Sau đó trên mặt nước còn xuất thêm hai chưởng nữa, cuối cùng thì thuyền cũng đến được bờ bên kia, Mộ Dung Nguyệt bước lên trước rồi mới trở lại dìu Phiên Phiên đi lên sau.
- Oa! – vừa rồi đứng ở xa xa nhìn đã thấy đẹp, bây giờ được tận mắt chứng kiến thì đúng là như lạc vào một nơi xa hoa, tiên cảnh. Bất giác từ đáy lòng nàng phát ra một tiếng tán thưởng.
Không biết từ khi nào, từ nơi này lại xuất hiện một đám hắc y nhân, bọn họ nhất tề quỳ xuống, giọng nói cung kính:
- Thuộc hạ tham kiếm trang chủ!
Cái gì? Những người này đều gọi Mộ Dung Nguyệt là trang chủ chứ không phải là vương gia ư? Vừa rồi người thị vệ ở bên ngoài xe ngựa cũng gọi hắn là trang chủ, thật sự là kỳ quái nha! Phiên Phiên có chút nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt.
Mộ Dung Nguyệt vẫn lạnh lùng, thờ ơ như trước, thanh âm rắt réo dễ nghe bao hàm một tầng khí phách:
- Ảnh ở lại, còn lại thì lui ra! – giống như không biết những người này xuất hiện như thế nào, Phiên Phiên cũng không biết họ biến mất như thế nào. Thoáng chớp mắt liền mất hút vào trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động, chỉ còn một gã gầy còm, bộ dáng là một hắc y nam tử quỷ quái. Phiên Phiên sờ sợ nhìn hắn, thân mình không tự giác lùi trốn phía sau lưng Mộ Dung Nguyệt. Cảm giác được sự bất an của nàng, Mộ Dung Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng thật chặt, còn ánh mắt thì chuyển tới phía nam tử quỷ quái kia:
- Tình hình như thế nào?
Hắc y nam tử cảnh giác nhìn thoáng qua Phiên Phiên, muốn nói lại thôi. Sau đó Mộ Dung Nguyệt lại lên tiếng:
- Cứ nói, đừng ngại!
- Dạ! – hắc y nam tử lập tức cung kính hồi báo. – Theo trinh thám hồi báo, Liêu Nan vương đã âm thầm tập kết binh lực ở phía tây nam biên thùy, còn xung quanh thành Trường An cũng có nhưng cơ sở ngầm dùng làm trại huấn luyện.
- Tốt lắm! – Mộ Dung Nguyệt cười nhẹ một tiếng. Biểu hiện y như một con sư tử đang săn mồi, Mộ Dung Nguyệt lấy từ trong người ra một ống trúc đưa cho hắc y nhân. – Tự tay đưa nó cho Ngạt Liệt hoàng tử, không được làm mất!
- Dạ! – hắc y nam tử nâng hai tay tiếp nhận ống trúc, một bên khom người lĩnh mệnh còn một bên lui về sau và biến mất trong gió đêm.
Trong chốc lát, một đám người kia giờ đã đi không còn sót lại một tên nào, Phiên Phiên nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Bọn hắn là những loại người gì vậy?
Không có đáp trả nàng, Mộ Dung Nguyệt kéo tay nàng đi về phía trước. Thấy hắn không có hứng trí nó chuyện phiếm, Phiên Phiên chỉ có thể đưa tay sờ sờ cái mũi, nhún nhún vai rồi an ủi chính mình rằng hắn xưa nay vốn có cái bộ dáng ghét tới chết đó rồi, nhìn quen cũng không trách được.
Trực tiếp đem nàng tới nơi này là suy tính của Mộ Dung Nguyệt. Lúc trước đuổi nàng ra khỏi vương phủ là vì không muốn nàng bị thương tổn, cứ tưởng nàng tức giận sẽ bỏ về với cha mẹ, không ngờ nha đầu này lại không biết sống chết mà chạy tới phủ thế tử làm quản gia cho Hàn Mặc Hiên. Đây là kết cục mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, hắn không muốn nàng có một chút quan hệ gì với Hàn gia, bất luận kẻ nào cũng có thể chạm vào nhưng chỉ duy nhất Hàn Mặc Hiên là nàng không được dính vào. Cho nên khi hắn nhìn thấy nàng ở trà lâu liền không nghĩ ngợi gì mà bắt nàng tới đây. Mặc kệ là nàng đang làm tổng quản hại tim hắn bất an, chi bằng bắt nàng về bên cạnh mình còn an toàn hơn nhiều.
Nơi này có một thứ cảm giác rất quen thuộc, đi xuyên qua một lớp sương mù dày đặc tới phòng thay đồ, đứng bên bờ ao lớn hơi nước lượn lờ bay lên, Phiên Phiên mới phát hiện tên Mộ Dung Nguyệt chết tiệt kia lại tiểu nhân tới mức đem nàng kéo tới dục phòng này (=phòng tắm). Ngây ngốc nhìn ao nước đầy tràn, nàng lúng ta lúng túng không nói nên lời, một cỗ sợ hãi bất ngờ đánh vào lòng khiến thân thể nàng nhịn không được mà run rẩy. Nàng không dám nhìn Mộ Dung Nguyệt đứng bên cạnh mình, chỉ có thể cúi thấp đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Mộ Dung Nguyệt biết nàng đang lo lắng cái gì nên hài hước nói:
- Yên tâm, bổn vương không phải dạng bụng đói thì vơ quàng bỏ vào miệng đâu!
