Cố gắng mở mắt và đẩy chiếc túi khí ở trước mặt mình ra, Rose hốt hoảng nhanh chóng nhìn sang bên cạnh. Nhưng may mắn làm sao, Brad cũng như cô, có vẻ vẫn không chút hề hấn gì. Cậu đang bần thần nhìn quanh, cố ổn định lại tâm trạng sau cú va chạm lúc nãy.
Thở phào đầy nhẹ nhõm, cô xoay người đẩy mạnh cửa xe ra để xem xét tình hình trước mắt.
“Này! Cậu không sao đấy chứ? Có bị thương ở đâu không?” Brad cũng ngay lập tức mở cửa xe nhảy ra ngoài. Cậu bắt lấy vai cô, lo lắng hỏi.
“Đừng lo Brad, tôi không sao cả! Cậu cũng vậy chứ?” Rose bình tĩnh trấn an cậu ta.
“Ôi! Cảm ơn trời cậu vẫn ổn!” Brad không trả lời mà chỉ ôm chặt lấy cô vào lòng, Rose hơi bất ngờ trong giây lát rồi vẫn thở dài ôm lại cậu ta, vỗ nhẹ vào lưng cậu như để an ủi. Cái thằng nhóc bướng bỉnh này cũng có đôi lúc đáng yêu đấy nhỉ?
Brad chợt nhớ ra điều gì đó, cậu buông Rose ra và nhìn quanh, quả nhiên, do mất tập trung nên ban nãy cậu ta vô tình quên mất mình đã rẽ vào phần đường hai chiều! Chiếc xe vừa xảy ra va chạm với họ đang dừng ở bên đường, nhưng trông nó không hề hấn gì cả. Cũng phải, có lẽ do trong lúc nguy cấp Rose đã kịp thời bẻ lái lung tung, dù khiến chiếc xe của họ bị đâm vào một gốc cây lớn, nhưng nhờ thế mà tránh được việc gây ra thiệt hại cho chiếc xe kia.
Brad nhìn lại phần đầu xe của cậu ta, giờ đã bị méo mó biến dạng đến thê thảm. Cậu âm thầm toát mồ hôi lạnh, va chạm mạnh thế này là do cậu ta đã chạy với tốc độ quá cao, may mà hai người bọn họ vẫn lành lặn! Cái này quả là một kỳ tích!
“Chúng ta nên kiểm tra những người ngồi trên chiếc xe kia, có lẽ họ cũng đang bị hoảng sợ!” Rose lên tiếng đề nghị.
Brad nhanh chóng gật đầu đồng ý, đây là lỗi của cậu ta, ít nhất họ cũng phải đến kiểm tra và xin lỗi những người kia một tiếng.
Bước đến chiếc xe màu đen kia, Rose chợt nhìn thấy biểu tượng chim ưng quen thuộc được gắn trên mui. Đây chẳng phải là biểu tượng của gia tộc Bouvier? Nói vậy, người ngồi trong kia có thể chính là họ hàng của cô ấy, những người cũng đang trên đường đến bữa tiệc?
Brad gõ nhẹ lên lớp cửa kính xe và chợt nhận ra, đây là lớp kính cường lực chuyên dụng được dùng để chống đạn, rất dày. Cậu ta khẽ thắc mắc, ai lại sử dụng đến lớp kính này ngoài những chính trị gia hay các nhân vật quan trọng nhỉ? Đây chắc chắn không phải là xe của một người bình thường nào đó rồi. Đến nhà Hawthorne còn chưa bao giờ phải dùng đến biện pháp bảo vệ này.
Cửa kính được kéo xuống và một người đàn ông lạ mặt xuất hiện bên trong, đang vô cùng nghiêm nghị quan sát bọn họ.
“Thành thật xin lỗi! Xe của chúng tôi vừa bị mất lái và suýt đã đâm vào xe của ông! Những người trên xe không sao chứ?” Brad lên tiếng và định nhìn vào trong chiếc xe này để kiểm tra, nhưng người đàn ông kia đã vươn tay ngăn cậu lại.
