Nguyện Ước

Chương 4: Chương 4




Đã hai tuần từ khi Bá tước Rochester qua đời, để lại cho Andrew toàn bộ tài sản cũng như tước vị, đất đai thừa kế. Hai tuần dài nhất trôi qua, Caroline vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Andrew. Lúc đầu nàng kiên nhẫn, hiểu rằng Andrew phải vất vả sắp xếp tang lễ và các quyết định về công việc rắc rối. Nàng biết hắn sẽ đến với nàng sớm nhất có thể. Nhưng ngày qua ngày, hắn không hề gữi cho dù chỉ là một tin nhắn đơn giản, Caroline nhận ra có việc gì đó không đúng.

Khô héo vì lo lắng, nàng xem xét việc viết thư cho hắn, hoặc thậm chí làm một chuyến viếng thăm bất ngờ đến lâu đài Rochester, nhưng đây là việc không thể tưởng cho một phụ nữ độc thân dưới 30 tuổi chủ động. Cuồi cùng, nàng quyết định cử em trai nàng Cade đến tìm Andrew, bắt cậu phải tìm hiểu cho được là Andrew có khỏe không, và hắn có cần bất cừ điều gì… hắn có đang nghĩ đến nàng.

Trong khi Cade đi làm nhiệm vụ tìm cho ra vị Lord Rochester mới, Caroline ngồi một mình trong khu vườn mùa đông lạnh giá, nhìn một cách tuyệt vọng vào cây trồng đã được cắt tỉa và những nhánh trần trụi của cây phong Nhật Bản.

Chỉ còn 2 tuần nữa là đến Giáng Sinh, nàng lơ đãng nghĩ. Vì gia đình, Caroline trang trí ngôi nhà với các cành của cây thông xanh và cây nhựa ruồi (evergreens and holly) và tô điểm những cánh cửa với các vòng trái cây và ruy- băng. Nhưng thay vì vui sướng vì ngày lễ sắp đến, nàng đang trải nghiệm cảm giác đau lòng lần đầu tiên trong cuộc đời, và sự đau đớn đen tối đang dành cho nàng quá khủng khiếp để mong chờ.

Có chuyện gì đó không đúng, không thì Andrew giờ đây đã đến với nàng rồi. Nhưng nàng không thể nghĩ được chuyện gì giữ chân hắn lại. Nàng biết hắn cần nàng, cũng như nàng cần hắn, và rằng không có điều gì ngăn cách họ cùng nhau, nếu hắn mong muốn. Thế thì, tại sao, tại sao hắn không đến?

Khi Caroline nghĩ nàng sẽ phát điên vì những câu hỏi không lời đáp đang quấy rầy nàng, Cade về đến nhà. Biểu cảm trên mặt cậu không hề làm vơi đi sợ lo lắng của nàng.

“ Tay chị lạnh như đá ấy,” cậu chà xát các ngón tay tê cứng của nàng và dắt nàng vào phòng khách, nơi có ngọn lửa ấm áp của lò sưởi.

“ Chị ngồi ngoài đó lâu quá đấy, em sẽ lấy trà cho chị.”

“ Chị không muốn trà.”

Caroline cứng nhắc ngồi trên ghế, trong khi vóc dáng to lớn của em nàng ngồi xuống kế bên.

“ Cade, em có tìm thấy ngài ấy không? Ngài ấy sao rồi? Ôi, nói gì đi, không thì chị điên mất.”

“ Có, em tìm được hắn.”

Cade cau có, và lại nắm tay nàng, làm ấm các ngón tay cứng đờ của nàng bằng tay cậu. Cậu thở dài.

“ Drake… đó là, Rochescher… Hắn lại tiếp tục uống, rất nhiều. Em sợ là hắn lại ngựa quen đường cũ.”

Nàng chết lặng, nhìn cậu hoài nghi.

“ Nhưng không thể thế được.”

“ Không chỉ có vậy,” Cade u ám.

“ Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Rochester đột nhiên đính hôn – không phải ai khác ngoài người chị họ yêu mến của chúng ta Julianne. Bây giờ khi hắn có tài sản của gia đình trong tầm tay, có vẻ là Julianne nhìn thấy sự quyến rũ của hắn dưới ánh sáng mới. Thông báo sẽ được công bố trong nhà thờ ngày mai. Bọn hắn sẽ cưới nhau khi bước sang năm mới.”

“ Cade, đừng đùa như vậy,” Caroline thì thầm

“ Đó không phải là sự thật… không phải sự thật-”

Nàng ngừng lại, đột nhiên không thể thể được, trong khi ánh chớp của những cơn bão tuyết nhảy múa điên cuồng trước mắt nàng. Nàng nghe em nàng kêu lên từ một nơi xa xăm, và nàng thấy cái nắm chặt mạnh mẽ, cấp bách của tay cậu.

“ Lạy Chúa tôi,” – giọng cậu bị che phủ bởi tiếng ồn đầy ắp trong tai nàng.

“đây, đặt đầu chị xuống… Caro, chuyện kinh khủng gì xảy ra vậy?”

Nàng vật lộn với không khí, tìm kiếm thăng bằng,tim nàng vang lên từng nhịp đau đớn vỡ nát.

“ Ngài ấy k-không thể cưới chị ta,” Nàng nói qua hàm răng lập cập.

“ Caroline.”

Em trai nàng mạnh mẽ và kiên định đến không ngờ, ôm nàng vào người cậu trong vòng tay kẹp chặt.

“ Chúa ơi… Em không biết chị cảm thấy như thế này. Đó chỉ là một trò đùa. Đừng nói với em rằng chị lại ngốc nghếch mà yêu Rochester, hắn là sự lựa chọn tệ hại nhất cho một phụ nữ như chị có thể-”

“ Đúng, chị yêu hắn,” nàng nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chả trên má nàng từng dòng nóng hổi.

“ Và hắn yêu chị, Cade, hắn yêu… Ôi, điều này không có ý nghĩa gì cả!”

“ Hắn có khuyến khích chị nghĩ ràng hắn sẽ cưới chị không?” Em nàng dịu dàng hỏi.

“ Hắn đã bao giờ nói hắn yêu chị chưa?”

“ Không phải bằng lời,” Nàng thổn thức.

“ Nhưng cách hắn đối với chị… Hắn làm chị tin…”

Nàng vùi đầu vào cánh tay, khóc dữ dội.

“ Tại sao hắn lại cưới Julianne, trong tất cả mọi người? Ả lả ma quỷ… Ôi, có những điều về ả mà em không biết đâu… Chuyện mà Cha nói với chị về ả trước khi chết. Ả sẽ hủy hoại Andrew!”

“ Ả đã thực hiện một sự khởi đầu tốt về điều đó rồi, từ tất cả mặt.”

Cade dữ dội. Cậu lấy khăn tay từ túi mình và lau khuôn mặt đầm đìa nước của chị cậu.

“ Em chưa từng thấy Rochester đau khổ đến vậy.Hắn không giải thích gì cả, ngoại trừ nói Julianne là sự kết hợp đúng đắn nhất dành cho hắn, và tất cả mọi người đều tốt hơn theo cách này. Và Caro nè…” Giọng cậu hết sức dịu dàng.

“ Có lẽ hắn nói đúng. Chị và Andrew… không phải là một cặp thích hợp.”

“ Để chị một mình,” Caroline thì thầm.

Nhẹ nhàng, nàng gỡ mình ra khỏi vòng tay của cậu, và rời khỏi phòng khách. Bước đi khập khiễng như một bà già, nàng tìm kiếm sự riêng tư trong phòng ngũ, mặc kệ những câu hỏi lo lắng của Cade. Nàng cần một mình, lê bước vào giường, giấu mình như một con vật bị thương. Có thể ,nàng sẽ tìm được cách nào đó để chữa lành vết thương khủng khiếp bên trong.

Suốt hai ngàysau đó, Caroline ở lỳ trong phòng, quá tuyệt vọng để khóc hay trò chuyện. Nàng không thể ăn hay ngủ, trí óc mỏi mê của nàng vặn xoắn tàn nhẫn trước mỗi ký ức về Andrew. Hắn đã không hứa hẹn, không đề nghị cam kết tình yêu, không trao cho nàng bất kỳ biểu hiện nào để thổ lộ tình cảm của hắn. Nàng không thể kết tội hắn phản bội nàng.

Mặc dù vậy, nỗi thống khổ của nàng phát triển thành mối hận đau đớn. Nàng muốn đối chất với hắn, buộc hắn phải thừa nhận tình cảm của mình, hoặc ít nhất là nói với nàng cái gì là lời nói dối và cái gì là sự thật. Chắc chắn đó là quyền của nàng để có một lời giải thích.

Nhưng Andrew đã bỏ rơi nàng không một câu nói, bỏ mặc nàng tuyệt vọng tự hỏi chuyện sai trái gì đã xảy ra giữa họ. Đây là kế hoạch của hắn ngay từ đầu, nàng nghĩ với nỗi tuyệt vọng ngày càng dâng cao. Hắn chỉ muốn sự bầu bạn của nàng cho đến khi cha hắn chết và để lại gia sản nhà Rochester cho hắn. Giờ thì Andrew đã có cái hắn muốn, nàng không còn giá trị với hắn.