Lúc này Phiên Phiên mới ngẩng cái đầu đã muốn nóng tới thiêu cháy, những lời hắn vừa nói là tiếng người hả? Cái gì gọi là bụng đói vơ quàng? Nàng rất khó ăn hả? Hứ! Tức chết nàng mà!
- Ngươi ở chỗ này tắm rửa, trong phòng thay đồ đã có sẵn quần áo để đó; sau khi tắm rửa xong sẽ có người đưa ngươi đi nghỉ ngơi. – lành lạnh dặn dò xong, Mộ Dung Nguyệt liền nhanh bước ra ngoài.
Ách? Bây giờ là tình huống gì chứ? Không cần nàng hầu hạ tắm rửa hả? Cũng đúng, hiện tại thân phận của nàng là tổng quản của phủ thế tử, dựa vào cái gì mà phải hầu hạ hắn tắm rửa chứ? Đè nén cảm giác mất mát trong lòng xuống, Phiên Phiên bị chiếc ao nước nóng kia hút hồn. Hơi nóng tỏa lên khiến mắt mở không xong, đứng bên cạnh ao hưởng thụ nhiệt khí bốc lên từng tầng, cảm giác từng lỗ chân lông trên người dường như cũng nở rộng ra tiếp nhận lấy hơi ấm áp thích thú. Không do dự nhiều, Phiên Phiên lập tức cởi bỏ đai lưng và quần áo rồi chậm rãi bước xuống ao tắm.
Oa! Thật thoải mái! Da thịt được làn nước ấm áo bao quanh, len lỏi tới tứ chi bách hải, cả người thư thái dễ chịu. Nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ.
Ánh sáng chói mắt bên ngoài rọi qua ô cửa sổ, nàng chưa từng ngủ say tới mức này; mùi hương thoang thoảng khiến nàng dần dần tỉnh lại từ trong giấc mộng. Tuy trong đầu không còn nhớ rõ đó là giấc mộng như thế nào nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đó là một giấc mộng đẹp. Dụi dụi mắt, Phiên Phiên bước xuống giường, vì mới tỉnh ngủ nên đối với cảnh vật xa lạ bên ngoài vẫn có điểm giật mình, ngây ngốc đứng một hồi. Đây là nơi nào? Sao một chút cũng không có quen thuộc? Đêm qua rõ ràng là nàng tắm rửa trong phòng tắm, sao giờ lại ở nơi này?
- Tắm rửa? – Phiên Phiên la hoảng lên, vì sao nàng không nhớ nổi những chuyện đã xảy ra sau khi tắm vào tối hôm qua chứ? Chẳng lẽ nàng ngủ trong khi tắm? Mà sao nàng lại tới nơi này được? Nàng… Cúi đầu nhìn xuống, nàng không khỏi nức nở ra tiếng, ông trời ơi, ngay cả áo ngủ cũng đã bị thay mới.. Rốt cuộc là tên trời đánh nào đã thay cho nàng chứ?
Nhanh chóng đổi quần áo, Phiên Phiên giận sôi gan đạp cửa ra ngoài, ngay lập tức phát hiện một nam tử mặc áp xám đứng đó. Phiên Phiên muốn túm ngay lấy hắn để tra khảo thì người trước mắt kia biến mất vào không khí. Phiên Phiên hít vào một ngụm khí lạnh, giữa ban ngày ban mặt mà gặp quỷ hả trời?!
- Cô nương có gì phân phó? – đột nhiên có giọng nói vang lên phía sau nàng.
Phiên Phiên quay đầu lại trừng to mắt nhìn người kia như sợ hắn sẽ đột ngột biến mất ngay trước mặt mình; nàng tuy sợ ma nhưng hiện tại là ban ngày nên nàng vẫn không sợ lắm.
- Ta hỏi ngươi một chuyện.. khụ.. tối hôm qua.. tối hôm qua là ai đem ta về phòng? – nàng hít hơi chờ đợi câu trả lời. Nếu hắn nói là chính hắn thì nàng nhất định sẽ vung quyền đón tiếp, đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
- Hồi bẩm cô nương, là trang chủ!
Đạo sấm sét này thiếu chút nữa đánh cho nàng chết nát, đúng là chuyện tốt, Mộ Dung Nguyệt kia, ngươi cứ chờ đó. Phiên Phiên nắm chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn đang ở đâu?
- Dạ! – tên kia bị sự tức giận của Phiên Phiên dọa cho túng ta lúng túng. – Bẩm… trang chủ đang chờ cô nương trên xe.
Ngồi vào xe ngựa, đợi tới khi xe chạy đi thì Phiên Phiên mới lên tiếng:
- Vì sao tối hôm qua ngươi lại làm như vậy?
Hắn không để ý tới nàng.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đó? Vì sao ngươi lại làm vậy với ta?
