Tôi trầm mặc, Thiện Giải Nhân Y cũng không nói chuyện, những người còn
lại cũng cảm thấy áp lực nặng nề nên chẳng ai hé răng điều gì, diễn đàn
lặng như tờ.
Một Đêm Mười Lần thấy tình huống khó xử, mặc cho tôi đã cảnh cáo không được nhúng tay ban nãy, bước lên giảng hòa: "Nhân Y,
chào, lâu rồi không thấy cậu online à."
Thiện Giải Nhân Y thản nhiên nói: "Gần đây khá bận rộn."
Nửa câu chẳng mấy thân thiện, tới Mười Lần cũng thấy Nhân Y bất bình thường, nhất thời không biết nói gì hơn.
Thiện Giải Nhân Y lại quay sang tôi: "Nước Tương, còn việc gì không? Không còn thì anh out đây."
Thái độ của cậu ta chẳng có kẽ hở, khách khí chu đáo mà vô cùng xa cách. Tôi vất vả nén xuống nỗi buồn bực pha chút đăng đắng trong lòng: "Đợi
chút."
Có chuyện gì không? Không có chuyện gì sao? Ý tứ của Nhân Y thật rõ ràng, không chỉ tôi, mà cả cái diễn đàn này cậu ta chẳng thèm
để ý đến nữa. Mạng là ảo, nhưng tình cảm là thật, dù những con người nơi thế giới mạng này chưa từng gặp nhau, nhưng mọi người đã quen biết lâu
như vậy, ngày nào cũng cãi lộn đùa giỡn vui vẻ, cũng nảy sinh ít nhiều
tình cảm, dễ có ai trên diễn đàn gặp rắc rối, thì mọi người lại căm phẫn không thôi, hận không thể nhảy vào máy vi tính giúp người đó. Ngần đó
thời gian, tất cả đều có cảm tình sâu sắc với nhau rồi.
Nhớ tới
lúc trước cậu ta tránh né tôi, lại thêm thái độ hiện tại, nhiệt huyết
trong tôi lạnh dần đi, tôi căn bản đâu có gì phải tức giận, đây là tự do của cậu ta, bất đồng chí hướng rồi, tôi nói với chính mình, tôi cũng
chẳng cần gượng ép làm gì.
Nhưng trước khi cậu ta biến mất, có
một việc nan giải mà tôi cần phải làm cho rõ ràng, đó là cậu ta có phải
Trình Gia Gia hay không.
Tôi cũng không tiếp tục gõ emo nữa, trực tiếp nói: "Nhân Y, tôi luôn xem anh là bằng hữu, tính tình của anh tôi
cũng chẳng lạ, nghĩ thẳng nói thẳng, tôi có nói sai gì thì anh cũng đừng bận tâm, tôi chỉ muốn hỏi anh một việc thôi, rằng không biết anh có
phải là một người bạn của tôi không?"
Thiện Giải Nhân Y trầm mặc, mở miệng: "Nước Tương, tôi với em ra chat riêng."
"Không cần thiết." Tôi từ chối. "Cứ nói ở đây, chẳng có gì là cơ mật cả."
Thiện Giải Nhân Y lại trầm mặc, xuyên qua màn hình máy vi tính, tôi có thể
tưởng tượng thấy cậu ta ở đầu kia cáp mạng, đang cau mày phiền não, mặc
cho cậu ta nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi vẫn muốn làm rõ trắng đen, từ hôm
nay có thể cậu ta sẽ không bao giờ... không bao giờ xuất hiện nơi này
nữa, nhưng việc này lại có liên quan tới cuộc sống thực của tôi, tôi
muốn cậu ta nói cho minh bạch rõ ràng.
"Nước Tương." Diễn đàn
đương lặng ngắt như tờ, Thiện Giải Nhân Y bỗng nhiên mở miệng. "Tôi chưa từng nói không xem cô là bằng hữu."
Tôi lấy lại bình tĩnh, từng
chữ từng chữ một gõ lên màn hình máy vi tính, "Tốt lắm, trong lúc chúng
ta còn là bằng hữu theo lời anh, anh chỉ cần nói thật cho tôi biết, anh
có biết tôi ngoài đời thực không?"