Nhưng chẳng phải hắn đã trở nên quan tâm nàng sao, dù chỉ một chút?

Nàng biết nàng không tưởng tượng ra sự dịu dàng trong giọng hắn khi hắn nói “ Ta không thể không có nàng…” Tại sao hắn phải nói điều đó, nếu hắn không có ý như thế?

Trong sự buồn cười mệt mỏi của Caroline, mẹ nàng, Fanny,đón nhận tin tức về đám cưới sắp tới của Andrew với cơn kích động ra mặt. Bà đến giường nàng một lần, lớn tiếng nhấn mạnh là những người hầu sẽ do bà chỉ đạo, cho đến khi nàng hồi phục. Cả nhà tập trung quanh Fanny và đầu óc trẻ con của bà, thương xót để Caroline yên ổn.

Người duy nhất Caroline nói chuyện là Cade, cậu đã trở thành một nguồn an ủi,động viên bất ngờ.

“ Em có thể làm gì?”

Cậu hỏi dịu dàng, đến gần Caroline khi nàng ngồi trước cửa sổ, vô hồn nhìn ra khu vườn.

“ Phải có gì đó để làm chị thấy tốt hơn.”

Nàng quay lại nhìn em với nụ cười ảm đạm.

“ Chị nghi là chị sẽ thấy tốt hơn khi thời gian trôi qua, mặc dù ngay lúc này, chị nghi ngờ khả năng chị sẽ hạnh phúc trở lại.”

“ Thằng khốn Rochester,” Cade nói nhỏ, ngồi xổm cạnh nàng,

“ Em sẽ đánh hắn cho chị nhé?”

Tiếng cười yếu ớt vang lên từ nàng.

“ Khong, Cade. Chuyện đó không làm chị vừa lòng chút nào cả. Và chị nghi ngờ Andrew đã chịu đựng khá đủ rồi, nếu hắn thật sự có ý định thực hiện kế hoạch cưới Julianne.”

“Đúng vậy.” Cade trầm tư quan sát nàng.

“ Có vài chuyện em nên nói với chị, Caro, mặc dù chị chắc chắn sẽ không đồng ý. Rochester gửi thông báo hôm qua, nói rằng hắn đã trả hết tất cả số nợ của em. Em nghĩ là em nên trả hết tiền lại cho hắn, nhưng em không muốn.”

“ Cứ làm như em muốn.”

Lơ đãng, nàng cúi về phía trước, đến khi đầu nàng đặt vào ô cửa sổ lạnh và cứng.

“Well, giờ thì em hết nợ rồi, và chị là ngọn nguồn gián tiếp cho vận may của em… Em muốn làm điều gì đó cho chị. Sau cùng thì, Giáng sinh sắp đến rồi. Để em mua cho chị một sợi dây chuyền thật đẹp, hoặc áo đạ hội mới nhé… chỉ việc nói cho em điều chị muốn.”

“ Cade,” nàng trả lời thẩn thờ, không hé mắt.

“ Điều duy nhất chị muốn có là Rochester bị trói gô lại như một con ngổng quay Giáng sinh, hoàn toàn ở dưới sự thương xót của chị. Vì em không thể thực hiện chuyện này , nên chị không muốn gì cả.”

Một sự im lặng kéo dài sau lời tuyên bố của nàng, và nàng cảm nhận một cái vỗ nhè nhẹ vào vai.

“ Được rồi, chị yêu dấu.”

Ngày hôm sau, Caroline đã thật sự nổ lực để đưa mình bước ra khỏi đám mây u sầu. Nàng ngâm mình trong nước nóng thật lâu, gội đầu, và mặc vào chiếc váy thoải mái, không hợp thời nhưng luôn được nàng yêu thích . Những nếp gấp của vải nhung đơn điệu, màu xanh ,đã sờn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nàng khi nàng ngồi hong tóc bên bếp lửa.

Trời lạnh và gió thổi ào ào bên ngoài, và nàng rùng mình khi nhìn thấy một khoảng trời xám giá buốt qua khung cửa sổ của phòng ngủ.

Khi nàng vừa có ý định gọi khay bánh mỳ nướng và trà, cánh của đang đóng bị một nắm tay khỏe mạnh đập vào.

“ Caro,” tiếng của Cade.

“Caro, em có thể vào không? Em phải nói chuyện với chị.”

Em nàng lại đập vào ô của lần nữa, giống như cậu đang có vài vấn đề cấp bách.Một nụ cười nhẹ nở trên mặt nàng.

“ Được, vào đi,” nàng nói “ trước khi em đập vỡ cửa.”

Cade xông vào phòng, vẻ mặt rất kỳ lạ… mặt cậu căng thẳng và hoan hỉ, trong khi bầu không khí ngoài trời bám vào cậu. Mái tóc nâu sậm rối bời, và cravat lụa đen lệch về một bên cổ.

“ Cade,” Caroline quan tâm.

“ Chuyện gì xảy ra vậy? Em đánh nhau à? Có vấn đề gì thế?”

Một sự pha trộn giữa hân hoan và thách thức trên khuôn mặt cậu, làm Cade trông trẻ con hơn nhiều so với tuổi 24. Khi cậu nói, giống như bị hụt hơi.

“ Em khá bận rộn hôm nay.”

“ Làm gì?” Nàng cảnh giác.

“ Em tìm quá Giáng sinh cho chị. Nó đòi hỏi một chút cố gắng, em nói cho chị biết nhé. Em phải tìm thêm hai người đi theo để giúp em, và… Well, chúng ta không nên lãng phí thời gian nói chuyện. Mặc áo khoác ngoài vào đi chị.”

Caroline nhìn chằm chằm vào cậu, hoàn toàn bối rối.

“ Cade, quà của chị ở ngoài hả? Chị phải tự đem về sao? và trong một ngày lạnh thế này? Chị muốn chờ. Em, trong tất cả mọi người, biết rõ chị đã trải qua những gì gần đây, và-”

“ Món quà không thể giữ lâu được,” Cậu trả lời thẳng.

Đưa tay vào túi, cậu lấy ra chiếc chìa khóa nhỏ, có đính một cánh cung bé tý màu đỏ.

“ Đây, cầm lấy.”

Cậu ấn chìa khóa vào tay nàng.

“ Và đừng bao giờ nói em không đi vào rắc rối vì chị.”

Ngớ ngẩn, nàng nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay.

“ Chị chưa bao giờ thấy chìa khóa giống vầy. Nó thuộc về cái gì vậy?”

Em nàng phản ứng bằng một nụ cười trêu gan.

“ Khoác áo của chị vào và đi tìm hiểu đi.”

Caroline đảo tròn mắt.

“ Chị không có tâm trạng cho một trong những trò đùa của em.” Nàng đáp nhanh.

“ Và chị không muốn ra ngoài. Nhưng chị sẽ theo lời em. Nhưng nhớ rõ lời chị: Nếu món quà này có ít giá trị hơn châu báu để chuộc một nữ hoàng, chị sẽ cho em biết tay. Bây giờ, chị có thể được cho một vài phút bới tóc không?”

“ Được thôi,” Cậu hối thúc. “ Nhưng nhanh lên.”

Caroline không thể kềm được sự vui vẻ trước sự hồ hởi của em nàng.

Cậu nhảy nhẹ nhàng như chú yêu tinh nghịch ngợm xung quanh khi nàng theo cậu xuống lầu ít phút sau. Không nghi ngờ là cậu nghĩ món quà bí ẩn này sẽ làm phân tâm nàng khỏi trái tim tan vỡ… và dù ý đồ của cậu không thành, nàng vẫn trân trọng những suy nghĩ đầy quan tâm ẩn sau nó.

Mở cửa một cách khoa trương, Cade chỉ vào cổ xe của gia đình và đội hai con ngựa nâu hạt dẻ dậm chân và lồng lên không kiên nhẫn khi gió thổi mạnh xung quanh chúng. Một người hầu và đánh xe gia đình cũng đang chờ, mặc áo khoác dày và đội nón thật lớn để che chắn khỏi cái lạnh.

“ Ôi Cade,” Caroline rên rĩ, quay vào nhà.

“ Chị không đi đâu bằng xe ngựa đâu. Chị mệt, và đói, và chị muốn có một buổi chiều bình an ở nhà.”

Cade làm nàng giật mình khi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong tay, nhìn nàng với đôi mắt u ám và khẩn khoản.

“Xin chị, Caro.” Cậu thì thầm.

“ Chỉ lần này thôi, đừng tranh luận và gây chuyện. Chỉ làm như em nói. Vào xe đi chị, và đem theo chiếc chìa khóa phiền phức với chị.”

Nàng đáp lại ánh mắt kiên định của cậu bằng cài nhìn khó hiểu của bản thân, lắc đầu trong tay cậu. Nỗi nghi ngờ tối tăm, kì lạ hiện lên trong nàng.

“Cade,” nàng thì thầm, “ em đã làm gì vậy?”

Cậu không trả lời, chỉ hướng nàng đến cổ xe và giúp nàng vào trong, trong khi người hầu đưa nàng tấm chăn phủ và di chuyển miếng sứ làm ấm chân trực tiếp dưới lòng bàn chân nàng.

