến tính mạng cơ.
- Đấy là tự thách thức với bản thân để thể hiện phong thái đối với người hâm mộ.
Bạch Nặc Ngôn thở dài:
- Em thích căn bản hơn.
Cô vừa cười vừa nói:
- Chẳng nhờ ai nhắc nhở, em đây vốn là người sợ chết. Em kể anh nghe nhé, mỗi khi em xem phim thấy các điệp viên bị tra tấn cũng quyết không tiết lộ bí mật quốc gia, lúc đó nếu là em, em sẽ lập tức khai ngay bí mật cho đối phương, miễn họ đừng hành hạ em là được.
Mạnh Tân Duy hít sâu thở dài:
- Sau khi em tiết lộ bí mật quốc gia, em vẫn sẽ bị trừ khử.
- Nhưng dù sao vẫn không bị tra khảo, chết cũng chết thoải mái hơn. Con người quan trọng nhất là không phụ bản thân, mà cũng chẳng phụ người. Con người ai chẳng phải chết, vậy sao phải cố gắng làm việc tốt. Anh nói thử xem, cái người tên Lôi Phong chết từ 8 trăm năm về trước, ai ai cũng đều ghi nhớ công ơn của ông ta. Nhưng mà ông ta biết được cái con khỉ, những điều đó với anh ta mà nói cũng đâu có ích lợi gì. Đối với bản thân em, không gì tốt bằng thực tế, những lời giả nhân giả nghĩa không phải mang đến cho em nghe đâu, em sợ sẽ làm ô uế sự thiêng liêng cao quý đó.
Mạnh Tân Duy chủ động ngăn cô:
- Đừng lạc đề nữa, hãy cân nhắc về chương trình biểu diễn đi.
Con người không cần đòi hỏi quá cao, ít nhất đó là quan điểm của Bạch Nặc Ngôn. Các ngôi sao thường sử dụng vũ điệu sôi động, nếu cô không thể nhảy như họ, người hâm mộ chắc chắn sẽ thất vọng. Đối với kiểu người như Bạch Nặc Ngôn, nói thẳng một câu, trong liveshow trực tiếp, nếu để cô khiêu vũ sẽ thành trò cười, nên đạo diễn và người xem cũng không yêu cầu cô làm việc này. Cô thích hát nhạc trữ tình, đặc biệt những ca khúc có tiết tấu chậm và buồn, không phù hợp với các chương trình liveshow trực tiếp. Mỗi khi cô cất tiếng hát, toàn bộ hội trường sẽ chìm trong một không gian yên tĩnh, nhưng ngay sau khi ca khúc kết thúc, không khí trong lễ đài lập tức bùng nổ.
Khi cô một mình đứng trên sân khấu được thiết kế rất cao, cô cảm thấy thật sự sợ hãi. Chẳng biết ai nghĩ ra trò này để chỉnh cô nữa. Mỗi khi sợ hãi, cô sẽ trở nên trầm mặc, nhưng trường hợp hiện nay không cho phép cô được im lặng, cô chỉ có thể tiếp tục hát.
Tại thời điểm này, sâu thẳm trong lòng cô chợt dâng trào một cảm giác tự tin vô cùng mãnh liệt, sân khấu này hoàn toàn thuộc về cô. Vì với mỗi động tác của cô sẽ khiến khan giả cuồng nhiệt la hét, vì mỗi lời nói của cô lập tức đủ để điều khiển toàn bộ không khí trong hội trường. Cảm giác này thật kỳ diệu, đây là nơi hoàn toàn thuộc về cô.
Đáng tiếc thời tiết hôm nay không tốt lắm, ngoài trời mưa to, những vẫn có rất nhiều fan hâm mộ vì không mua được vé vào hội trường nên đứng xếp hàng bên ngoài lắng nghe cô hát.
Sau khi kết thúc liveshow, Mạnh Tân Duy từng hỏi cô một vấn đề:
- Chứng kiến nhiều người đứng ngoài che ô nghe em hát, em có thấy áy náy chút nào không?
Bạch Nặc Ngôn trả lời:
- Em không biết. họ xếp hàng vì họ cảm thấy xứng đáng. Vừa được nghe nhạc lại không mất tiền, lại có thể thỏa mãn đam mê của họ, không phải quá tốt sao?
Trong mắt cô, những người ngoài kia, có bao nhiêu người luôn thật lòng yêu thích cô?
Họ có thể hâm mộ cô lúc này, nhưng nếu có một minh tinh khác mới nổi, họ vẫn sẽ lập tức hâm mộ cô ta, chẳng qua họ chỉ đang cố gắng thỏa mãn cuộc sống buồn chán của chính mình, và cô lại là người lấp đầy những trống vắng đó.
