Không đợi tôi gọi lại, điện thoại di động của tôi lại lần nữa vang lên,
tôi giật nảy, nhìn màn hình di động, a, lại là Trình Gia Gia, lòng tôi
sinh hổ thẹn, vì đánh bài mà bỏ quên di động, tôi đúng là con ma bài bạc mà, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng râu dựng mũi phì phò của ca ca
Gia Gia vào lúc này.
"Em ở đâu, vừa rồi sao không nghe điện thoại của anh?" Giọng Trình Gia Gia có chút bình tĩnh dị thường, đây không
phải tác phong của anh. Tôi một bên áy náy, một bên đoán tâm tình của
anh thế nào.
Vì để thay đổi sự chú ý của anh, tôi đánh đòn phủ
đầu, hỏi anh cả một đại đội vấn đề: "À, em đi ra ngoài một chút, mà anh ở đâu thế, hôm nay bề bộn nhiều việc lắm sao? Đúng rồi, em có gửi cái tin nhắn đó, anh nhận được chưa?" Thật hổ thẹn, tin nhắn gì tôi cũng chưa
gửi, tôi không phải em bé ngoan rồi, tôi nói dối.
Phản ứng của
Trình Gia Gia lại ngoài dự đoán của tôi, anh không nghe lời của tôi,
cũng không hỏi tới lúc nãy vì sao không nghe điện thoại, chỉ bình tĩnh
trầm giọng hỏi tôi: "Em ở khách sạn nào? Phòng mấy?"
Cho dù anh
cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi,
này, anh hỏi mấy thứ đó làm gì, canh chừng cũng tỉ mỉ quá rồi đó: "Khách sạn XX, 8934..."
Trình Gia Gia không đợi tôi hỏi anh làm gì, cúp điện thoại ngay. Trình Gia Gia kiểu này thật không bình thường chút nào.
Tôi không an tâm Trình Gia Gia, anh đang bức bối thì phải, trước kia trong
lòng không vui thì biểu lộ ra ngay, chưa từng bình tĩnh thế này, làm tôi có cảm giác biển yên trước khi dông tố bão nổi, tôi gọi lại lần nữa:
"Sao thế? Anh làm sao vậy?"
Nghe điện thoại là lão Lục bạn Trình Gia Gia: "Nha Nha, lão Tam nó đang lái xe."
Tôi càng lo lắng, anh tức giận như thế mà còn lái xe, không an toàn chút
nào, tôi thấy qua hậu quả lái xe không chuyên tâm của anh rồi đó nha,
tôi không khỏi mở miệng hỏi lão Lục: "Anh ấy sao vậy, Tiểu Lục tử?"
Trước nay lão Lục cực kì không thích cái tên này, bây giờ càng lớn tiếng
kháng nghị: "Tiểu nha đầu, gọi Lục ca, nếu không anh không cho em biết
tình trạng của lão Tam đâu."
Tôi đang sốt ruột, lão Lục lãi còn
rối rắm xưng hô lên, thật là cái tên gia hỏa dài dòng không biết tùy mặt gửi lời, lúc này tôi nghe Trình Gia Gia trong di động không hài lòng hừ một tiếng, lão Lục lập tức không dài dòng, nhanh chóng nói vào vấn đề
chính: "Lão Tam rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
Tuy rằng lão Lục nói thật nghiêm trang, nhưng giọng hắn trong điện thoại vẫn không giấu được vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
Tôi lại nghĩ một chút, chỉ không tiếp điện thoại của anh thôi mà giận đến
vậy sao, hẳn là còn có chuyện khác, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu khí
chụp lấy cái mông ngựa của lão Lục: "Lục ca à, rốt cục anh ấy làm sao
vậy?"
Lão Lục thở dài, tiếp tục kích Trình Gia Gia: "Nha Nha, em
thật có bản lĩnh đó, nhớ ngày ấy lão Tam nhà ta uy phong, là giấc mộng
của bao nữ sinh trong trường, mệnh danh là sát hoa vô địch, không ngờ
gần đây động tới nụ hoa nhỏ là em, em cư nhiên bỏ rơi nó cả đêm, làm nó
hắn gấp đến độ phát điên, hắc hắc, lão Tam lần này nằm gọn trong tay em
rồi, sợ em bị người khác cướp đi mất, nó cũng không nghĩ người đặc biệt
như em lại có người thứ hai đâu."
