Bên A
Khi tỉnh lại, Bạch Nặc Ngôn không được tỉnh táo lắm. Thật ra không phải do say rượu, nên đầu óc cô không được tỉnh táo, mà vì vừa mở mắt cô đã cảm thấy mê man. Cảm giác này giống như ai đó đã từng gọi là ngủ đến chết, cô tự cảm thấy nghi ngờ có phải mình vừa trải qua một giấc ngủ không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Chân tay không muốn cử động, đồng tử đảo một vòng, đầu óc cô tỉnh táo trở lại, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Trong lễ đính hôn của Trình Nghi Triết với Giang Tang Du, rốt cuộc cô đã có thể dũng cảm thành công vai trò của một người xấu. Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời cô là có thể làm những chuyện xấu xa tùy thích, để bản thân không còn mãi hèn nhát. Cô chính là loại người dẫm đạp lên người khác để đạt được mục đích, ngẫm lại cô mới thấy những người bên cạnh cô thật đáng thương biết bao, luôn để cho cô bắt nạt, chỉ có người xa lạ cô mới không thèm trêu chọc.
Cho nên nếu thông minh thì hãy tránh xa cô ra.
Cuối cùng, cô duỗi duỗi tay, đứng dậy bước rời khỏi giường.
Ra khỏi phòng, cô bước vào phòng khách nhỏ, Mạnh Tân Duy đang rất bình tĩnh ngồi xem TV.
Tin tức rất nhàm chán, về một đề tài đang được lôi ra nơi “đầu sóng ngọn gió”. Một khu lịch thuê một công ty có tên là “Hãy dựa vào chúng tôi” để tuyên truyền quảng cáo, lập tức gây nên một làn sóng tranh luận trong lòng dư luận, ngay buổi công chiếu ra mắt AV đã gây tranh cãi gay gắt. Sóng gió chưa yên, vốn từ trước đến nay người ta hay dùng hình ảnh của mỹ nữ để quảng bá cho thương hiệu của mình, nhưng công ty này lại chọn phải một mĩ nữ có danh tiếng tệ hại nhất, hoàn toàn không có đủ tư sắc để gọi là mĩ nhân.
Bạch Nặc Ngôn đứng xem tin tức nhàm chán đó một lúc, cho dù nó quả thật rất nhàm chán, nhưng so với những tin kiểu như một anh hùng vô danh vì xả thân cứu người mà rơi vào vòng nước xoáy và chết đuối mà lại “ có liên quan đến cô” thì vẫn tốt hơn nhiều, dù sao đối với con người nhàm chán kia, còn hậu sinh thì lại có trái tim băng giá.
Trên mặt bàn trước mặt Mạnh Tân Duy bày ra rất nhiều món quà vặt.
Bạch Nặc Ngôn nhìn mấy món quà vặt đó, không giải thích nổi tại sao lại cảm thấy buồn cười. Cô rất thích ăn quà vặt, đủ loại, cô có thể bớt tiền mua quần áo hay đồ dùng để ăn vặt. Cô có thể mua một chai nước 4 lít giá 1 đồng để dùng dần nhưng lại không thể không bỏ ra 4 đồng để mua bàn chải đánh răng. Ngoại trừ hào phóng với chuyện ăn uống, đối với những thứ khác, cô đều rất keo kiệt, cái gì không cần cô sẽ không mua.
Chính cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng bao lâu nay cô vẫn không thể lý giải tại sao.
Người khác nói rằng không có tiền, có khi chỉ là trên người không mang theo tiền, nên khiêm tốn không chịu chi ra. Còn Bạch Nặc Ngôn mà nói không có tiền, khẳng định là cô không có tiền. Cô định nghĩa trong túi có dưới 20 đồng, trong ngân hàng không có tiền gửi chính là không có tiền. Có khi trong người cô chỉ còn có 10 đồng, đủ mua một chai nước tăng lực và ăn một bát cháo xong, cô chỉ còn 1 đồng , cô cảm thấy tủi thân, nhưng cô vẫn sẽ hành động như cũ.