Cậu giật mình nhìn vào ánh mắt lạnh như băng đó, cảm thấy có lẽ mình không nên làm phiền đến những người này thì hơn.
“Chín mươi bảy, được rồi, cứ để anh ta.” Một giọng nói phụ nữ chợt cất lên, và cánh tay của người đàn ông kia lập tức hạ xuống.
Cô ta chợt mở cửa xe và bước xuống từ phía sau, nên lúc này cả Brad lẫn Rose mới nhìn kỹ được đó là ai. Tiếng giày cao gót chạm mặt đất, một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi xuất hiện, dáng người rất đẹp, cô ta mặc một bộ vest màu trắng ôm sát cơ thể, mái tóc dài đen tuyền thả xuống bên hông, đối lập hẳn với nước da trắng muốt của cô. Gương mặt của người phụ nữ này xinh đẹp một cách sắc xảo, đôi mắt màu xanh ngọc bích toả ra sự bản lĩnh không dễ thấy so với tuổi. Cô đang đứng dựa người vào xe mình, khoanh tay liếc nhìn chiếc Ferrari đã bị hư hỏng nặng từ đằng xa của bọn họ, rồi lại đưa mắt nhìn hai người.
“Có vẻ tệ đấy! Tình hình thì hai người nên gọi cho người nhà đến đón, chiếc xe kia đã hỏng hoàn toàn rồi.” Cô ta nói, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Cô không sao chứ? Chúng tôi xin lỗi nếu đã khiến hai người hoảng sợ!” Rose lên tiếng và chân thành bày tỏ sự áy náy của mình.
“Thôi được rồi, có khi về muộn một chút cũng là do ý trời. Tôi không sao, xe của tôi cũng vậy, nhưng tối nay còn có việc phải đi trước, nên tạm biệt.” Xua tay với Rose tỏ ý mình vẫn ổn, cô ta bước lại vào trong xe.
“Chín mươi bảy, lái đi.” Ra lệnh cho người tài xế, cô ta mệt mỏi ngả đầu ra sau nghỉ ngơi, và chiếc xe màu đen bí ẩn của họ lại tiếp tục tiến về phía trước.
“Một cô gái lạnh lùng nhỉ?” Brad nhận xét, nhìn theo hướng xe họ đi.
“Cậu có thấy cô ấy rất giống...”
“Ai cơ?”
“À không, không có gì.” Rose như đã lờ mờ đoán ra cô gái đó là ai, nhưng cô cũng không có ý định tìm hiểu thêm về cô ta nữa.
Nhìn về phía chiếc xe đỏ đang nằm chỏng trơ ở bên đường, cả Rose lẫn Brad đều không hẹn cùng thở dài. Cuối cùng, họ đành phải gọi bác tài xế quen thuộc đến đón về. Riêng Brad cứ nhất quyết muốn gọi người mang mớ sắt vụn đó về nhà chứ không chịu giao cho cảnh sát xử lý. Hết cách, Rose cũng đành phải chiều theo ý của cậu ta.
Sau khi phải trấn an cha mình một hồi lâu rằng cả hai người họ vẫn ổn, Emmett mới để cô và Brad đi, nhưng lại ra lệnh cấm túc Brad không được phép tự lái xe từ ngày mai, cho đến khi cậu ta thực sự có bằng lái đàng hoàng. Đến lúc đó, nếu không chịu đi xe của gia đình, cậu ta sẽ buộc phải đi xe đạp hoặc bắt xe buýt công cộng nếu muốn ra khỏi nhà!
Và thế là tối hôm đó, cảnh tượng này diễn ra:
“Bé yêu à! Anh rất xin lỗi em! Nhìn em kìa! Ôi anh đã làm gì với em thế này!” Brad âm thầm rơi lệ ôm lấy mớ sắt màu đỏ được đặt ở sân sau. Đau khổ vuốt ve phần bị hư hại của nó như thể đang phải chia ly từ biệt người yêu.