“ Chiếc xe sẽ đưa chị đến đâu?”

Caroline hỏi và Cade nhún vai bình thản.

“ Một người bạn của em, Sambrooke, có một ngôi nhà tranh của gia đình ở ngoại ô London mà nó dùng để gặp…Well, chẳng vấn đề gì. Hôm nay, chổ đó trống, và dưới quyền sử dụng của chị.”

“ Tại sao em không thể mang quà về đây cho chị?”

Nàng bắn cho cậu cái trừng mắt nghi ngờ. Vì lý do gì đó, câu hỏi làm cậu cười nhẹ.

“ Bởi vì chị cần xem nó trong riêng tư.”

Chồm vào trong cổ xe, cậu chạm vào má chị một nụ hôn.

“ Chúc may mắn,” cậu thì thầm và lùi ra.

Nàng thẫn thờ nhìn qua khung của sổ của chiếc xe ngựa khi cửa ra vào đóng lại mạnh mẽ. Sự hoang mang làm xáo trộn suy nghĩ của nàng, biến chúng thành một mớ lộn xộn rời rạc.

Chúc may mắn? Em nàng nói vậy có nghĩa gì? Có phải chuyện này tình cờ có liên quan đến Andrew? Ôi, nàng sẽ rất hăm hở được giết em trai mình nếu có!

Cổ xe chở nàng đi qua Hyde Park, đến khu vực phía tây London, một vùng rộng lớn, thưa thớt chưa phát triển. Khi xe dừng lại, Caroline đấu tranh đề kềm nén sự xúc động. Nàng điên cuồng tự hỏi em nàng đã sắp xếp việc gì, và tại sao nàng lại làm một con ngốc khi rơi vào kế hoạch của cậu.

Người hầu mở cửa xe, và đặt một cái bệ trên mặt đất. Tuy nhiên, Caroline không cử động. Nàng vẫn ngồi bên trong xe và nhìn chăm chú vào ngôi nhà trát vữa màu trắng khiêm tốn, mái nhà lợp ngói đen dốc xuống và khoảng sân nhỏ phủ đầy sỏi phía trước.

“ Peter,” nàng hỏi người đàn ông, một người phục vụ lâu năm và đáng tin cậy, “ ông có bất cứ ý kiến nào về chuyện này không? Ông phải nói với cháu nếu ông biết.”

Ông lão lắc đầu.

“ Không, thưa cô, tôi không biết gì cả. Cô có muốn về nhà không?”

Caroline xem xét và loại bỏ ngay ý kiến đó. Nàng đã mạo hiểm quá xa để có thể dừng lại.

“Không, cháu sẽ vào trong,” nàng miễn cưỡng.

“ Ông có chờ cháu ở đây không?”

“ Nếu cô muốn, thưa cô. Nhưng Ngài Hargreaves chỉ thị là để cô ở đây và trở về chính xác trong vòng hai giờ.”

“ Cháu có một vài câu hay ho dành cho em cháu.”

Thẳng người lại, nàng xiết áo khoác chặt quanh người và nhảy xuống xe ngựa. Im lặng, nàng bắt đầu lên kế hoạch danh sách các cách thức nàng sẽ trừng trị Cade.

“ Được rồi, Peter. Ông và người đánh xe sẽ đi về, như em cháu chỉ thị. Nó sẽ ghét việc làm trái mong muốn của nó, có vẻ như nó đã quyết định chính xác điều gì phải được thực hiện.”

Peter mở cửa cho nàng, giúp nàng mở áo khoác trước khi bước ra ngoài đến chiếc xe. Cổ xe lăn đi nhẹ nhàng, bánh xe nặng nề nghiến lớp sỏi phủ đầy tuyết trước nhà.Đầy cảnh giác, Caroline nắm chặt chìa khóa và bước vào bên trong ngôi nhà tranh.

Ngôi nhà được trang bị đơn giản, với tấm ván bằng gỗ sồi, vài bức ảnh gia đình, vài chiếc ghế xếp , một góc thư viện đầy những quyển sách da cũ kỹ. Không khí rất lạnh, nhưng một ngọn lửa nhỏ vui mắt được thắp lên ở giữa phòng. Có phải nó được thắp lên vì sự thoải mái của nàng, hoặc cho một người khác?

“ Xin chào?” nàng ngập ngừng gọi to .

“ Nếu có ai ở đây, tôi yêu cầu ngài trả lời. Xin chào?”

Nàng nghe một tiếng la bị bóp nghẹn ở góc xa của căn nhà. Âm thanh làm nàng giật mình khó chịu, tạo nên một cảm giác gai người xuyên suốt các dây thần kinh ở vai và xương sống. Hơi thở của nàng phát ra gấp gáp, và nàng nắm chặt chìa khóa làm nó hằn sâu vào lòng bàn tay nàng. Nàng bắt bản thân mình cử động.

Một bước, sau đó một bước khác, cho đến khi nàng đi xuyên qua ngôi nhà, tìm kiếm xem ai đã la lên.

“ Xin chào, Ngài ở đâu vậy?” Nàng liên tục gọi, bước đi về phía sau của căn nhà.

“ Ở đâu-”

Ánh sáng nhấp nháy từ lò suởi phát ra từ một trong những căn phòng ở cuối hành lang. Nắm lấy một góc của cái váy nhung, Caroline đi nhanh đến căn phòng. Nàng bước qua ngưởng cửa trong bâng khuâng và bất chợt dừng lại, sự vội vàng của nàng làm mái tóc đổvề phía trước. Nôn nóng, nàng đẩy nó về phía sau và ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt.

Đây là phòng ngũ, rất nhỏ, chỉ để vừa đúng ba thứ đồ gỗ : một cái giá để chậu rửa mặt, một cái bàn, và một cái giường gỗ hồng mộc ( rosewood ) được chạm khắc.

Tuy nhiên, người khách khác tại nơi hò hẹn lãng mạn này đã không đến một cách tự nguyện như nàng… Điều duy nhất chị muốn có là Rochester bị trói gô lại như một con ngổng quay Giáng sinh, hoàn toàn ở dưới sự thương xót của chị, nàng đã nói mà không suy nghĩ với đứa em ngốc nghếch của nàng. Và Cade, thằng nhóc điên rồ đó, đã tìm được cách nào đó để thực hiện nó.

Andrew, Bá tước Rochester đời thứ bảy, bị kéo căng trên giường, tay hắn cột lại trên đầu bởi cái có lẽ là cặp còng kim loại nối lại bằng dây xích và khóa. Dây xích đã được vòng qua hai cái khe hở khắc trên tấm ván gỗ đầu giường, hoàn toàn giữ Andrew làm tù nhân.

Đầu tóc đen của hắn nâng lên khỏi gối, đôi mắt xanh lóe lên ánh xấu xa trên gương mặt xúc động của hắn. Hắn giật cái còng thật mạnh, chắc chắn làm hai cổ tay bị trói thâm tím.

“ Tháo cái thứ chết tiệt này ra cho ta.”

Hắn gầm lên, giọng đầy vẻ hung bạo làm nàng chùn bước. Hắn giống như con thú hoang dả tuyệt đẹp, những múi cơ mạnh mẽ ở bắp tay phồng lên dưới áo, cơ thể căng cứng của hắn cong lại trên giường.

“ Tôi rất xin lỗi,” nàng hổn hển nói,theo bản năng chạy nhanh lại giúp hắn

“ Lạy Chúa tôi… đó là Cade… Tôi không biết đầu nó nghĩ gì nữa-”

“ Ta sẽ giết nó,” Andrew thì thầm, tiếp tục giật mạnh hai cổ tay bị cột.

“Chờ đã, ngài sẽ tự làm đau mình đó. Tôi có chìa khóa. Đừng cử động và để tôi-”

“ Nàng bảo nó làm cái này hả?” Hắn gầm gừ khi nàng leo lên giường cạnh hắn.

“ Không,” Nàng nói ngay, sau đó thì thấy màu đỏ tràn lên hai má.

“ Không chính xác là như vậy. Tôi chỉ nói tôi muốn-” Nàng ngừng lại và cắn môi.

“ Nó nói cho tôi biết về hôn ước của ngài và chị Julianne, ngài biết đó, và tôi-”

Vẫn đỏ mặt, nàng chồm qua người hắn để chạm vào ổ khóa của chiếc cùm. Hình dạng thanh tú của ngực nàng chạm vào ngực hắn, và cả cơ thể Andrew giật mạnh giống như hắn bị bỏng .

Bối rối, chìa khóa rơi khỏi tay Caroline và rơi xuống giữa nệm và tấm ván đầu giường.

“ Nằm yên nào,” nàng nói, tránh nhìn vào mặt hắn khi nàng hạ thấp người xuống cơ thể hắn và mò mẫm tìm chìa khóa.

Thật không dễ để tránh nhìn vào mắt hắn khi khuôn mặt hai người quá gần nhau. Cơ thể rắn chắc của hắn cứng lại và bất động bên dưới nàng. Nàng nghe hơi thở của hắn thay đổi, nhanh và sâu khi nàng căng người để tìm chiếc khóa. Nàng cầm chiếc chìa khóa trong tay và lấy nó ra khỏi nệm.