Thiện Giải Nhân Y vô cùng bình tĩnh gõ ra hai chữ: "Không biết."
Tốt, tốt lắm. Ba chữ, chỉ ba chữ thôi đã đem cuộc sống mạng của tôi chặt thành từng khúc.
Tôi nhìn ava Thiện Giải Nhân Y lần nữa chuyển sang màu xám, trong lòng
không biết đang cảm thấy thế nào. Mất mát? Cũng có. Bất đắc dĩ? Hình như cũng có.
Trước kia, vô số đêm chúng tôi đã cùng nhau nói cười ha hả, ôm, tranh cãi, đánh lộn, vui đùa, ngoài đời gặp chuyện buồn phiền
liền cùng nhau chia sẻ. Nhưng từ giờ trở đi, cậu ta chẳng còn là Thiện
Giải Nhân Y trước kia nữa, Thiện Giải Nhân Y mỗi ngày nói cười với đại
gia tôi trước kia đã biến mất rồi.
Góc dưới màn hình máy vi tính
bỗng nhiên nhảy lên khung đối thoại của Thiện Giải Nhân Y, tôi giật nảy
mình, nhấp chuột vào khung đối thoại, trên đó chỉ có một câu: "Thật xin
lỗi em, Nước Tương."
Thật xin lỗi? Tôi không hiểu ý tứ của cậu ta, cậu ta cho rằng tôi mến cậu ta sao?
Mến à? Thành thật mà nói, đúng là có một chút. Nhưng mà, chính cậu ta đã
tàn nhẫn tát tôi một cú để tôi tỉnh, chuyện tình cảm trên mạng cũng vạn
biến lắm, không tính đến cậu ta, trong cuộc sống thực của tôi chẳng phải cũng đang xuất hiện một Trình Gia Gia hay sao?
Tôi trả lời: "Không có gì, anh đi đi."
Thế nhưng cậu ta lại gọi tôi một tiếng: "Nước Tương..."
Tôi vẫn ở khung đối thoại, yên lặng chờ lời tiếp theo của cậu ta, tôi chờ
thật lâu, khung đối thoại vẫn hiện dòng chữ "Thiện Giải Nhân Y đang trả
lời...", nhưng trong khung vẫn không có thêm chữ nào.
Cuộc đối
thoại nghiêm túc của tôi với Thiện Giải Nhân Y như nén ép mọi người,
chẳng ai dám lên tiếng, diễn đàn im ắng, không khí rất ư là quái dị, Một Đêm Mười Lần lặng lẽ gửi tin cho tôi: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì
anh nói."
Tôi trả lại anh ta một cái mặt cười thật to cùng emo vung tay làm động tác OK.
Một Đêm Mười Lần gửi tới một cái thông điệp: "Các cô nương xem đi, giấc mộng đời các cô đây này."
Tôi thuận tay mở ra, một lời cầu hôn, buồn nôn quá! =.="
Chi Chi muội muội phối hợp theo, nheo nheo mắt chống cằm: "Aaaaaa, có người cầu hôn kìa, ông trời ơi, sao không ai cầu hôn con hết vầy nè?"
Một Đêm Mười Lần phản ứng thần tốc, ôm cổ Chi Chi muội muội: "Chi Chi, đi, chúng ta đi đăng kí liền heng."
Diễn đàn náo loạn, bị Chi Chi với Một Đêm Mười Lần phá phách rối cả lên. Mấy người đang ẩn thấy có trò vui, cũng sôi nổi chạy đến chọc tức hai bọn
họ. Nhất thời diễn đàn trở nên vô cùng náo nhiệt, chút buồn rồi cũng sẽ
bị niềm vui cuốn đi, chỉ là, ava của ai kia sẽ chẳng bao giờ...sáng nữa.