Tiểu Lục tử này, nói vòng vèo
cuối cùng lại thành nói xấu tôi, tôi oán hận, lần sau uống rượu nhất
định không thèm từ tâm nữa, nhất định sẽ làm anh ta gục luôn. Đúng lúc
đó, tôi nghe Trình Gia Gia mắng lão Lục, "Cậu câm miệng cho tôi, dài
dòng nữa tôi quẳng cậu xuống xe."
Gia Gia ca, làm tốt lắm. Tôi trong lòng tán thưởng, liền nghe thấy tiếng lão Lục la toáng lên: "Coi chừng, bên kia có xe!"
An toàn là nhất, an toàn là nhất, tôi không dám giỡn với lão Lục nữa,
buông cừu hận, dặn dò anh ta: "Lục ca à, anh đừng làm anh ấy giận, anh
ấy giờ không thèm lịch sự đâu, anh kiềm chế chút đi."
Lão Lục
cười ha ha, bình thường toàn là Trình Gia Gia khi dễ anh ta, lần này tôi nói rất được lòng anh ta, anh ta cao hứng, miệng tuôn một tràng: "Em
yên tâm, có thể làm nó tức giận chỉ có một người là em thôi, anh không
làm nó giận nổi đâu, nó đạo hạnh cao thâm lắm, nhưng mà, Nha Nha, lát
nữa em phải cẩn thận nha."
Lão Lục kéo cái chữ nha này ra thật
dài, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh hung tợn của Trình Gia Gia phía bên kia: "Lục tử, cậu còn nói bậy hả! Lập tức cúp cho tôi."
Lão Lục đúng là nghe lời, một khắc cũng không trì hoãn, điện thoại trong tay tôi chỉ còn lại những tiếng tút tút.
Aii, Trình Gia Gia thật sự rất tức giận, đợi lát nữa anh không lái xe, phải
an ủi anh thật tốt mới được. Tôi không dám gọi điện thoại làm phân tâm
anh, nằm ở đầu giường xem TV lung tung, đại khái là ngày hôm nay thật
rất mệt mỏi, tôi tuy nằm chờ Trình Gia Gia từ từ gọi điện thoại lại,
nhưng không tới một phút đồng hồ, tôi đã ngủ, lại còn mộng đẹp, trong
mộng Ứng Nhan ôn hòa nói với tôi: "Tiểu Lý, bắt đầu từ tháng này, tiền
lương của cô tăng lên tương đương với cán bộ cấp cao nhất."
Lúc
tôi hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất tính toán xem mỗi tháng có thêm được
bao nhiêu tiền thì tiếng chuông điện thoại inh ỏi kéo tôi ra khỏi mộng
đẹp.
Tôi mơ màng bắt điện thoại, ai thiếu đạo đức đến thế, trễ
lắm rồi mà, trong điện thoại giọng Tiểu Lí lớn vô cùng, tinh thần sảng
khoái: "Nha Nha, đói bụng không? Tới đây, chúng ta ăn khuya đi."
Tôi bình thường hận nhất là ai phá rối tôi ngủ, lần này bị người khác cắt
ngang mộng đẹp, tôi lại càng bực, không chút do dự cự tuyệt: "Không đi,
tôi ngủ rồi."
"Mới có mấy giờ à, ăn bữa khuya thôi, nhanh lắm, cô bình thường đều giả làm cô nương thuần khiết, sao bữa nay khó chịu vậy, quyết định thế đi, cô chuẩn bị nhanh lên, tôi với Ứng kinh tới gõ cửa
đây." Tiểu Lí không hề chùng bước chút nào, còn đem Ứng kinh ra dọa tôi, cạch cạch nói rồi cạch cạch cúp điện thoại, chẳng cho tôi có cơ hội cự
tuyệt.
Bên này vừa ngắt điện thoại, bên kia đã vang lên tiếng đập cửa, tôi nổi giận, uỳnh một cái nhảy từ trên giường xuống, cái tên đó,
có cho người khác sống không hả, không đi, không đi là không đi, nhất
định không đi.