“ Tìm thấy rồi,” nàng thì thầm, đánh liều nhìn vào hắn.

Đôi mắt Andrew nhắm nghiền lại, mũi và miệng hắn gần như chạm vào đường cong của ngực nàng. Hắn dường như say mê mùi hương của nàng, thưởng thức nó với cảm xúc mãnh liệt kỳ lạ, giống một người bị kết án tử hình được ăn bữa ăn cuối cùng.

“Andrew?” Nàng thì thầm trong bối rối đau đớn.

Biểu cảm của hắn cứng lại và trở nên khép kín, đôi mắt xanh tối tăm.

“ Mở cái thứ chết tiệt này ra!”

Hắn lắc sợi dây xích nối 2 cái cùm. Tiếng động làm nàng giật mình,âm thanh chói tai xuyên qua các dây thần kinh của nàng . Nàng thấy sợi dây nối với nhau bằng các mắt xích trên tấm ván đầu giường, nhưng cho dù có giật mạnh, tấm gỗ thừa sức chống lại vòng dây kim loại.

Nàng nhìn xuống chiếc chìa khóa trong tay. Thay vì dùng nó để mở chiếc cùm, ngón tay nàng nắm lại quanh nó. Những ý nghĩ kinh khủng, xấu xa hình thành trong đầu nàng. Điều đúng đắn nên làm là trả tự do cho Andrew càng nhanh càng tốt. Nhưng lần đầu tiên trong suốt cuộc đời nghiêm trang của mình, nàng không muốn làm điều đúng đắn.

“ Trước khi em để ngài đi,” giọng nàng thấp nghe thật khác lạ.

“ Em muốn ngài trả lời một câu hỏi. Tại sao ngài vứt em sang một bên vì Julianne chứ?”

Hắn vẫn tiếp tục nhìn nàng một cách lạnh lùng.

“ Chết tiệt ta đi nếu ta trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong khi đang bị trói.”

“ Nếu em để ngài tự do? Khi đó Ngài sẽ trả lời em chứ?”

“ Không.”

Nàng nhìn vào măt hắn, tìm kiếm dấu vết của người đàn ông nàng yêu, một Andrew vui vẻ, hay chế giễu, dịu dàng. Nhưng không có gì ngoài sự cay đắng ẩn sâu trong đôi mắt lạnh giá, như thể hắn đã mất hết mọi tình cảm dành cho nàng,cho bản thân hắn, và tất cả mọi thứ quan trọng. Cần một cái gì đó thật thảm khốc để chạm đến bên trong kẻ lạ mặt sắt đá này.

“Tại sao là Julianne?” nàng cố chấp.

“ Ngài nói rằng mối quan hệ với chị ấy không đáng để nhớ. Đó là nói dối sao? Có phải ngài cho là chị ấy có thể dâng tặng ngài nhiều thứ hơn, tốt đẹp hơn hơn cái mà em có thể không?”

“ Cô ta là sự kết hợp xứng đáng với ta hơn nàng có thể.”

Đột nhiên, nó đau làm nàng không thể thở được.

“Bởi vì chị ta xinh đẹp hơn? Nhiều đam mê hơn?” Nàng buộc bản thân mình hỏi.

Andrew cố gắng nói thành từ ‘ Đúng’, nhưng nó không chịu rời khỏi môi hắn. Hắn khẳng định bằng cái gật đầu đơn giản. Hành động đó sẽ hủy hoại nàng, nó chứng minh tất cả những mối nghi ngờ nàng từng có.

Nhưng vẻ mặt của Andrew… quai hàm hắn co rúm, cái nhìn đờ đẫn kỳ quặc trong đôi mắt hắn… trong một giây ngắn ngũi hắn dường như rơi vào khoảnh khắc đau đớn trần trụi. Và chỉ có thể có một lý do tại sao.

“ Ngài nói dối,” nàng thì thầm.

“ Không, ta không có.”

Trong một lúc, Caroline để cho cơn lốc tuyệt vọng đang thôi thúc trong đầu kiểm soát. Nàng là người không còn gì để mất cả.

“ vậy thì em sẽ chứng minh là ngài sai,” nàng run rẩy.

“Em sẽ chứng minh là em có thể dâng tặng ngài sự thỏa mãn hơn Julianne gấp trăm lần .”

“ Như thế nào?”

“ Em sẽ làm tình với ngài,” nàng nói, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Những ngón tay run rẩy của nàng chạm vào cổ chiếc áo, và nàng bắt đầu làm việc với những nút thắt lụa buộc trước ngực áo.

“Ngay bây giờ, trên chiếc giường này, trong khi ngài vô vọng để ngăn chặn nó. Và em sẽ không ngừng lại đến khi ngài thừa nhận rằng ngài đang nói dối. Em sẽ moi lời giải thích ra từ ngài, thưa ngài,bằng cách này hay cách khác.”

Rõ ràng nàng đã làm hắn ngạc nhiên. Nàng biết hắn chưa bao giờ mong đợi sự tấn công đầy nữ tính từ một cô gái già không chồng đáng kính.

“ Nàng không có can đảm đâu,” hắn nhẹ nhàng.

Well, điều đó đóng dấu số phận của hắn. Nàng chắc chắn không thể quay trở lại sau một sự thách đố như vậy.

Một cách quyết tâm, Caroline tiếp tục tháo những nút thắt lụa cho đến khi vạt trước chiếc áo nhung mở ra, bộc lộ lớp áo lót mỏng. Cảm giác mơ hồ đọng trong cơ thể khi nàng kéo một tay ra khỏi ống tay áo,sau đó là tay còn lại. Trong suốt cuộc đời trưởng thành, nàng chưa bao giờ thoát y trước mặt bấy cứ ai. Sởn gai óc, nàng chà xát lên hai cánh tay trần trụi. Chiếc áo lót che phủ rất ít, nàng gần như đã khỏa thân.

Nàng sẽ không ngạc nhiên nếu Andrew chế nhạo nàng, nhưng hắn không hề thấy vui thú hay tức giậc trước sự phô bày của nàng. Hắn dường như … bị mê hặc. Ánh mắt hắn lướt khắp cơ thể nàng, nấn ná tại cái bóng màu hồng thẫm của cặp nhũ hoa, sau đó quay lại khuôn mặt nàng.

“ Đủ rồi,” hắn thì thầm

“ Ta rất thưởng thức cảnh này, không dẫn đến đâu đâu.”

“ Em không đồng ý.”

Nàng bước xuống giường và đẩy chiếc áo nặng nề xuống sàn nhà, nằm thành một đống mềm mại. Đứng với áo và đồ lót, nàng cố không khua răng lập cập.

“ Em sẽ làm cho ngài nói với em, thưa ngài, dù bằng bất cứ giá nào. Trước khi em kết thúc, em sẽ làm ngài lảm nhảm như một thằng ngốc.”

Hắn thở hắt ra với tiếng cười hoài nghi. Âm thanh làm cho nàng phấn khích, vì nó làm hắn giống con người hơn là kẻ xa lạ lạnh lùng.

“Thứ nhất, ta không đáng để nàng cố gắng. Thứ hai, nàng không biết nàng đang làm cái chết tiệt gì đâu, nên sẽ ném cái kế hoạch của nàng vào trong nghi ngờ đấy.”

“Em biết,” nàng nói trong sự can đảm giả tạo.

“Quan hệ xác thịt chỉ đơn giản là vấn đề cơ học… mặc dù em thiếu kinh nghiệm, nhưng em tin em có thể tìm ra điều gì sẽ xảy đến.”

“ Đây không phải là vấn đề cơ học.”

Giật mạnh đôi cùm với sự gấp gáp mới mẻ, khuôn mặt hắn đột nhiên méo mó đi với… sự hãi?... lo lắng?

“Chết tiệt, Caroline. Ta ngưỡng mộ quyết tâm của nàng, nhưng nàng phải ngừng chuyện này lại ngay, nàng có hiểu không? Nàng sắp gây ra cho bản thân không gì khác ngoài đau đớn và thất vọng. Nàng xứng đáng có được nhiều hơn là có sự trải nghiệm lần đầu tiên tồi tệ. Để ta đi, đồ phù thủy máu nóng cứng đầu!”

Cơn tức giận tuyệt vọng bừng lên làm nàng hài lòng. Nó có nghĩa là nàng đã đập vỡ những bức tường mà hắn cố gắng dựng lên giữa họ, để mặc hắn yếu đuối trước mọi công kích.

“Ngài có thể la thét hết cỡ nếu ngài thích,” nàng nói.

“ Không ai nghe ngài đâu.”

Nàng trèo lên giường, và cả người hắn cứng lại.

“Nàng là đồ ngốc nếu nàng nghĩ ta sẽ hợp tác,” Hắn nói giữa hàm răng nghiến chặt.

“Em nghĩ là sẽ lâu trước khi ngài hợp tác với nhiệt tình tuyệt vời.”

Caroline thích thú ngang bướng khi càng lúc càng bĩnh tĩnh và trơ tráo trong lúc hắn trở nên giận dữ hơn.