Rose nhướn mày nhìn cảnh tượng này, cảm thấy hết nói nổi với cậu ta.
“Cậu có đang làm quá không đấy? Chỉ là một chiếc xe thôi, nếu đã hỏng quá nặng rồi thì cứ vứt nó đi rồi mua một cái khác là được mà!”
“Nhưng nó là món quà đầu tiên cha đã tặng cho tôi từ ngày về đây... Tôi không thể cứ thế vứt nó đi được!” Brad giải thích, vẻ mặt như một đứa trẻ không nỡ xa món đồ chơi của mình.
“À... Nhưng... Suy cho cùng nó cũng chỉ là một cỗ máy, cậu tỏ ra thương xót cho nó đến thế có hơi...”
“Làm sao? Máy móc thì không có quyền được thương xót à?” Một giọng nói chợt vang lên, cắt ngang lời Rose.
Lần này, cô không cần nhìn cũng đã biết đó là ai.
“Lại là anh?”
“Ừ, đáng tiếc không phải là người khác.”
Rose hừ mũi. Cứ mỗi lần chạm mặt anh ta là cô lại không thể giữ được bình tĩnh, thật đúng là khó chịu mà!
Roy bước ra từ trong bóng tối, thản nhiên đi ngang qua Rose và dừng lại ở trước chiếc xe bị hỏng. Brad lúc này cũng đang bất ngờ nhìn anh, đầy tò mò không biết anh sẽ đáp trả lại Rose như thế nào. Cảm giác đột nhiên có một đồng minh không ngờ đến thật mới mẻ, nhất lại là một đồng minh kỳ lạ như anh ta!
“Cô lúc nào cũng cho rằng chúng chỉ là những vật vô tri, nhưng là vật vô tri thì đã sao? Máy móc được tạo ra là để phục vụ cho con người, tuy không thể có mục đích hay suy nghĩ, nhưng chúng chắc chắn sẽ không phản bội cô. Còn con người các cô thì ngược lại, luôn tự cho bản thân mình là cao quý, sẵn sàng vứt bỏ những thứ mà cô cho là đã hết giá trị.”
Roy vừa nói, vừa âm thầm dùng mắt quét toàn bộ dữ liệu và kiểm tra mức độ hư hỏng của chiếc Ferrari California T này trong đầu.
“Có biết không? Máy móc thật ra cũng có một lợi thế, đó là chúng có thể được hồi sinh, còn con người thì không.”
“Hồi sinh? Anh nói như thể những mảnh kim loại vô tri này thực sự có sinh mệnh vậy.” Rose nhíu mày nhìn anh ta đầy mỉa mai. Đây là đang mượn chiếc Ferrari để nói xéo cô có phải không?
Roy chớp mắt, anh quay lại nhìn cô, khẽ nhếch môi trêu chọc.
“À, cũng gần như tôi thôi, không hẳn được gọi là có sinh mệnh, nhưng vừa đủ để cứ khiến cô phát điên lên là được.”
Trừng mắt tức giận nhìn Roy, Rose thở hắt ra rồi quay lưng đi, cô thật không thể ở lại với cái tên này thêm một phút nào nữa mà! Anh ta biết thương xót cho cái xe bị hỏng, vậy mà cũng không thèm hỏi han cô lấy một câu! Cô không phải mới là chủ nhân gì đó của anh ta sao? Sao cái người này lại đáng ghét đến vậy chứ?
“Hai người muốn làm cái gì thì làm! Cứ ôm ấp cái xe hỏng đó đến sáng cũng được!” Cô ném lại một câu trước khi hung hăng bỏ về phòng.
Brad nhìn về phía Rose vừa biến mất, lại nhìn Roy đang đứng trước mặt. Cậu âm thầm tặc lưỡi. Quả là cao tay, có thể khiến Rose tức giận đến á khẩu như vậy, anh ta chắc chắn là người đầu tiên!
“Hư hỏng nặng đấy, phần động cơ lái đã bị biến dạng hoàn toàn rồi, muốn thay thế hết mớ linh kiện này chắc sẽ phải mất khá nhiều thời gian.” Roy nói, chăm chú nhìn phần đầu xe bị mở toang, méo mó đến đáng thương.