Giống như họ đưa cô tiền, cô trả lại cho họ tinh thần. Giữa giá trị tinh thần và vật chất, không ai có thể khẳng định ai giàu hơn ai, nói cách khác chỉ có kẻ điên mới nói vật chất có trước tinh thần.
Liveshow diễn ra rất thành công trong khi cảm giác của Bạch Nặc Ngôn cũng không quá thành tựu, nhưng cổ họng cô hơi đau.
Bữa tiệc liên hoan hôm đó, cô ăn mặc và trang điểm rất đậm, như đang hận không thể khắc sâu trong đầu tất cả mọi người ở đây ghi nhớ dáng vẻ của cô sau khi hóa trang, để bất cứ ai cũng không thể nhận ra cô nếu không trang điểm.
Trên đường đến bữa tiệc, cô trực tiếp bỏ trốn, cô không thích cách bàn giao hoàn thành nhiệm vụ thông thường.
Cảm giác khi ấy rất vui nhé, giống như hồi học tiểu học, cô vẫn hay trốn học, rõ ràng cô luôn muốn làm trò giỏi, nhưng vẫn trốn học như thường.
Cô tháo trang sức ra, cùng Mạnh Tân Duy chạy như điên trên đường, cô bỗng nhớ đến cuộc thi chạy marathon 2000m hồi sơ trung, đã từ rất lâu cô chưa chạy lại như vậy.
- Chúng ta đến một bar nào đó đi.
Cô thở hồng hộc.
Ngày mai anh nhất định sẽ về rồi, cô còn phải ở đây một vài ngày nữa mới đi.
Anh gật đầu, hơi thở nhẹ.
Trong con người Bạch Nặc Ngôn có rất nhiều hệ số không an phận, cô thích làm gì sẽ làm thế. Hoặc có Mạnh Tân Duy bên cạnh, cô càng chẳng biết sợ gì hết.
Cô vào một bar ngay đối diện.
- Rượu, cho loại cao cấp nhất.
So với rượu, cô lại càng thích vẻ đẹp của rượu khi được pha chế với nhau.
Mạnh Tân Duy ngồi bên cạnh cô, anh nói với người pha chế:
- Cho loại rượu nhẹ nhất.
Người pha chế cười với họ, giống như vô số đôi tình nhân anh đã phục vụ, cô gái luôn thích thử sức với những cảm giác mới mẻ, còn người bạn trai sẽ rất chiều chuộng và quan tâm ngăn họ lại.
Rất nhanh sau đó, một ly rượu được đưa đến.
Bạch Nặc Ngôn ngắm nhìn chất lỏng trong suốt, tinh khiết, tuyệt đẹp, màu xanh biếc óng ánh đang phát sáng trong ly.
Mạnh Tân Duy quan sát ly rượu của mình, tửu lượng của anh cũng khá, anh không quá bận tâm về điều này.
- Trong lòng em có chuyện gì à?
Uống hết một ly, Mạnh Tân Duy mở miệng hỏi.
- Sao anh biết?
Cô thích đáp lại những vấn đề như vậy theo kiểu này, không trả lời một cách cụ thể, cũng không chuyển chủ đề.
- Vì sao em muốn đến những chỗ như thế này?
- Vì sao anh tình nguyện đi cùng em đến đây?
Mạnh Tân Duy lại uống tiếp một ly, không trả lời.
Bạch Nặc Ngôn vẫn ngồi trên ghế của cô, chân đá đá:
- Nhìn đi, anh không muốn trả lời, hoặc không thể nói ra câu trả lời.
Mạnh Tân Duy liếc nhìn cô:
- Vì anh không muốn để em đi một mình đến những nơi như thế này.
Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:
- Thật ra, nếu anh không đồng ý giúp em, một mình em cũng sẽ không đến những nơi như thế này.
Ánh mắt cô sáng rực rỡ, tay khoát khoát trên ly rượu, không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì.
Thôi xong, anh hình như đã trở thành tòng phạm.
- Nhưng nếu anh không đi cùng em, trong lòng em hẳn sẽ tủi thân, cảm thấy chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không ở bên em.
Ánh mắt cô càng lấp lánh, như để khẳng định đó là sự thật, cô rất ích kỷ, nếu ai đó từ chối cô, cô sẽ cảm thấy tủi thân, mặc dù rõ ràng đối phương không có trách nhiệm phải thực hiện yêu cầu của cô.