Sau cùng thì, ngài không có phụ nữ trong… bao nhiêu tháng nhỉ? Ít nhất là ba. Cho dù em không có những kỹ năng thích hợp, em vẫn có khả năng làm bất cứ việc gì em thích với ngài.”

“ Julianne thì sao?” Những bắp cơ trên tay hắn gồng lên khi hắn kéo chiếc cùm.

“ Ta có thể đã có cô ta hằng trăm lần ngay lúc này,ta cho nàng biết.”

“Ngài không có,” Nàng nói.

“ Ngài không hề bị chị ta thu hút – đó là sự thật khi em nhìn thấy hai người bên nhau.”

Nàng bắt đầu trên chiếc cravat thắt chặt, tháo nút thắt thơm mùi vải ẩm ướt vẫn mang hơi nóng của làn da hắn. Khi chiếc cổ của hắn lộ ra, nàng chạm vào hõm tam giác ở dưới bằng những ngón tay dịu dàng.

“ Tốt hơn rồi,” nàng nhỏ nhẹ

“ Bây giờ thì ngài có thể thở.”

Hắn đang thực sự thở, với áp lực của người đàn ông vừa chạy 10 dặm liên tục không ngừng lại. Ánh mắt hắn chiếu vào nàng, không còn lạnh nhạt, mà ánh lên cơn thịnh nộ.

“ Dừng lại. Ta cảnh cáo nàng, Caroline, dừng lại ngay lập tức.”

“ Không thì sao? Ngài có thể trừng phạt tôi bằng cách nào tồi tệ hơn điều ngài đã làm sao?”

Tay nàng đi đến những cái nút của áo chẽn và sơ mi, và nàng vội vả mở chúng ra lần lượt. Nàng trải các vạt áo của hắn rộng ra, phơi bày thân hình đầy cơ bắp. Cảnh tượng cơ thể hắn, tất cả những sức mạnh tàn bạo đó bất lực hiến dâng trước nàng, thật kích thích kinh khủng.

“ Ta chưa bao giờ muốn tổn thương nàng,” hắn nói.

“ Nàng đã biết ngay từ đầu là mối quan hệ của chúng ta chỉ là giả vờ.”

“ Vâng. Nhưng nó đã trở thành một cái gì khác, cả em và ngài đầu biết điều đó.”

Nàng nhẹ nhàng chạm vào mớ lông xoăn phủ đầy ngực hắn, những ngón tay nàng xuyên xuống làn da nóng hổi bên dưới.

Hắn nhảy dựng lên trước sự đụng chạm của bàn tay lạnh giá,thở rít qua hai hàm răng. Nàng đã mơ ước được làm điều này biết bao, khám phá cơ thể hắn, mơn trớn hắn. Bụng hắn đầy những cơ bắp cứng rắn,quá khác biệt với sự mềm mại mịn màng của nàng. Nàng vuốt ve làn da căng thẳng ánh vàng của hắn, quá cứng và quá mượt mà dưới tay nàng.

“Nói cho em nghe đi, tại sao ngài cưới Julianne trong khi ngài yêu thương em.”

“ Ta… không,” Hắn cố gắng thốt ra.

“Nàng không thể th- thấm vào cái đầu bướng bỉnh-”

Câu nói của hắn kết thúc trong miệt tiếng rên thô ráp khi nàng giạng chân trên hắn trong một cử động dứt khoát, phần dưới của họ chỉ cách nhau bởi lớp vải quần của hắn và đồ lót mỏng như tơ của nàng.

Phấn khởi và quyết tâm, Caroline ngồi phía trên hắn trong một tự thế hoàn toàn phóng đãng. Nàng cảm thấy chỗ nhô ra của bộ phận đàn ông nép vào khoảng nối giữa hai đùi nàng. Áp lực khêu gợi của hắn vào phần riêng tư nhất của cơ thể nàng làm dâng trào hơi nóng mượt mà trong cả cơ thể nàng. Nàng chỉnh tư thế, đến khi hắn chạm ngay vào nơi nhạy cảm nhất của nàng, cái nụ nhỏ rộn ràng điên cuồng trước sự gần gụi với hắn.

“ Được rồi,” hắn nói trong hơi thở gấp, cố kềm chế.

“ Được rồi, ta thừa nhận… Ta yêu nàng, chết tiệt cái cực hình đi – giờ thì thả ta ra mau!”

“ Cưới em đi,” nàng nhấn mạnh.

“Hứa với em là ngài sẽ hủy bỏ hôn ước với chị họ em.”

“ Không”

Caroline với tay lên tóc, kéo những cái kẹp tóc lỏng ra, để cho mớ tóc nâu gợn sóng đổ như thác nước đến eo nàng. Hắn chưa bao giờ thấy nàng xõa tóc trước đây, và những ngón tay bị giam cầm của hắn co giật như hắn thèm khát được chạm vào nàng.

“ Em yêu chàng.”

Nàng vuốt ve vùng lông trên ngực hắn, ép lòng bàn tay nàng lên giai điệu mạnh mẽ của tim hắn. Cấu tạo cơ thể hắn – thô mịn,cơ bắp cứng rắn, xương, và gân cơ – mê hoặc nàng. Nàng muốn hôn và vuốt ve hắn khắp mọi nơi.

“ Chúng ta thuộc về nhau. Sẽ không có sự cản trở nào giữa chúng ta,Andrew”

“ Tình yêu chẳng tạo nên cái khác biệt chết tiệt nào cả,” hắn gầm gừ.

“ Cô nàng nhỏ bé ngốc nghếch lý tưởng-”

Hơi thở hắn nghẹn trong cổ họng khi nàng nắm lấy viền áo lót, kéo nó qua khỏi đầu, và vứt tấm áo mỏng như giấy sang một bên. Nữa phần trên của nàng hoàn toàn trần trụi, bộ ngực thanh tú tròn trịa, nhỏ nhắn, rắn chắc vươn về phía trước, hai nụ hồng se lại trong không khí lạnh.

Hắn nhìn chăm chăm không chớp mắt vào ngực nàng, mắt hắn sáng lên với sự đói khát thú tính trước khi quay mặt sang chỗ khác.

“ Ngài có muốn hôn chúng không?” Caroline thì thầm, không tin được sự táo bạo của chính mình.

“Em biết ngài đã tưởng tượng chuyện này, Andrew, cũng như em vậy.”

Nàng chồm người lên hắn, chà xát hai núm vú vào ngực hắn, và hắn run rẩy bởi cơn chấn động khi da thịt họ gặp nhau. Hắn giữ mặt hắn quay sang nơi khác, miệng hắn căng ra, hơi thở trở nên dồn dập.

“ Hãy hôn em,” nàng nài nỉ.

“ Hôn em chỉ một lần thôi, Andrew.Xin ngài. Em cần ngài… cần hương vị của ngài… hôn em như cách em đã mơ lâu nay.”

Một tiếng rên sâu thẳm rung lên trong ngực hắn. Miệng hắn nâng lên, tìm môi nàng. Nàng ấn môi nàng lên hắn, lưỡi nàng quyến rũ trượt vào cái miệng nóng hổi, ngọt ngào của hắn.Nàng đổ cả cơ thể nàng lên hắn một cách nồng nàn, quấn hai tay quanh đầu hắn, hôn hắn lần nữa và lần nữa. Nàng chạm vào cổ tay bị trói buộc, ngón tay nàng chạm lướt qua lòng bàn tay hắn

Hắn thì thầm điên cuồng bên cổ nàng.

“ Đúng…Đúng rồi… thả ta ra, Caroline…chìa khóa…”

“ Không.”

Nàng di chuyển cao hơn trên ngực hắn, lê khuôn miệng nóng hổi đến làn da có vị mặn ở cổ họng hắn.

“ Chưa được.”

Miệng hắn tìm kiếm khu vực thanh tú nơi cổ nàng gặp đường cong của vai, và nàng quằn quại trên người hắn, mong muốn hơn nữa, cơ thể nàng bị lấp đầy bởi sự thèm khát, làm nàng không thể thỏa mãn.

Nàng nâng mình cao hơn, cao hơn, cho đến khi gần như là tai nạn, núm vú nàng khẽ đụng vào một góc hàm hắn.Hắn bắt lấy nó ngay lập tức, miệng hắn mở ra trên một đỉnh nhỏ nhắn và kéo nó sâu vào trong. Lưỡi hắn xoay tròn cái núm mỏng mảnh, vuốt ve nó với những cái vuốt ve nhanh và ngắn. Cả một lúc lâu, hắn mút và thưởng thức,cho đến khi Caroline rên rĩ nài xin.

Miệng hắn thả cái núm đỏ hồng ra, lưỡi hắn vuốt ve nó với một cú đánh cuối cùng.

“Đưa ta bên còn lại.” Hắn thì thầm gấp gáp.

“ Đặt nó vào miệng ta.”

Run rẩy, nàng vâng lời, hướng dẫn ngực nàng đến môi hắn. Hắn hăng hái thưởng thức nàng, và nàng hổn hển với cảm giác bị bắt giữ bởi miệng hắn, nắm giữ lại hơi ấm và khẩn thiết. Sự căng thẳng tinh tế hình thành giữa hai đùi mở rộng của nàng.