Hắn vẫn không để ý tới nàng.
Không thể nhịn được nữa, nàng là người vô hình chắc? Căm giận áp tới sát mặt hắn, nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ chỉ vào chóp mũi Mộ Dung Nguyệt [bộ dáng của người đàn bà chanh chua - tg], quát váng lên:
- Mộ Dung Nguyệt, ngươi có nghe ta nói không hả?
Chậm rãi đem tầm mắt phóng xa xa bên ngoài cửa xe thu về trên người nàng, khóe miệng Mộ Dung Nguyệt câu lên mộ nụ cười tà nịnh, trả lời:
- Có!
Ánh thu dương tà tà rơi xuống dung nhan tuyệt mỹ của hắn, nụ cười nhạt bên khóe môi đúng là câu hồn người. Phiên Phiên vì nụ cười ấy mà đành từ bỏ những từ ngữ mắng chửi, trách móc trong bụng, thở sâu một hơi, nàng mạnh mẽ trấn định lại, nói:
- Vậy ngươi vì sao muốn… muốn thừa dịp lúc ta tắm rửa… rình coi ta? – nói xong câu cuối, giọng của nàng nhỏ lí nhí như không muốn cho ai nghe thấy. Nhưng ngay sau đó nàng nghe thấy một đáp án mà dường như buộc nàng tức giận tới mức đứt hết dây thần kinh, xuất huyết và não cũng nức toác ra.
- Yên tâm, bổn vương không có sở thích luyến đồng! (hình như là “trẻ con”).
Hắn đúng là ác ma thích lấy việc tra tấn nàng làm thú vui mà. Là cầm thú, sai, cầm thú so với hắn còn không bằng. Nhận rõ được chuyện này, Phiên Phiên cảm thấy giữa con người và thú vật dường như không cần có tranh cãi, khác biệt cho lắm. Bởi vậy mấy ngày sau đó, trừ bỏ việc ngồi trên xe hay xuống ăn cơm thì hai người không nói với nhau một câu nào.
Ngồi xe ngựa suốt bảy ngày, tuy bên trong xe rộng rãi không gây cho người ta cảm giác xóc nảy nhưng một hành trình kéo dài bảy ngày phải ngồi chung với tên ác ma lạnh lùng như một khối băng thì đúng là bức người thường tới phát điên. Dù sao Phiên Phiên cũng cảm thấy bản thân sắp bị phá hỏng mất rồi. Phẫn hận xé nát đóa hoa cúc hái được ba giờ trước lúc xuống ăn cơm, nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Nguyệt nhưng nhìn thế nào cũng không thể chấp nhận được đó là một người đang bị trúng kịch độc. Hơn nữa đoạn đường đi rất kỳ quái, họ không đi đường lớn mà lại chọn những đường rừng, đường mòn khó đi. Rõ ràng là chỉ có một phu xe nhưng vào lúc dừng lại ăn cơm thì lại thấy vây quanh xe ngựa có rất nhiều người, nhìn qua thì đó là những hắc y nhân có võ công cao cường. Vốn đang lo lắng ở vùng hoang dại này chỉ có thể ăn tạm mấy thứ quả dại cho đỡ đói thì hắc y nhân đã chuẩn bị chu đáo những món ăn ngon chờ bọn họ thưởng thức. Điều này khiến cho Phiên Phiên có suy nghĩ, những người này không làm tửu lâu đại trù mà đi làm người hầu cho Mộ Dung Nguyệt đúng là đáng tiếc thật.
Trải qua mấy ngày quan sát, Phiên Phiên phát hiện những người này vẫn gọi Mộ Dung Nguyệt là trang chủ giống hệt lúc còn ở trong Nguyệt Ẩn sơn trang kia. Nàng phỏng đoán Mộ Dung Nguyệt hẳn là người của sơn trang thần bí kia trên giang hồ. Theo suy xét thì chủ nhân giấu mặt của Nguyệt Ẩn sơn trang.. chính là Mộ Dung Nguyệt hắn.
Đang suy nghĩ xuất thần, không ngờ xe ngựa đột nhiên chựng lại, hại nàng không chú ý mà bổ nhào về phía trước. Hét thảm lên một tiếng, toàn bộ sách thư trong xe ngựa đều đổ cả lên người nàng. Thế mà tên Mộ Dung Nguyệt chết tiệt kia không có chút thương hương tiếc ngọc giúp đỡ, ngược lại còn cười giễu một tiếng rồi tự bước xuống xe ngựa. Bị nhiều sách như vậy đè đúng là mất mặt quá!
Vất vả lắm mới lôi được đống sách ra, nàng loạng choạng rời khỏi xe; vừa mới nhảy xuống đất thì liền bị cảnh tượng hoang sơn dã lĩnh cùng những mộ phần trên mảnh đất hoang thê lương trước mắt dọa cho sợ choáng váng. Quên bẵng đi những khó chịu với Mộ Dung Nguyệt vài ngày qua, Phiên Phiên ngơ ngác hỏi:
- Đây là đâu?
- Nguyệt Ẩn sơn trang! – phía chân trời, một đám quạ bay qua.