- Đó là vì em coi anh là bạn, bạn bè mà không sẵn sàng hi sinh vì em, em đương nhiên sẽ thấy tủi thân.
Cô nói một cách rất thản nhiên.
Mạnh Tân Duy lại uống hết một ly nữa.
Cái định nghĩa trong lời nói của cô, khiến anh một hơi uống cạn ly rượu.
Trong bar có rất nhiều loại người, rất khó để phân biệt. Nhiều nữ sinh trang điểm rất gợi cảm, không biết ở đây họ tìm thấy loại cảm giác thành tựu gì. Cũng có nhiều cô gái trông khá hiền lành xinh đẹp, ngày thường luôn biểu hiện rất khuôn phép, chẳng hiểu tại sao lại ngồi đây phát tiết. Bạch Nặc Ngôn đoán hầu hết những cô gái này đều đã đi làm, luôn duy trì hai nhân cách khác nhau giữa ban ngày và ban đêm, nhưng lý trí vẫn cho họ biết, họ đang làm gì.
Ở những nơi có nam có nữ, tất sẽ có chuyện mờ ám.
Ở những nơi như vậy, rất dễ gặp những chuyện không hay xảy ra.
Bạch Nặc Ngôn trông thấy một nữ sinh đang bị một người đàn ông lôi kéo đứng cách họ không xa. Cô nữ sinh này ăn vận rất gợi cảm, nhưng thái độ rất nóng nảy.
Không ai quan tâm đến chuyện đang diễn ra.
Những chuyện không phải của họ, ai sẽ để ý chứ.
Cảnh này, nếu như là một người ngoài cuộc, sẽ lạnh lung vô cùng.
Thật vậy, nếu là ngươi, ngươi sẽ đứng dậy cứu cô gái kia ư?
Trong một hoàn cảnh như thế này.
Bạch Nặc Ngôn uống một hơi cạn ly rượu, trên mặt cô hơi choáng váng, sau đó cười với Mạnh Tân Duy:
- Hôm nay anh đóng vai bạn trai em nhé được không?
Trong nháy mắt, cơ thể Mạnh Tân Duy chợt cứng ngắc, tựa như anh không hiểu cô vừa nói điều gì.
Cô lại nở nụ cười:
- Đợi lát nữa, anh thu dọn giúp em đống đàn ông rác rưởi kia.
Mặc dù , tên kia dường như đi cùng vài đồng bọn khác.
Sau âm thanh đó, Mạnh Tân Duy vẫn không hiểu cô muốn làm gì, cô đã bỏ đi được vài mét.
Cô đến trước mặt người đàn ông kia, vờ như say rượu ngã xuống, người đàn ông kia theo bản năng liền giơ tay lên đỡ lấy cơ thể Bạch Nặc Ngôn. Bạch Nặc Ngôn xoa xoa trán.
- Ui da, cám ơn anh nhé….
Nói xong cô đứng thẳng dậy.
Tên kia nhìn cô vài lần, mắt hắn dường như phát sáng, lập tức hắn lựa chọn buông tha cho cô nữ sinh kia.
Cô gái kia vừa được buông tay, vội chạy mất dép, cứ như sau lưng có ma đuổi.
Tên kia giữ tay Bạch Nặc Ngôn lại, không để cô đi.
Đôi mắt Bạch Nặc Ngôn giăng đầy sương mù:
- Anh kia… thả em ra đi.
Hẳn Bạch Nặc Ngôn không nhớ Trình Nghi Triết từng nhận xét, tiếng kêu của cô rất hút hồn, mà cô nhất định đã quên một cô bạn cùng lớp từ thời trung học nghe thấy cô hét, từng vỗ vai và nói : “Làm sao ông chồng tương lai của bạn có thể chịu đựng nổi bạn chứ.”
Lời người phía trước Bạch Nặc Ngôn không nhớ nổi, lời người phía sau là do lúc đó Bạch Nặc Ngôn ngây thơ không hiểu nổi ẩn ý của người ta.
Giọng cô rất yếu ớt, tên kia thấy mặt cô đỏ bừng, lại càng cao hứng:
- Đến đây với anh nào. Đừng đi chứ, chúng ta cùng chơi vui vẻ không được sao.
Bạch Nặc Ngôn cố nhịn không nôn tại chỗ:
- Em rất muốn ở đây chơi với anh.
Tên kia lại càng hăng.
Trong lòng Bạch Nặc Ngôn cười thầm, nhưng cô lại khẽ thở dài.
- Nhưng bạn trai em đang ngồi kia, anh ấy không cho đâu.
- Em sợ gì chứ, có anh ở đây.
Bạch Nặc Ngôn sắp lăn ra cười.