Nàng quần quại,nhấp nhô, ép sát vào hắn hết mức có thể, nhưng vẫn chưa đủ gần. Nàng muốn được lấp đầy bởi hắn, bị nghiền nát, hủy hoại, và chiếm hữu.

“Andrew,” giọng nàng trầm và thô ráp.

“ Em muốn chàng… em muốn chàng khủng khiếp đến nỗi em có thể chết vì điều đó. Để em… Để em…”

Nàng lấy ngực nàng ra khỏi miệng hắn, hôn hắn lần nữa, và điên cuồng với xuống khối phồng lên to lớn bên dưới mặt trước quần hắn.

“ Không.”

Nàng nghe hắn nói bằng giọng khàn khàn, nhưng nàng tháo quần hắn với những ngón tay ngập ngừng.

Andrew chữi thề và nhìn lên trần nhà, như để ép cơ thể hắn không đáp ứng… nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của nàng trượt vào bên trong, hắn rên rĩ và kích động.

Caroline đem ra một khối dài, cứng tượng trưng cho tính đàn ông của hắn, và những ngón tay run rẩy của nàng ôm lấy khối dầy đó. Nàng bị mê hoặc bởi cảm giác trơn láng của làn da, mớ lông xoăn giữa hai đùi hắn, cảm giác nằng nặng đáng ngạc nhiên của bộ phận bên dưới.

Ý tưởng giữ lấy toàn bộ chiều dài to lớn của hắn bên trong cơ thể nàng vừa sững sốt vừa hứng thú.

Nàng vuốt ve hắn một cách vụng về, và bị giật mình bởi sự đáp ứng tức thì của hắn, hắn đẩy hông lên theo bản năng, và tiếng kêu bị kềm nén của khoái cảm thoát ra từ cổ hắn.

“ Như vậy có đúng không?” Nàng hỏi, ngón tay nàng trượt lên đỉnh đầu to tròn.

“ Caroline…”

Cái nhìn đau khổ của hắn hướng về khuôn mặt nàng.

“Caroline, hãy nghe ta. Ta không muốn chuyện này. Nó sẽ không tốt cho nàng. Có nhiều việc ta chưa làm cho nàng… những việc cơ thể nàng cần… vì Chúa-”

“ Em không quan tâm. Em muốn làm tình với ngài.”

Nàng kéo tất cả đồ lót xuống, cả nịt bít tất và vớ, quay trở lại nép mình vào giữa hai đùi hắn, cảm thấy vụng về nhưng kích động.

“ Cho em biết phải làm gì đi,” nàng nài xin, và ấn đỉnh đầu của bộ phận đàn ông trực tiếp vào nơi kín đáo mềm mại của cơ thể nàng.

Nàng thử hạ người xuống, và cứng người lại trước áp lực mạnh mẽ và đau đớn báo trước. Dường như không thể làm cho cơ thể họ thích hợp với nhau. Thất bại và bối rối, nàng thử lại lần nữa, nhưng không thể tìm cách đẩy chiều dài cứng rắn của hắn vào trong lối mở nhỏ bé đóng chặt của nàng.

Nàng nhìn lên khuôn mặt căng ra của Andrew, ánh mắt cầu khẩn.

“ Giúp em với. Cho em biết em đã làm sai chuyện gì.”

Ngay cả trong khoảnh khắc gần gữi thân mật, hắn vẫn không dịu dàng.

“Đến lúc ngừng lại rồi, Caroline.”

Sự khước từ cuối cùng của hắn không thể nào chối bỏ. Cảm giác bại trận hoàn toàn tràn ngập trong nàng. Nàng hít vào một hơi dài, run rẩy, thêm một hơi nữa, nhưng không gì làm dịu lại sự đau đớn bùng cháy trong phổi.

“Được rồi,” nàng gắng gượng thì thầm.

“ Được rồi, tôi xin lỗi.”

Nước mắt làm mờ hai mắt, nàng cho tay vào bên dưới cặp mắt kiếng cáu tiết lau chúng.Nàng lại đánh mất hắn lần nữa, lần này là mãi mãi. Bất kỳ người đàn ông nào có thể kháng cự lại phụ nữ vào giây phút này,khi cô ta van xin để làm tình với hắn, không thể nào thật sự yêu người phụ nữ đó.Nắm lấy chìa khóa, nàng tiếp tục khóc trong thầm lặng.

Vì lý do nào đó, cảnh nàng rơi nước mắt khiến hắn trở nên điên cuồng, cơ thể hắn cứng lại với nỗ lực phá hủy xiếng xích.

“Caroline,” Hắn thì thầm run rẩy.

“Xin nàng hãy mở cái khóa chết tiệt ra, Ta xin nàng. Chúa ơi…Đừng. Hãy lấy chìa khóa. Đúng rồi. Thả ta ra. Để ta-”

Ngay khi nàng tra chìa vào ổ khóa, thế giới dường như bùng nổ với hành động. Andrew cử động với tốc độ như một con hổ lao vọt lên, giải phóng cổ tay và bất ngờ chộp lấy nàng.

Quá sửng sờ để phản ứng,Caroline thấy mình bị lật lại và nằm thẳng lưng. Một nửa cơ thể trần trụi của hắn đè chặt nàng sâu xuống nệm, sức ép rõ ràng của vật cương cứng áp chặt vào vùng bụng run rẩy của nàng. Hắn di chuyển trên nàng một, hai, ba lần, vật đó của hắn nén chặt vào những lọn sẫm màu của nàng, sau đó thì hắn giữ yên, giữ chặt làm nàng gần như không thở được. Một tiếng rên thoát ra từ hắn, và một dòng chất lỏng nóng bỏng nằm giữa hai cơ thể, trải dài trên bụng nàng.

Đờ đẫn, Caroline nằm im và yên lặng, ánh mắt nhìn chăm chú vào cơ thể cứng cắn của hắn. Andrew thở hắt ra một hơi dài và hé mở đôi mắt giờ đã lấp lánh màu xanh nóng bỏng.

“Đừng cử động,” hắn dịu dàng.

“ Nằm yên một chút nào.”

Nàng không có sự lựa chọn khác. Tay chân nàng rũ rượi và run rẩy… cả người nóng bừng như đang trong cơn sốt. Nàng khổ sở nhìn Andrew khi hắn rời khỏi giường, rồi nhìn xuống bụng. Chạm một ngón tay vào vệt chất lỏng sóng sánh trên đó, cùng một lúc, nàng thấy lúng túng, tò mò và tồi tệ.

Andrew quay trở lại với mảnh vải thấm ướt và leo lên giường cùng nàng. Nhắm mắt lại,Caroline nao núng trước sự lạnh buốt của tấm vải khi hắn nhẹ nhàng lau sạch cơ thể nàng.

Nàng không thể chịu đựng được khuôn mặt điềm tĩnh cũa hắn, cũng như không thể đón nhận cái suy nghĩ về những điều hắn có thể nói. Không nghi ngờ gì hắn sẽ mắng nhiếc nàng vì vai trò của nàng trong hành động làm nhục hắn, và nàng chắc chắn xứng đáng với điều đó. Nàng cắt chặt môi và cứng tay chân trước cơn chấn động làm nàng run rẩy…nàng nóng hổi ở mọi nơi,hông nàng tự động nâng lên, một tiếng nức nở vang lên trong họng nàng.

“Để tôi một mình,” nàng thì thầm, cảm thấy mình sắp vỡ tan thành từng mảnh.

Miếng vải được đặt sang một bên, và ngón tay của Andrew cẩn thận chạm vào hai bên gọng của mắt kiếng để nhấc chúng ra khỏi khuôn mặt ẩm ướt của nàng. Nàng nhướng mắt lên. Hắn đang nghiên người trên nàng, rất gần đến nỗi hình dáng của hắn chỉ mờ đi một chút. Ánh mắt hắn di chuyển chậm rãi xuống chiều dài cơ thể thanh tú của nàng.

“Chúa tôi, ta yêu nàng biết dường nào,” Hắn thì thầm, làm nàng giật mình, trong khi tay hắn khum lấy ngực nàng và siết nhẹ.

Đầu ngón tay hắn kéo xuống một đường lười nhác, rồi chúng trượt vào trong khe hở sưng phồng giữa hai đùi nàng.

Caroline điên cuồng cong người lên, hoàn toàn bất lực trước sự đụng chạm của hắn, những tiếng thút thít nài xin bật ra từ họng nàng.

“Đúng rồi.” Giọng nói hắn mềm mượt trầm lắng, lưỡi hắn đánh nhẹ thùy tai nàng.

“ Ta sẽ chăm sóc nàng bây giờ. Chỉ cần nói điều nàng muốn, tình yêu ngọt ngào. Nói cho ta, và ta sẽ làm nó.”

“Andrew…” Nàng thở hổn hển khi hắn tách những nếp gấp mềm mại và vuốt ve ngay giữa chúng.

“ Đừng h- hành hạ em, xin ngài…”

Sự thích thú đầy trong giọng nói hắn.