Đêm đã khuya, Tiểu Mĩ ngồi cạnh tôi gập laptop lại, nhảy khỏi ổ chăn chuẩn
bị đi WC, trước khi xuống giường quay đầu lại liếc tôi một cái, rồi giật mình xáp đến gần: "Nha Nha, đang động lòng xuân hả? Thần hồn điên đảo,
mặt mũi ngơ ngác hết cả rồi này."
Tôi nhanh chóng gập mấy tập tài liệu lại, đẩy cái đầu đang kê sát rạt mặt tôi ra: "Động lòng xuân cái
đầu chị ấy, đi WC đi. Đúng rồi, đi xong nhớ rửa tay rồi bưng bách bích
quy với sữa để trên bàn qua giúp em."
Nha đầu Tiểu Mĩ nheo nheo
mắt nham hiểm, nhìn thấy trước mấy tập tài liệu, tôi đang chat trên diễn đàn, cô ấy nhéo nhéo mặt tôi, cười gian: "Hóa ra là em Hồng Hạnh vượt
tường* à, ngày mai chị đi méc Trình Gia Gia cho coi."
[Hồng Hạnh vượt tường: thành ngữ chỉ việc ngoại tình, điển tích xin mời tra Google.]
"A Trịnh _____" Giọng tôi kéo dài ra uy hiếp.
"Em lần nào cũng xài chiêu này." Tiểu Mĩ bất mãn lẩm bẩm, xuống giường, sau khi giải quyết xong, ngoan ngoãn bê bánh với sữa lại, lê thân người còn hơi lạnh chui vào ổ chăn của tôi, còn đem cánh tay lạnh như băng ấp vô
cánh tay tôi. "Cho chị xíu hơi ấm nhá."
"Lấy tay ra đi." Tôi bị
bàn tay lạnh như băng của cô ấy vồ lấy, a một tiếng, nhéo mấy cái cho cô ấy quay về ổ chăn. "Tay chị làm bằng gì thế hử? Lạnh như tay người chết ấy."
Tiểu Mĩ cười hi hi lấy một cái bánh, kẽo kẹt cắn cắn nhai
nhai, miệng mồm nhuồm nhoàm hỏi tôi: "Nha Nha, em với Trình Gia Gia tiến tới mức nào rồi? Lên giường chưa?"
"Cái chị sắc nữ này, tối ngày cứ mở miệng là lên giường lên giường, coi chừng A Trịnh nghe thấy chạy
toét khói đấy." Tôi trừng một cái, căm giận rút cái bánh quy từ trên tay cô ấy, ác ý nói.
Tiểu Mĩ không để ý tới lời uy hiếp của tôi,Ứng
Nhang dung cắn bích quy giòn giã, ăn uống no say xong, lau miệng, lại
nói với tôi một câu không thể ngờ: "Nha Nha, em thực tế đi, trên mạng
nói gì cũng đâu có đáng tin, bên cạnh em bây giờ có một anh rùa vàng
siêu bự rồi, em cũng đừng có lãng phí à, bên ngoài hẳn cũng có nhiều
lang nữ* rình ảnh như hổ rình mồi đấy."
[lang nữ: cũng giống như
ví \'sắc lang\' là sói háo sắc vậy, chỗ này mình không biết chuyển ngữ
sao hết, hẳn là ví phụ nữ theo đuổi Gia Gia nhà ta giống như sói đói
heng :">]
"Ơ, Tiểu Mĩ nhà ta cũng nghiêm túc thế à, hiếm thấy nhé." Tôi quay đầu lại, cưởi híp mắt nhìn cô ấy.
Tiểu Mĩ ôm gối đập vào lưng tôi: "Dám cười chị à? Biết làm người tốt khó lắm không hả?"
"Biết mà, biết mà." Tôi vỗ vỗ Tiểu Mĩ, trong lòng chợt ấm áp, bà chị này, cũng đáng yêu quá chừng. "Ngủ đi."
Đúng thế, những điều đó tôi cũng biết cả rồi. Internet như xiếc vậy, sao bì
nổi với hiện thực, phải phân định rõ ràng, làm gì và nói gì. Thiện Giải
Nhân Y có là ai, đối với tôi cũng quan trọng.