“Sao cơ? Anh có thể nhận biết được các phần bị hư à? Vậy nó còn có thể sửa được nữa không?” Brad vội kêu lên đầy hào hứng, nếu có thể tự xử lý việc này mà không cần phải nhờ đến người khác thì thật là tốt, ít nhất cậu ta sẽ không bị mất mặt và cũng không phải làm phiền đến ai. Cậu thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho người khác nữa.
“Được, nhưng đây là mẫu xe giới hạn, phần linh kiện thay thế sẽ khó tìm mua hơn loại thường.”
“Đừng lo chuyện tiền bạc! Chỉ cần có thể sửa được thì tôi sẽ tìm mua mớ linh kiện đó cho bằng được! Chiếc xe này, tôi thật sự không muốn... cứ vứt nó đi như thế!” Brad mím môi vuốt nhẹ chiếc xe trước mặt mình, vẻ mặt đầy quyết tâm.
Roy nhìn cậu và anh chợt khẽ mỉm cười, tuy rất khó để nhận ra.
“Ừ, ít ra thì cô ta còn chưa đến nỗi dạy hư cậu.”
“Ai cơ? Rose à?” Brad khó hiểu kêu lên.
“...” Im lặng như đã thừa nhận.
“Này! Hình như anh có vẻ... rất không thích cô ấy?” Tuy Brad không biết nhiều về những android như anh ta, nhưng cậu cũng hiểu một robot nhưng lại có tính cách và cảm xúc cá nhân như thế này, quả nhiên là chưa từng thấy.
Roy thu lại nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi ánh trăng sáng đến chói mắt đang kiêu hãnh ngự trị. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, khiến mái tóc màu bạch kim của anh rối bời. Lúc này, đứng ở ngoài trời, giữa đêm đông của Denver, gió rất lạnh, trăng rất sáng, nhưng anh chẳng hề cảm giác được bất kỳ điều gì trong số chúng.
Cũng một đêm như thế này, cô từng hỏi rằng, anh có thể cảm nhận được những thứ này hay không? Và Roy từng nghĩ cô mới thật quỷ quyệt làm sao, lại cố tình khơi dậy phần nhạy cảm nhất trong lòng người khác như thế. Thật ra đến hôm nay anh mới chợt nhận ra, cô vốn đâu có coi anh là người? Cái phản ứng của cô chẳng có gì đặc biệt, là ai thì cũng sẽ đối xử với anh hệt như thế thôi. Những mơ mộng viển vông trong đầu đã khiến anh đôi lúc quên mất sự thật rằng mình chỉ là một cỗ máy. Và khi cô càng vô tình lột trần bản chất của anh, anh lại càng cố tình muốn xé rách cái lớp mặt nạ ấy của cô.
Một khuôn mặt lúc nào cũng cho rằng mình đúng.
Mỉm cười tự giễu, Roy thở dài. Nhìn anh đi, khác gì một đứa trẻ đâu chứ. Cứ cố chấp với cô gái đó để làm gì, đó đâu phải là mục đích anh đến đây.
“Không, tôi không ghét Rose, cũng chẳng thích cô ta, tôi vốn không có khả năng xuất hiện bất kỳ thứ cảm xúc nào, cậu không biết sao?” Anh trả lời.
“À ừ! Chắc chắn là thế rồi! Xin lỗi!” Brad chợt lúng túng phản ứng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo ấy của Roy. Nói rằng mình không thể có cảm xúc? Vậy cái mớ bi thương nhàn nhạt trên mặt vừa nãy là gì thế? Đúng là có quỷ mới tin nổi anh ta mà!
“Được rồi, đi ngủ đi, tôi sẽ lo cho nó.” Roy đảo mắt lại trở về trạng thái thản nhiên vô cảm như cũ, nói.
“Ý anh là chiếc xe? Anh còn có thể sửa được xe sao?” Brad đầy bất ngờ lẫn vui mừng kêu lên.