“ Sau những việc đã đã làm với ta, ta nghĩ nàng đáng bị một vài phút hành hạ… nàng có nghĩ vậy không?”

Ngón tay hắn xoay một vòng nhỏ quanh cái đỉnh nhỏ nhức nhối, nơi tập trung mọi khoái cảm.

“ Nàng có muốn ta hôn nàng ở đây không?” Hắn hỏi nhẹ nhàng.

“ Và dùng lưỡi ta chạm vào nó?”

Câu hỏi làm nàng giật nẩy mình- nàng chưa từng tưởng tượng điều như vậy- nhưng cả cơ thể nàng run rẩy phản ứng.

“Nói cho ta biết,” hắn thúc đẩy nhẹ nhàng.

Môi nàng khô khốc, và nàng phải làm ướt chúng với lưỡi trước khi nàng có thể nói. Trong nỗi xấu hổ tràn ngập, khi câu nói được thốt ra, nàng không thể bắt bản thân ngừng việc van xin một cách không biết xấu hổ.

“ Vang, Andrew… hôn em ở đó, dùng lưỡi chàng, em cần chàng ngay bây giờ, ngay lập tức, xin ngài…”

Giọng nói nàng hòa tan cùng những tiếng rên rĩ hoang dại khi hắn di chuyển thấp xuống, mái đầu đen của hắn hạ xuống giữa hai chân dang rộng của nàng, ngón tay hắn vuốt ve những lọn xoăn sẫm màu và mở những nếp gấp hồng thẫm của nàng càng rộng ra hơn.

Hơi thở hắn chạm vào nàng trước, dòng hơi nước êm ái, sau đó lưỡi hắn nhảy múa trên nàng, dịu dàng trêu chọc cái nụ nhỏ nóng bỏng,đánh nhẹ lên nó với những cái vuốt ve vội vã.

Caroline cắn chặt môi dưới, chống cự một cách tuyệt vọng để giữ yên lặng, bất chấp khoái cảm dữ dội của miệng hắn trên nàng.

Andrew ngẩng đầu lên khi hắn nghe những âm thanh tắt nghẹn của nàng, và đôi mắt hắn ánh lên sự xấu xa.

“ cứ thét lên nếu nàng muốn,” hắn thì thầm.

“Không ai nghe nàng đâu.”

Miệng hắn trở lại với nàng, và nàng thét lên, hông nàng hăng hái nâng lên từ nệm khi nàng đẩy mình về phía hắn. Hắn gầm gừ hài lòng và giữ chặt mông nàng trong vòng tay to lớn, ấm áp, trong khi lưỡi hắn tiếp tục thưởng thức nàng.

Nàng cảm thấy đầu ngón tay xấu xa của hắn vuốt ve lối vào chật hẹp của cơ thể nàng, xoay vòng, trêu chọc… đi với với kỹ năng khéo léo.

“ Nàng mới ẩm ướt làm sao,” hắn thì thầm trên da thịt trơn trợt của nàng.

“ Bây giờ nàng đã sẵn sàng để bị chiếm đoạt. Ta có thể trượt từng inch vào trong nàng.”

Giờ thì nàng hiểu tại sao nàng không thể phù hợp với hắn lúc nãy.

“Xin ngài,” nàng thì thầm,muốn chết vì thèm muốn.

“Xin ngài, Andrew.”

Đôi môi hắn trở lại với nàng,rúc vào những nếp gấp nhạy cảm, ẩm ướt. Thở hổn hển, Caroline cứng người lại khi ngón tay hắn trượt sau vào trong nàng, vuốt ve cùng lúc với vũ điệu kéo dài, ngọt ngào của miệng hắn.

“Chúa ơi,” nàng thốt lên giữa hơi thở đứt quãng điên cuồng.

“ Em không thể… ôi, em không thể chịu được,xin ngài, Andrew, Chúa tôi-”

Thế giới vỡ tan trong cơn bùng nổ của khoái cảm dữ dội. Nàng thút thít và rùng mình, chìm trong trạng thái khoái cảm nguyên sơ, cuối cùng nàng trôi dạt trong cơn thủy triều lơ lửng, không giống bất cứ điều gì nàng từng trải nghiệm.

Chỉ khi đó miệng và tay hắn rời khỏi nàng. Andrew kéo tấm chăn và miếng trải giường, nâng cơ thể Caroline lên hắn,đến khi cả hai được bao bọc trong cái kén ấm áp.

Nàng nằm bên cạnh và chân nàng quàng qua hắn,đầu gối trên đôi vai rắn chắc của hắn. Run rẩy, kiệt sức, nàng thả lỏng người trong vòng tay hắn, chia sẽ giây phút thanh thản sau đó, như sự bình yên sau một cơn bão dữ dội.Tay Andrew vuốt ve những lọn tóc rối bời của nàng, trải chúng lên ngực hắn. Sau một lúc lâu mãn nguyện ngọt ngào,hắn khẽ nói, đôi môi hắn chạm nhẹ thái dương nàng.

“ Đó chưa bao giờ là giả vờ đối với ta, Caroline. Ta yêu nàng chính vào giây phút chúng ta đồng ý cái thỏa thuận ghê tởm ấy. Ta yêu ý chí của nàng, sự mạnh mẽ của nàng, sự xinh đẹp của nàng…Ta bất chợt nhận ra nàng thật đặc biệt. Và ta biết ta không xứng đáng với nàng. Nhưng ta đã có một ý tưởng ngu ngốc chết tiệt là ta có thể làm bản thân trở nên xứng đáng với nàng. Ta muốn làmlại một khởi đầu mới, với nàng bên cạnh ta. Ta thậm chí không thèm quan tâm cái gia sản đáng ghét của cha ta. Nhưng đầu óc kiêu ngạo của ta không đã không tính đến thực tế là không ai có thể thoát khỏi quá khứ của chính mình. Và ta có hàng ngàn thứ phải trả giá cho… những điều sẽ tiếp tục hiện ra và ám ảnh cả cuộc đời ta. Nàng sẽ không muốn là một phần của những thứ xấu xa đâu,Caroline. Không người đàn ông nào thật sự yêu một phụ nữ lại bắt cô ấy sống với mình, mỗi ngày đều tự hỏi khi nào thì quá khứ tồi tệ của mình sẽ lại xuất hiện.”

“Em không hiểu.”

Nàng nâng người lên ngực hắn, quan sát những biểu hiện tối tăm, yếu đuối.

“ Hãy nói cho em nghe Julianne đã làm gì để thay đổi mọi thứ.”

Hắn thở dài và vuốt lại món tóc cho nàng. Rõ ràng là hắn không muốn kể nàng nghe, nhưng hắn không thể nào chối bỏ sự thật.

“ Nàng biết là Julianne và ta từng có quan hệ. Sau đó thì bọn ta duy trì mối quan hệ đại khái như tình bạn. Bọn ta rất giống nhau, Julianne và ta- cả hai đều ích kỷ, lợi dụng và tàn nhẫn-”

“ Không,” Caroline nói nhanh, đặt tay lên miệng hắn.

“Ngài không phải như thế, Andrew. Ít nhất là không còn nữa.”

Môi hắn cong thành nụ cười ảm đạm, và hắn hôn từng ngón tay nàng trước khi tiếp tục.

“ Sau khi mối quan hệ kết thúc, Julianne và ta mua vui bằng cách tham gia vào một trò chơi mà bọn ta nghĩ ra. Bọn ta chỉ ra từng tên của từng người – luôn là một người đạo đức vàđáng kính – mà người kia phải quyến rũ. Mục tiêu càng khó khăn, sự thách thức càng hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Ta chỉ ra một vị thẩm phán cao cấp, cha của bảy đứa con, người mà Julianne dụ dỗ.”

“ Và ai là người chị ta chọn cho ngài?” Caroline thì thào, trải qua cảm giác lẫn lộn giữa thương hại và khiếp sợ khi nàng nghe sự thú nhận nhớp nhúa của hắn.

“ Một trong ‘những người bạn’ của ả - vợ của Đại sứ Italy. Xinh đẹp, nhút nhát và nổi tiếng nhu mì, ngoan đạo.”

“Ngài đã thành công với cô ấy, em cho là vậy.”

Hắn lặng lẽ gật đầu.

“ Cô ấy là một phụ nữ tốt có quá nhiều điều để đánh đổi. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một người chồng tân tụy, ba đứa con khỏe mạnh… Chúa mới biết ta bằng cách nào có thể thuyết phục cô ấy vào mối quan hệ xấu xa. Nhung ta đã làm được. Sau đó, cách duy nhất có thể làm khuây khỏa mặc cảm tội lỗi là cô ấy tự thuyết phục mình rẳng cô ấy yêu ta. Cô ấy viết cho ta vài lá thư tình, những thứ đầy tội lỗi mà chẳng mấy chốc, cô ấy thấy hối hận. Ta muốn đốt chúng- ta nên làm thế - nhưng ta trả chúng lại, nghĩ là sẽ xóa đi sự lo lắng của cô ấy nếu cô ấy có thể tự mình hủy chúng. Sau đó thì sẽ không bao giờ phải sợ một trong những thứ đó sẽ quay trở lại và hủy hoại cuộc sống của cô ấy. Thay vì giữ những thứ ngu ngốc đó, vì lý do gì mà ta không bao giờ hiểu được, cô ta đưa chúng cho Julianne, ả đang đóng vai một người bạn đầy quan tâm.