Tôi khoác áo, mang dép lê đi ra, chưa tới cửa đã
lớn tiếng cự tuyệt, lo lắng Ứng Nhan có khi đang ở ngoài kia, nên cách
một cánh cửa dịu giọng đi chút: "Vừa nãy đánh bài cả đêm, mệt lắm rồi,
các anh ăn đi, tôi không đi đâu."
Ngoài cửa nửa ngày không lên
tiếng, hình như là đi rồi, tôi nhìn qua mắt mèo ra ngoài xem xét, phỏng
chừng lần này tới gõ cửa chính là Ứng Nhan, nếu là Tiểu Lí mặt dày mày
dạn, làm sao mà dễ bị khuất phục đến thế.
Nhìn rõ, tôi thất kinh, bên ngoài không phải là tên Tiểu Lí huyên náo hay tên Ứng Nhan biến
thái, mà là vẻ mặt trầm mặc của Trình Gia Gia.
Tôi kinh hãi,
không hề quan tâm tới việc vì sao anh lại ở ngoài cửa vào lúc này, lập
tức mở cửa, ngọn đèn dìu dịu hắc lên tây trang đen tuyền của Trình Gia
Gia, trên mặt anh còn mang theo vẻ phong trần vì đi đường suốt đêm, trên tấm thân cao ngất còn lưu lại khí lạnh của đêm đông, thấy tôi kinh ngạc vạn phần mở cửa, Trình Gia Gia mấp máy miệng, cái gì cũng không nói,
lướt qua tôi vào phòng.
Tôi như trong mộng mới tỉnh, hóa ra anh
không cho lão Lục nói, là vì muốn làm tôi bất ngờ sao, lòng tôi rất vui
mừng, chủ động đi lại kéo một bên tay anh, nhất thời không biết nói gì:
"Sao anh lại tới? Lão Lục đâu? Các anh đi với nhau hả?"
Trình Gia Gia thái độ khác thường, chẳng đáp lại sự bày tỏ của tôi, mặt lạnh: "Em cũng bận rộn nhỉ, đánh bài với Ứng Nhan cả đêm sao? Khó trách chẳng
nghe điện thoại của anh. Giờ có phải đang chuẩn bị đi ăn khuya với nó
không?"
"Đâu, đâu có, chỉ đánh bài thôi mà." Tôi nhanh chóng ôm
anh từ sau lưng, hắc hắc, quả nhiên là ăn dấm chua*, Trình Gia Gia càng
ngày càng thích uống dấm của Ứng lão đại mà, thật là nhỏ mọn, nhưng mà
tôi có biện pháp đối phó. Đối phó với việc Trình Gia Gia ăn dấm chua,
không cần phải giải thích, giải thích chính là che giấu, trực tiếp ôm
chầm lấy, không cần nói gì hết.
[ăn giấm chua: thành ngữ ý chỉ "ghen tuông"]
Trình Gia Gia không ôm lại tôi, cũng chẳng đẩy tôi ra, trầm mặc như cũ đứng
đó. Tên nhóc này, còn khó chịu với tôi sao, xem anh kiên trì được bao
lâu. Tôi cắn răng, quấn lấy trước người anh, vịn vào vai anh, sờ loạn
trên người anh: "Ca ca, em đúng là không có mà, hồi nãy quên đem di động theo, em cả ngày chờ điện thoại của anh, sao lại không nghe cơ chứ."
Thân thể dán sát vào nhau làm tôi dễ dàng nhận thấy người anh căng lên, anh
đang do dự, tôi biết rõ anh sẽ thủ không nổi mà, hắc hắc, Gia Gia ca của em, đừng kháng cự, đầu hàng đi, tôi kề sát vào tai anh nhẹ nhàng thổi
hơi: "Em nhớ anh."
Tôi cảm giác vòng tay anh để trên eo tôi, á à, để tôi gia tăng thêm sức tấn công nhá, tôi bắt đầu chọc chọc anh, đầu
tiên là ngực, sau đó tới môi anh: "Nhớ chỗ này, nhớ cả chỗ này, chỗ nào
cũng nhớ hết."