“Sẽ thử. Nhưng cậu phải vào trong đi, muộn rồi, và cô ta sẽ không để tôi yên nếu cậu bị cảm lạnh ngày mai đâu.” Roy ra lệnh tiễn khách, không nhìn cậu ta và bắt đầu ra tay tháo những mạch điện bị hư hại ra, có vẻ rất thành thục.
“Có cần tôi giúp - “
“Không.”
“Thật đấy! Tôi cũng biết chút ít - “
“Ngủ!”
Brad giật mình và đành phải răm rắp nghe lời anh ta trở về phòng. Cho đến khi đã chui vào trong chăn, cậu ta mới kỳ quái nghĩ lại có chỗ không đúng. Hả? Tại sao cậu đột nhiên lại phải nghe lời Roy như thể anh ta là anh của cậu thế này?
Đau đầu thật, tối nay đúng là đủ chuyện để nghĩ mà.
--- ------ ------
“Brad! Dậy mau lên!”
“Hả...” Mơ màng mở mắt ra, cậu hình như đang nghe thấy tiếng ai đó như là...
“BRAD! Muộn rồi! Dậy mau!”
“... Rose?”
“Nhanh! Đừng có nướng nữa!”
“Được rồi được rồi! Có chuyện gì thế?” Cậu làu bàu đầy khó chịu nhưng vẫn ngồi dậy đối diện với cô. Liếc nhìn đồng hồ trên bàn, cậu trợn mắt, trời ạ vẫn còn quá sớm để rời giường đấy!
“Rửa mặt đi, hôm nay cậu sẽ đến trường với tôi!” Rose khoanh tay đứng trước mặt Brad và tuyên bố đầy hùng hồn.
“... Hả? Tại sao?” Cậu ta ngạc nhiên kêu lên, vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm.
“À, đại khái là... tôi cần cậu. Rất rất cần, được chưa?” Rose đầy vẻ không kiên nhẫn nói, hơi có chút bất đắc dĩ.
Brad khoanh tay nhìn cô, vẻ mặt như đang miễn cưỡng “Được thôi, là nể tình cậu năn nỉ đấy. Giờ ra ngoài đợi tôi một chút. Sáng sớm xông vào phòng đàn ông con trai như thế này cậu không thấy ngại à?”
“Còn gì của cậu mà tôi chưa thấy nữa chứ...” Rose nói nhưng vẫn vội né tầm mắt của mình sang một bên khi Brad đứng dậy và ném chiếc chăn trên người ra, làm lộ toàn bộ cơ thể phía trên của cậu ta trước mặt cô. Cái tên này sao cứ có cái thói quen đi ngủ không mặc đồ vậy? Cậu ta không sợ bị lạnh chết à?
“Vậy hả? Cậu có chắc không?” Brad nhướn mày cúi người lại gần cô, cười cười đầy vẻ mờ ám. Chỉ không nghĩ là mùi hương trên người Rose lại chợt len lỏi vào khứu giác của cậu, chậm rãi đánh thức thứ gì đó bên trong vốn nên ngủ yên.
Rose á khẩu không biết phải trả lời cậu như thế nào. Cô vốn đã quen với hình ảnh một tên nhóc gầy gò đen nhẻm hay chạy theo mình từ bé, giờ lại bị đập vào mắt mớ cơ bắp này, thật khó để thích ứng quá đấy!
Não bộ cô như bị đình trệ trong giây lát, không thể phản ứng như bình thường khi thấy cậu ta lại càng tiến lại gần mình hơn, như thể đang đọc được suy nghĩ của cô vậy!
“Đừng có lộn xộn! Tôi... tôi ra ngoài chờ cậu!” Nói rồi, cô nhanh chóng lách qua người cậu, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Brad chỉ biết buồn cười nhìn vào cánh cửa nơi cô vừa bước qua, rồi kín đáo thở dài.