“ Và bằng cách nào đó, Julianne sở hữu chúng,” Caroline nhẹ nhàng.

“Ả giữ nó trong suốt 5 năm. Và sau ngày cha ta chết, có tin là ông ta để lại toàn bộ gia sản Rochester cho ta, Julianne bất ngờ đến thăm ta. Ả đã hoang phí tất cả tài sản của ông chồng trước. Nếu ả muốn duy trì cách sống hiện tại, ả phải cưới một người đàn ông giàu có. Và dương như ta được trao tặng cái vinh dự đáng ngờ là trở thành chú rễ được chọn của ả.”

“Ả đe dọa ngài với những lá thư?”

Hắn gật đầu.

“ Nếu ta không đồng ý cưới ả, Juliaane nói sẽ công khai những thứ chết tiệt đó ra cho mọi người, và phá hủy cuộc sống của người ả gọi là bạn. Có hai chuyện ngay lập tức trở nên rõ ràng với ta. Ta không thể nào có nàng làm vợ, mà biết rằng cuộc hôn nhân của chúng ta dựa trên sự phá hoại cuộc sống người khác. Và với quá khứ của ta, chỉ là vấn đề thời gian đến khi một vài thứ xấu xí khác trồi đầu lên. Nàng sẽ trở nên căm ghét ta, khi liên tục bị buộc phải đối mặt với những bằng chứng mới của tội lỗi ta phạm phải.”

Miệng hắn xoắn lại cay đắng. “ Chết tiệt những bất tiện này đi,bỗng nhiên lại đi có lương tâm. Dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước khi ta có nó.”

Caroline im lặng, nhìn xuống bàn tay đang vuốt ve chậm rãi những đám lông đen nhanh trên ngực hắn. Chỉ có thể nói một điều là người đàn ông này có một quá khứ xấu nha, dù hiển nhiên là Andrew chưa bao giờ giả vờ cái gì khác. Nhưng sự nhận biết sự thật gây ra ấn tượng mạnh mẽ lên nàng, khi nàng biết vài chuyện cụ thể về đời sống trụy lạc trước đây của hắn.

Ý niệm về mối quan hệ xấu xa với Julianne, những trò chơi đáng ghê tởm họ đã đùa cợt với cuộc sống người khác, làm nàng kinh tởm.

Sẽ không ai trách khi nàng từ chối Andrew, đồng ý rằng hắn vượt xa sự nhơ nhuốc và thối nát. Nhưng mà… thực tế là hắn đã biết hối hận, rằng hắn muốn bảo vệ bảo vệ vợ của ngài Đại Sứ cho dù phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình… điều đó có nghĩa là hắn đã thay đỗi. Có nghĩa là hắn có khả năng trở thành một người tốt hơn rất nhiều.

Bên cạnh đó, yêu một người đồng nghĩa với việc yêu cả con người họ, kể cả mặt xấu… và tin tưởng rằng hắn cũng cảm nhận giống như vậy về nàng.

Với nàng, điều đó xứng đáng để mạo hiểm.

Nàng mỉm cười nhìn lên mặt ủ rủ của Andrew.

“Em không ngạc nhiên khi thấy ngài có một vài khuyết điểm.”

Nàng trèo cao hơn lên ngực hắn, bộ ngực nhỏ nhắn ép vào vùng lông ngực ấm áp.

“Well, hơn cả một vài. Ngài là một tên vô lại xấu xa, và tôi hết sức mong chờ vào một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ có nhiều điều ngạc nhiên không thoải mái đến từ quá khứ của ngài. Nhưng ngài là tên xấu xa của em, và em muốn đối mặt với khoảnh khác khó khăn của cuộc sống, cũng như những giây phút tuyệt dịu, không với ai khác ngoài ngài.”

Tay hắn trượt vào tóc và ôm gữ đầu nàng, hắn nhìn chăm chú với sự tôn thờ mãnh liệt. Khi hắn cất tiếng, giọng hắn khản đặc.

“ Nếu như ta quyết định là nàng xứng đáng với một người khác tốt hơn?”

“Bây giờ đã quá muộn rồi,” nàng lý lẽ.

“ Ngài phải cưới em sau khi đã hủy hoại em chiều nay.”

Hắn nhẹ nhàng kéo nàng tới trước và hôn đôi má nàng.

“Tình yêu cao quý… ta không hủy hoại nàng. Chưa hoàn toàn, dù dưới góc độ nào. Nàng vẫn còn trong trắng.”

“ Không lâu nữa đâu.”

Nàng vặn vẹo trên người hắn, cảm thấy sự căng cứng của hắn bên trong đùi nàng.

“Làm tình với em đi.”

Nàng rúc vào cổ họng hắn và hôn dọc theo đường nét rắn rỏi của quai hàm.

“ Lần này kết thúc luôn nhé.”

Hắn nâng nàng khỏi ngực dễ nhành như nàng là một con mèo tò mò, và nhìn nàng với nỗi thèm khát thông khổ.

“ Vẫn còn vấn đề của Julianne và vợ Đại sứ.”

“Ồ, là chuyện đó.”

Nàng chồm lên hắn, mái tóc đổ xuống ngực và lưng, nàng chạm ngón cáivào nụ hoa nhỏ nhắn đen sẫm của hắn.

“ Em sẽ xử lý với chị họ Julianne,” nàng thông báo.

“ Ngài sẽ có lại những lá thư đó, Andrew. Đó sẽ là quà giàng sing em tặng ngài.”

Mắt hắn đầy vẻ nghi ngờ.“ Bằng cách nào?”

“ Em không muốn giải thích ngày lúc này. Điều em muốn là-”

“ Ta biết điều nàng muốn,” hắn khô khan, xoay người ấn nàng xuống dưới hắn.

“ Nhưng nàng sẽ không có được nó, Caroline. Ta sẽ không chiếm sự trong trắng của nàng cho đến khi ta được tự do cầu hôn nàng. Bây giờ giải thích cho ta tại sao nàng quá tự tin rằng nàng sẽ lấy lại được những lá thư.”

Nàng chạm vào cánh tay đầy cơ bắp của hắn.

“Ờ thì… Em chưa bao giờ nói điều này với bất cứ ai, thậm chí cả Cade, và đặc biệt là mẹ em. Nhưng sau khi ông chồng già giàu có của Julianne chết- em cho là ngài đã nghe lời đồn đãi là cái chết của ông ta không phải nguyên nhân tự nhiên?”

“ Không phát hiện được bằng chứng nào khac.”

“Không nhiều người biết đâu. Nhưng ngay khi Lord brenton chết, người hầu phòng của ngài ấy, Me Stevens, đến gặp cha em vào một đêm. Cha em rất đáng kính và cực kỳ đáng tin cậy, ông ta đã gặp cha em lúc trước. Thái độ của Stevens đêm đó rất kỳ lạ - rất khiếp đảm, và ông ta van xin cha em giúp ông ta. Ông ta nghi ngờ Julianne đã đầu độc Lord Brenton già cả - dạo đó ả thường xuyên đến cửa hàng thuốc, và Steven đã bắt gặp ả đổ thứ gì đó vào chai thuốc của Brenton trước khi ông ta chết một ngày.Nhưng Stevens quá lo sợ phải đối chất sự nghi ngờ với Julianne . Ông ta nghĩ ả bằng cách nào đó đỗ tội giết người cho ông ta, hoặc trừng phạt ông ta bằng như thủ đoạn ranh ma khác. Để bảo vệ mình, ông ta thu thập chứng cứ tội lỗi của Julianne, bao gồm chai thuốc rỗng. Ông ta cầu xin cha em giúp ông ta tìm một người chủ mới, và cha em giới thiệu ông ta cho một người bạn ở nước ngoài.”

“ Tại sao cha nàng nói chuyện này với nàng?”

“ Cha và em rất gần gũi- chúng em rất hay tâm sự, không có nhiều bí mật giữa em và cha.”

Nàng tặng hắn nụ cười nhẹ nhàng, đầy chiến thắng.

“Em biết chính xác nơi ở của Stevens. Và em cũng biết nơi cất giấu những bằng chứng chống lại Julianne. Cho nên, nếu chị ta muốn đối mặt với cáo buộc đã cố gắng giết ông chồng quá cố, ả sẽ phải đưa em những bức thư đó.”

“ Tình yêu ngọt ngào…”

Hắn hôn vào trán nàng.

“Nàng sẽ không đương đầu với Julianne vì chuyện này. Ả ta là một người đàn bà nguy hiểm.”

“ Ả ta không phải đối thủ của em.” Caroline trả lời .

“ Bởi vì em sẽ không để ả hay bất cứ ai khác đứng chặn ngang cái mà em muốn.”

“Và đó là gì thế?” hắn hỏi.

“Ngài.”

Nàng trượt tay đến vai hắn, nâng gối lên để hai bên hông hắn.

“ Tất cả của ngài… bao gồm cả những phút giây của quá khứ, hiện tại, và tương lai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.