Thân thể Trình Gia Gia càng lúc càng căng thẳng,
anh thở dài, thực bất đắc dĩ, hai tay đặt trên lưng tôi siết lại, cúi
đầu xuống, hôn tôi. OK, đại công cáo thành, tôi biết, lần ghen này đã
xong.
Lần này Trình Gia Gia hôn rất không dịu dàng, mang theo
điểm tức giận dây dưa võ mồm với tôi, tay cũng không hề buông tha người
tôi mà công thành đoạt đất, châm lửa khắp nơi, hai lần trước tôi ngây
thơ chẳng hiểu chuyện, để mặc anh chủ động, nhưng lần này bỗng dưng
thông suốt, bắt đầu có ý hùa theo kích tình của anh.
Tôi thấy
thật sự nóng, bàn tay anh trên người tôi là khát vọng mà cũng là khó
chịu, chỗ đó bắt đầu thay đổi làm tôi run lên, tôi khó chịu vặn người,
một phát bắt lấy bàn tay anh đang chạy lung tung: "Chớ có sờ như thế,
đừng sờ, em khó chịu chết mất."
Trình Gia Gia ngẩn người, ngay
lập tức ánh mắt càng thêm thẳm sâu, tỏa sáng nhộn nhạo, làm con người ta mê muội. Chẳng biết tự lúc nào, áo khoác của anh đã rơi trên đất, áo sơ mi của anh qua trận ôm kịch liệt có chút nhăn, nút áo mở ba cái, cái
tam giác thật sâu mở ra một khoảng da thịt màu lúa mạch, khiến ánh mắt
con người ta không ngừng được mà cứ từ từ trượt xuống, trượt xuống...
Tôi cũng không biết vì sao, bỗng dưng \'không dạy mà biết\' vươn tay cởi
nút áo anh, không khí trong phòng thoáng chốc ngưng trệ, yên tĩnh đến
mức như thể không khí cũng chẳng hề động, tôi, còn có anh, tất cả đều
tập trung tinh thần vào bàn tay tôi, một nút, hai nút, ba nút...
Rốt cục cởi hết nút rồi, áo anh lặng yên chảy xuống trên tay tôi. Tôi thấy
toàn thân run rẩy, tay tựa như chẳng phải của mình nữa, tay tôi chậm rãi áp lên vồng ngực rắn chắc của anh, ngực anh nóng, nóng bỏng, nóng đến
nỗi tôi bắt đầu phát sốt, máu toàn thân sôi trào trong mạch, thét gào.
Tay tôi mơn trớn xương quai xanh của anh, đầu ngón tay chậm rãi đi xuống,
lướt qua vồng ngực cháy lửa, lướt qua cái bụng bằng phẳng của anh, rồi
đi xuống nữa, xuống nữa... Tại biên giới bên dưới, là khóa thắt lưng
lành lạnh.
"Két" một tiếng, tiếng khóa thắt lưng mở ra kinh tâm
động phách, tay tôi run lên, ngừng lại. Toàn thân anh đều cứng ngắc, cả
người căng lên như cung đã giương tên, đầy sức sung mãn nhưng kiềm chế
gắt gao, tâm tình anh lây sang tôi, tôi thấy chính mình khẩn trương đến
toàn thân đổ mồ hôi, tim tôi dồn dập như muốn phá ngực mà ra, tôi do dự, bàn tay đặt ở thắt lưng anh không dám cử động nữa, nhưng anh lại nắm
chặt tay tôi, dẫn tay tôi xuống tìm kiếm, vào cái nơi mà tôi không dám
tiến vào kia.
Cảm giác lạ lẫm hoàn toàn bao phủ tôi, tôi như
không còn là chính mình, quay quay cuồng cuồng nắm anh, Trình Gia Gia
hít một hơi thật sâu, ôm lấy tôi đi về phía giường.
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Tiểu Lí lớn giọng hoàn toàn phá hủy cả một
phòng kiều diễm: "Nha Nha, xong chưa, bọn tôi dưới lầu chờ cô, nhanh
lên."
[Mình chưa từng thấy cái nhân vật phụ nào vô duyên đáo để kèm thèm oánh như thằng cha Tiểu Lí này ="=]