--- ------ ---
Không lâu sau đó, họ cùng đến Alameda bằng chiếc Bugatti Veyron quen thuộc, và những ánh mắt hiếu kỳ nhanh chóng hướng về phía họ khi cô dẫn cậu đến lớp ballet của mình.
“Cô Abigail?” Rose nói khi cùng Brad bước vào trong lớp. Những cô gái vừa nhìn thấy cậu ta đã chụm đầu hào hứng cùng bàn tán về chàng trai bí ẩn này.
Rose đưa mắt và nhìn thấy Lilith từ đằng xa, đang cắm cúi buộc dây giày của mình. Nghe giọng cô, cô bé chợt ngẩng đầu và bình thản mỉm cười với Rose, nhưng không hề nhìn đến chàng trai bên cạnh.
“Các cô gái! Tập chung nào!” Cô Abigail kêu lên và khiến bọn họ chịu im lặng đôi chút, nhưng vài ánh mắt hiếu kỳ vẫn hướng về phía bên này.
“Đây là Bradley Hawthorne, em trai của em. Là người mà cô muốn gặp.” Rose giới thiệu cậu cho bà. “Brad, đây là giáo viên môn ballet, cũng là giáo viên phụ trách của tôi, cô Abigail.”
“Chào cô!” Brad hơi khó hiểu về việc bà muốn gặp mình, nhưng cậu vẫn lịch sự mỉm cười và hôn nhẹ lên tay bà.
“Hừm... dễ nhìn đấy, cơ thể cũng rất đẹp, rất khoẻ mạnh.” Bà nói và giơ cánh tay của cậu lên, nhìn quanh “Không tồi, tỉ lệ tốt lắm, rất thích hợp.”
“Rose, sao tôi có cảm giác như đang bị mang đi bán...” Brad thì thầm với Rose với vẻ nghi ngờ.
“Không, cô ấy chỉ đang nhận xét về cậu thôi. Này, hôm nay cậu đến đây cùng tôi cũng là để nhảy cho cô Abigail xem đấy!” Cô vội giải thích.
“Nhảy? Đừng nói là ballet nhé! Tôi chịu đấy!” Brad đầy sợ hãi kêu lên.
“Trời ạ! Tất nhiên là không! Nhảy hiện đại cơ! Cô Abigail là người giới thiệu chúng ta cho thầy nhạy nhảy hiện đại của Jackie. Việc này cũng là ý của cô ấy.”
“Đúng vậy, chàng trai, xem ra cậu rất có tiềm năng đấy! Chắc chắn thầy Brown sẽ nhìn ra được điều đó nhanh thôi! Và Rose đã giải thích với cậu về cuộc thi Cánh Bạc chưa?”
“À, cháu có nghe cô ấy nói qua, nhưng vẫn chưa rõ lắm.” Brad bất ngờ nghĩ, không lẽ cậu sẽ nhảy với cô trong cuộc thi này sao?
“Chúng ta sẽ nói rõ hơn trên đường đến lớp của thầy Brown, đi thôi! Lilith, em phụ trách tập cho những bạn khác trong lúc cô đi vắng nhé!”
“Vâng ạ.”
Cả ba người họ cùng đi đến lớp của thầy Brown ở lầu năm, dãy C. Những tiếng nhạc đầy sôi động phát ra từ hai bên hành lang khiến Brad dần trở nên tò mò và hứng thú với nơi này. Những lớp học ở đây được ngăn với lối đi bằng một lớp cửa kính lớn, khiến người ở bên ngoài có thể dễ dàng nhìn vào bên trong.
Cô Abigail dẫn đầu bước vào trong một lớp học trong số đó, bà lên tiếng “Chào buổi sáng, thầy Brown!”
“Cô Abigail của khoa Ballet? Sao hôm nay khoa Nhảy hiện đại của chúng tôi lại có dinh dự được cô ghé thăm thế này?” Trả lời bà là một người đàn ông tầm hơn ba mươi, để râu quai nón, có đôi mắt to và sáng. Ông mặc một chiếc quần thụng hiệu Nike và áo phông trắng được cắt rách nhiều phần, có vẻ rất phóng khoáng.