Có lẽ kiếp trước, cô bị chết đói, nên kiếp này, tình yêu duy nhất của cô chính là ăn.
Hồi cô còn học cao trung, có tiền cô sẽ để dành để ăn, dù chỉ là 5 đồng tiền quà vặt, cô vẫn thích ngẫu nhiên ăn một cốc sữa chua, nhưng vấn đề là cửa hàng này chủ quán nhớ rõ cô, chính vì nhớ kỹ như vậy, nên cô không thích đến đó mua đồ, đến khi đến một cửa hàng khác, cô lại không muốn bị chủ quán kia nhìn thấy, mặc dù có khi đã lâu người ta chẳng còn nhận ra cô và cảm giác chột dạ này chỉ là suy nghĩ của một mình cô.
Nhớ lại quá khứ, cô thở dài một tiếng, chạy đến bàn cầm lấy đồ ăn.
Mạnh Tân Duy liếc nhìn cô, đưa một bát nhỏ đến chỗ cô, vừa vặn đẩy đống đồ ăn tránh xa khỏi vị trí của cô:
- Ăn cháo trước đã, đừng có chưa gì đã vội ăn mấy món này, sẽ đau dạ dày đấy.
Cô muốn nói, dù sao cũng đã đau hai mấy năm rồi, bớt một ngày cũng chẳng ăn nhằm gì đâu.
Nhưng hôm nay cô đặc biệt vâng lời, cô ngồi ăn cháo.
Hôm nay, Bạch Nặc Ngôn tỏ ra đặc biệt vui vẻ, bởi vì được ăn biết bao quà vặt như vậy.
Thật ra chỗ đồ ăn đấy cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù có trả gấp ba lần cô nhất định cũng không đổi đâu. Cô có thể tình nguyện chia sẻ tiền bạc, nhưng đồ ăn vặt mà bắt cô phải chia sẻ, cô sẽ rất đau lòng.
Một khi đã tỏ ra vui vẻ, Bạch Nặc Ngôn sẽ vờ ngớ ngẩn.
Cô ngồi trên xe Mạnh Tân Duy, anh muốn đi đâu, cô sẽ đi đâu, cô cũng không biết nữa, cô vội vàng chạy theo sau.
Cô đến một tụ điểm vui chơi Bowling, cô theo Mạnh Tân Duy đến vị trí trước một bồn hoa, giờ cô mới hiểu tại sao anh lại để cô tùy ý giả vờ.
Vì đến tình huống này, cô sẽ phải thức thời.
Bởi vì, cô vẫn luôn nhận định rằng, họ không hợp nhau.
Cô không thích những kẻ sống trên thương trường với cái bộ dạng cao cao tại thượng, cứ như quy tắc là do họ định ra, những kẻ bình thường chỉ là tôm tép nhãi nhép. Họ là người tạo ra trò chơi, nhưng lại khinh thường những người tham gia trò chơi.
Nên tâm trạng của cô bỗng suy sụp, cô nhìn Mạnh Tân Duy đang chậm rãi trò chuyện.
Không ít người xuất hiện trong tầm mắt cô, nếu như đây là một cuộc gặp mặt chính thức, cô sẽ chủ động mở miệng tự giới thiệu bản thân, nhưng trước mắt cô chỉ là một ám hiệu nhỏ của Mạnh Tân Duy, nên cô sẽ vờ như không biết gì hết, mà Mạnh Tân Duy cũng không nói gì thêm.
Cô không hiểu tại sao, anh lại đưa cô đến đây.
Cô không để ý anh đang trao đổi gì với những người vừa chào hỏi, ngẫu nhiên họ lại thêm vào một vài thuật ngữ kinh tế, hẳn là đang bàn về một kế hoạch hợp tác nào đó mà cô không hiểu.
Hồi mới tập đi guốc cao gót, lên xuống cầu thang cũng thấy khó khăn, vậy mà bây giờ tùy tiện vẫn có thể đứng được 2 giờ.
Cô thở dài, mấy người này, cuối cùng là muốn nói đến bao giờ mới hết đây.
Qua thêm một giờ, Mạnh Tân Duy mới chịu kéo cô sang một bên:
- Mệt à?