- Vậy anh ra mà nói với bạn trai em ấy.
- Đi đi đi, hắn không đồng ý, anh có bản lĩnh bắt hắn đồng ý.
Nói xong hắn giơ quả đấm lên thể hiện.
Nhưng quả đấm kia vừa giơ lên, đã bị ai đó nắm lấy.
- Có gì cần nói với tôi à?
Bạch Nặc Ngôn vốn chỉ muốn đùa một chút, cô không ngờ Bạch Nặc Ngôn lại hùa theo cô đến mức này. Khuôn mặt anh không hề hung dữ, nhưng không giận mà uy. Hình như cô chưa từng chứng kiến thái độ này của anh trước đây.
Mạnh Tân Duy càng tăng sức.
- Sao bây giờ không nói gì hết?
Khuôn mặt tên kia trở nên đau đớn:
- Bạn gái anh…..
- Bạn gái của tôi làm sao?
Giọng nói của Mạnh Tân Duy lại càng bình thản, càng khiến đối phương thêm khiếp sợ.
Một tên gần đó thấy vậy, tung một cú đấm về phía Mạnh Tân Duy. Anh kéo tên đứng trước về phía đó, lập tức quả đấm nhằm thẳng giữa mặt tên kia.
Mạnh Tân Duy sắn tay áo đáp trả, khinh thường nhìn lại hai tên kia, anh bắt đầu động thủ, hai bên đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng tiếng ly vỡ vang lên.
Đám người dửng dưng ai làm việc người nấy lúc nãy đều quay lại, tranh nhau nhảy vào trợ uy.
Động tác của Mạnh Tân Duy rất oai phong, nhìn qua đã thấy chuyên nghiệp, không ít cô gái sinh đẹp trầm trồ hâm mộ phong thái của anh.
Mạnh Tân Duy rất ít khi bị đánh trúng. Cô vốn cho rằng anh luôn luôn giữ phong độ lịch lãm, nên sẽ chỉ nói vài câu đạo lý, cô không ngờ anh sẽ gây loạn đến như thế này.
Cuối cùng hai tên kia ngã lăn trên mặt đất. Mạnh Tân Duy sửa lại áo khoác, nhìn đầy thách thức:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, nếu như có thể tìm được.
Anh ném một xấp tiền lên quầy thanh toán, rồi kéo Bạch Nặc Ngôn ra khỏi bar.
Sau một mà vô cùng gay cấn, nửa ngày sau cô vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, nên cứ để anh nắm tay cô lôi đi.
- Sao anh phải trực tiếp đánh nhau chứ?
Cô còn nghĩ anh sẽ không phối hợp với cô cơ.
Anh mân mê khóe miệng, nhưng không nói gì.
Giọng cô chậm lại:
- Có phải anh đang dạy em một bài học không? Về sau không được làm những chuyện nguy hiểm thế này? Thật ra nếu không có anh ở đây, em tuyệt đối không dám đi ra gây sự.
Anh vẫn chưa mở miệng.
Cô lại càng sốt ruột:
- Có phải anh bị thương ở đâu không?
Lần này anh kịp phản ứng, cười cười:
- Không, em đừng lo, anh chỉ luyện tập một chút thôi mà, lâu không tập luyện , cả người đờ đẫn rồi.
Khuôn mặt anh nhu hòa, giọng nói êm dịu, cô mới thấy yên tâm:
- Em còn nhớ em vừa nói gì không?
- Gì cơ?
Cô thấy hơi lạ:
- Anh rất đẹp trai.
Cô lắc đầu:
- Anh nghĩ em nịnh bợ à? Được rồi, biểu hiện của anh vừa rồi cực đẹp trai, đặc biệt cool, siêu siêu cool.
ANh nhắm hai mắt lại, cùng lúc cô rút tay ra.
- Bạch Nặc Ngôn.
Cô dõi theo ánh mắt anh., ánh mắt anh rất nghiêm túc, cô không biết phải làm sao.
- Em có thể…
Anh nắm tay.
Cô lập tức giơ tay đầu hàng:
- Em về sau tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế này nữa, yên tâm đi, không cần yêu cầu em đâu. Thật ra, em rất biết điều, chỉ là không ai nhận ra thôi.
Tay anh từ từ nhả ra.
Anh muốn nói, vừa rồi có thể không giả vờ không?
Hôm nay anh đóng vai bạn tra em nhé.
Có thể không cần đóng vai không?
Đèn đường chiếu bóng anh trải dài trên mặt đất, cùng con người đang im lặng không nói dần dần hòa cùng một thể.