“Thầy Brown, hôm nay tôi muốn giới thiệu hai đứa trẻ này cho thầy, với tư cách là giáo viên phụ trách của chúng cho Cánh Bạc. Đây là Roseanne Hawthorne, quán quân từ năm trước, chắc thầy cũng đã biết, và đây là em trai của con bé, Bradley.” Theo lời giới thiệu của bà, cả hai cùng tiến lên và chào hỏi ông.
“Ồ! Roseanne thì đương nhiên tôi biết! Vậy là em đã quyết định để tôi hướng dẫn phần thi nhảy hiện đại cùng với Jackie sao? Lựa chọn khá đấy cô bé!” Thầy Brown bông đùa, nhưng thật sự ông vẫn chưa tin tưởng một vũ công ballet và chuyên về khiêu vũ thuần tuý như cô bé này cũng sẽ thành thục nhảy hiện đại, vì chuyện này là rất hiếm! Cậu trai bên cạnh kia thì còn trông có vẻ giống dân nhảy đường phố hơn.
“Hai em vào nhảy thử một bài đi, dùng bài cũ hôm trước cũng được. Thầy Brown, thầy cho phép tôi cùng quan sát hai đứa nó một chút nhé! Và xin lỗi thầy vì đã làm ảnh hưởng đến buổi học!” Cô Abigail đề nghị.
“Ồ tất nhiên rồi! Cô cứ tự nhiên! Không sao đâu, cho chúng vào học chung với lũ trẻ lớp tôi cũng được, dù sao đây cũng là một dịp hiếm có của Alameda, tôi không thể từ chối mà.” Ông thật thà trả lời bà.
Lúc này, trước ánh mắt đầy hiếu kỳ của những học sinh trong lớp, Rose đã chọn nhạc xong và bước ra giữa sàn nhảy, nơi Brad đang đứng. Cô nhìn lướt quanh những khuôn mặt lạ lẫm này nhưng không thấy Jackie ở đâu cả, cô ấy chưa đến lớp sao?
“Tôi vẫn không hiểu tại sao cô giáo của cậu lại chọn tôi.” Brad nói nhỏ.
“Cứ nhảy đi, tôi nghĩ bà ấy có lý do của mình.” Rose nhìn vào mắt cậu và mỉm cười.
Và họ bắt đầu trình diễn lại bài nhảy trên nền nhạc Havana.
Qua những giây đầu tiên, và ánh mắt của thầy Brown chợt thay đổi. Đây là nhảy hiện đại kết hợp cùng salsa? Đáng lẽ với một bài nhảy đôi như thế này người nam thường là người dẫn, hoặc ngang hàng về thời gian solo trong phần nhảy. Nhưng hai đứa trẻ này lại làm ngược lại, đem người nữ làm người dẫn và khiến khán giả tập chung vào cô ấy nhiều hơn! Đây cũng là chiến lược thông minh khi mà người nam vốn thiếu kỹ thuật hơn, như trường hợp ông đang thấy. Thầy Brown tuy cảm thấy khá ấn tượng với khả năng biến hoá của Rose, nhưng có một điều ở chàng trai trẻ kia khiến ông chú ý hơn cả.
Cô Abigail nhìn theo ánh mắt của ông và mỉm cười: “Thầy cũng thấy được rồi phải không? Ánh mắt của cậu ta?”
“Ừ, không lúc nào rời bạn nhảy của mình, động tác tuy còn chưa hoàn hảo nhưng lại rất dứt khoát. Một chàng trai thú vị!” Ông đầy cảm thán thốt lên.
Bà gật đầu và nói: “Ở hai đứa nó sự thân mật diễn ra rất tự nhiên, có thể dễ dàng thuyết phục người khác rằng chúng là một đôi tình nhân trên sàn nhảy. Roseanne tôi vốn không lo về kỹ thuật, chỉ cần có thầy hướng dẫn, nội dung này con bé chắc chắn không thua kém bất cứ học sinh nào ở đây.”