Cô lắc đầu.
- Không quen đúng không?
Cô lại lắc đầu:
- Vì sao lại đưa em đến đây?
Anh cũng không phải đến đây để chơi bowling với những người kia, cũng không phải đến để bàn chuyện kí kết hợp đồng.
Khóe môi anh nở một nụ cười nhạt:
- Tự nhiên nổi hứng muốn chơi, nên đưa em đi cùng, anh chơi một mình thì mất hứng lắm.
Cô thầm ngạc nhiên, chỉ tùy hứng đến đây, lại gặp người quen, nói chuyện với nhau như trăm năm chưa gặp, giọng nói thì lạnh nhạt, thái độ chuyên tâm, đôi khi lại nở một nụ cười tự mãn.
Đây chính là bản sắc của giới thương nhân nhé.
Cô cũng cười yếu ớt, vừa định mở miệng nói gì đó, Mạnh Tân Duy kéo tay cô, bảo cô đi theo hướng đó.
Phía bên đó có rất nhiều người đang đứng, nhưng thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là Trình Nghi Triết và Giang Tang Du. Giang Tang Du đang dịu dàng cười, đứng bên cạnh Trình Nghi Triết, cô con gái rượu này đang thể hiện một tư thế rất bình tĩnh đầy khí chất.
Họ đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, Trình Nghi Triết đứng im lặng, đôi khi vô ý nói một hai câu, còn Giang Tang Du đang trêu chọc người đàn ông trung niên cười ha hả.
- Đó là chủ tịch ngân hàng XX.
Mạnh Tân Duy giải thích.
Bạch Nặc Ngôn khẽ nghiến răng, vì vị chủ tịch này rất thích chơi bowling, nên hôm nay Giang Tang Du và Trình Nghi Triết mới phải đến đây.
Hẳn là họ đang có việc cần nhờ vả cái vị chủ tịch ngân hàng này.
Chỉ đến thời điểm có việc cần, người ta mới hay quan tâm đến sở thích của đối phương.
Ánh mắt Bạch Nặc Ngôn di chuyển từ trên người Trình Nghi Triết sang phía Giang Tang Du. Cô ấy chỉ cười nhẹ, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự kiên định, khiến người ta không thể coi cô là một bông hoa chỉ trồng trong nhà kính được nữa.
Giang Tang Du đứng bên cạnh Trình Nghi Triết, với một tư thái trấn định, như thể họ chính là một nửa của nhau.
Họ trò chuyện khá vui vẻ, nhưng sau mỗi lời nói ra đều kèm theo sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Bạch Nặc Ngôn mấp máy môi, khẽ liếm nhẹ bờ môi, nhìn Mạnh Tân Duy:
- Anh thắng rồi.
Cô xoay người đi ra cửa chính, còn Mạnh Tân Duy trầm mặt đi sau lưng cô.
Sự chua xót dâng trào trong lòng cô, cuối cùng len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô.
Mạnh Duy Tân đưa cô đến đây, không phải là ngẫu hứng nhất thời, anh đã dùng một phương thức đơn giản nhất, để cô nhận ra rằng hàng ngày họ sẽ phải đối mặt với hạng người nào, họ dành phần lớn thời gian để tiếp khách, dự tiệc, đàm phán. Mạnh Tân Duy cũng vậy, mà Trình Nghi Triết cũng vậy. Có lẽ cô không thích kiểu sống như thế này, thậm chí cho dù cô có cố gắng hết sức để trở thành một người vợ hiền mẹ đảm, cũng chẳng thể giúp gì cho anh.
Cô luôn ích kỷ nói yêu Trình Nghi Triết, cô cho rằng mình đã trao cho anh rất nhiều, nhưng nói cho cùng, cô vẫn chẳng mang lại cho Trình Nghi Triết cái gì.
Dựa vào đâu mà anh chọn cô.
Cô giúp được gì cho anh?
Căn bản cô sẽ không bao giờ có thể trở thành một người vợ tốt đứng sau lưng chồng.
Nhưng Giang Tang Du lại có thể. Thoạt nhìn cô ấy có vẻ yếu đuối, nhưng khi đặt vào các trường hợp cụ thể, cô ấy lại không hề luống cuống, cô ấy có thể xử trí tốt mọi chuyện.
Một sự đối lập vô cùng đơn giản, Giang Tang Du đã giáng cho cô một bàn thua thảm hại.
Cô có tư cách gì để gào lên hỏi Trình Nghi Triết tại sao lại không chọn cô?
Không phải là vì bản thân cô kém cỏi sao?
Cô có thể mang đến cho đối phương cái gì chứ, Bạch Nặc Ngôn ngoại trừ chạy đi nói với mọi người rằng cô yêu Trình Nghi Triết, cô còn có thể hành động thiết thực nào không?
Không, không gì cả?
Đến bây giờ, cô bi thảm nhận ra, bản thân cô không thể làm gì cho Trình Ngh Triết.
Một thực tế đau lòng này, khiến lòng cô dần dần bế tắc, hơi thở khó khăn, tâm trạng nặng nề.
Mạnh Tân Duy vẫn im lặng đứng sau lưng cô, không một lời an ủi, không một lời giải thích.
Anh biết rõ, nhất định cô sẽ hiểu.
Bên B
Sau một đêm đính hôn điên loạn, Trình Nghi Triết lái xe đưa Giang Tang Du về nhà.
Về đến biệt thự Giang gia, Trình Nghi Triết theo thói quen xuống xe, Giang Tang Du vừa mới bước một chân xuống xe, đã nhìn về phía anh:
- Có việc gì ạ?
- Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.
Giang Tang Du nở một nụ cười thản nhiên, dịu dàng như nước trong trăng:
- Em biết chắc chắn phải là chuyện quan trọng anh mới chạy đi như thế, không sao đâu, em không ngại, anh không cần phải xin lỗi em đâu.
Trình Nghi Triết nhắm chặt hai mắt:
- Chúng ta vẫn nên nói chuyện một chút.
Giang Tang Du cố chấp nắm chặt cửa xe, không để anh xuống xe:
- Có chuyện gì để nói? Nếu là chuyện hợp tác với ngân hàng XX thì hãy nói.
Trình Nghi Triết tỏ ra mệt mỏi, đáy mắt thâm đen:
- Không phải về chuyện này.
- Vậy em mệt rồi, không cần phải nói gì hết, chúc ngủ ngon.
Trình Nghi Triết biết cô đang trốn tránh, anh lập tức xuống xe, đuổi theo cô, kéo tay cô:
- Chúng ta thật sự cần phải nói chuyện.
Cô nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay cô:
- Đây là lần đầu tiên anh chủ động cầm tay em đấy.
Anh mấp máy môi, thả tay cô ra.
Cô đứng yên tại chỗ.
- Hai bác hi vọng em sẽ cùng anh đến gặp chủ tịch ngân hàng XX, ông là bạn học cũ của cha em, nên nếu em ra mặt nhất định ông ấy sẽ không từ chối.
Lông mày anh nhíu xuống:
- Con gái thì không phải để ý đến những việc như thế, em không cần phải quan tâm đến lời của cha mẹ anh đâu.
- Nhưng em vẫn cứ nghĩ. Sớm muộn gì em vẫn phải làm quen với những việc như thế. Chẳng lẽ anh định nuôi em ở nhà ư, anh tình nguyện nuôi em sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh né tránh ánh mắt cô.
Cô dở khóc dở cười, lắc đầu.
- Sau việc đính hôn ngày hôm nay, em nghĩ em phải dặn dò anh một chuyện.
Cô đứng thu mình lại:
- Không cần nói đến chuyện này nữa, em không muốn nghe, nếu anh thật lòng muốn nói chuyện với em, hãy để đến sau vụ hợp tác này đã, từ từ rồi hãy nói với em.
Cô bước từng bước quay về phòng, nếu như vụ này thành công, vậy anh sẽ nợ cô.
Tay cô nắm chặt lại, cô nhắm nghiền mắt.
Trình Nghi Triết nhìn theo bóng lưng cô, dáng cô gày gò cô đơn trong gió, dường như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.