“Nhưng tôi e là con bé sẽ không phù hợp lắm với phong cách hip hop hay quá mạnh mẽ, có vẻ nó vẫn thiên về khiêu vũ hơn. Riêng điểm này thì Jackie lại rất mạnh!”
“Vậy nên con bé mới kết hợp cả hai thứ và nhảy như thầy đang thấy! Thật ra không nhất thiết phải theo hướng đó, chúng ta cứ để Rose làm thứ mà nó tốt nhất là được!” Cô Abigail nói, ánh mắt bà chăm chú dõi theo phần solo của cô.
“Cô thật sự rất thích con bé nhỉ?” Thầy Brown nhìn bà và mỉm cười.
“Nó là đứa duy nhất khiến tôi có thể hoàn toàn tin cậy từ suốt hai mươi năm dạy ở đây. Tuy tính khí con bé có hơi nóng nảy, nhưng ngược lại cũng rất thẳng thắn! Vả lại...” Bà ngừng ở đó, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh mình “Trách nhiệm của chúng ta là nuôi dưỡng cho lớp trẻ bọn chúng, để Alameda được vang danh với thế giới, không phải sao? Còn gì vinh dự hơn được là người cầm tay dẫn chúng bước lên đỉnh vinh quang chứ?”
Thầy Brown chỉ có thể đưa bà một cái nhìn đầy thấu hiểu và cùng vỗ tay tán thưởng khi phần trình diễn của Rose và Brad vừa kết thúc.
Ở xung quanh lớp học, những học sinh khác trông cũng có vẻ rất ấn tượng, tuy đây chỉ là một bài nhảy ở mức độ trung bình, nhưng với một vũ công ballet và một tay nghiệp dư thì thế này đã là rất tốt rồi! Giờ thì họ đã hiểu tại sao Leo Winston nổi tiếng lại có thể thua trước hai người này. Khả năng ứng biến cũng thật đáng sợ.
“Được rồi, tốt lắm! Hệt như cô nghĩ, hai đứa có phản ứng hoá học rất tốt, chỉ là cần phải tập luyện thêm rất nhiều mới có thể hy vọng đánh bại những ứng cử viên khác.”
“Sao nào chàng trai trẻ? Đồng ý làm bạn nhảy hỗ trợ cho chị gái mình chứ? Học viện này sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, dù thắng hay thua, số tiền thưởng cho người hỗ trợ cũng sẽ rất lớn đấy!” Thầy Brown hào hứng vỗ vai thuyết phục Brad, những rồi ông lại nghĩ, quả là một đề nghị hấp dẫn đối với những vũ công ở bên ngoài, nhưng cậu ta lại là con trai của nhà Hawthorne, đâu có cần để ý đến vấn đề này nhỉ?
“Hừm...” Brad ra vẻ băn khoăn, rồi gác tay lên vai Rose, nói “Tức là sẽ phải tới đây tập luyện cùng cậu cả tuần?”
“Ba lần một tuần, trong vòng một tháng, đó là toàn bộ thời gian chúng ta có trước khi cuộc thi diễn ra.” Cô khoanh tay nhìn cậu ta trả lời. Vẻ mặt của Brad lúc này như đang suy tính gì đó, một lúc sau, cậu ta mới nói tiếp:
“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu, với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Rose chợt cảm thấy hứng thú, cô tự hỏi còn có thứ gì trên đời mà cậu ta chưa có nữa sao?
“Một buổi hẹn, với một cô gái.” Brad nháy mắt với cô và ngước lên nhìn quanh lớp học, khiến những cô gái khác bị cậu ta liếc trúng đều chợt đỏ mặt ngượng ngùng như bị trúng tà.
Rose đảo mắt “Vậy thôi? Đơn giản thế à? Việc này không phải cậu chỉ cần búng tay cũng dư sức sao?”
“Cậu hỏi nhiều quá đấy.” Cậu ta híp mắt nhìn cô đầy mờ ám “Rốt cuộc là cậu có muốn tôi... hay không?”
“...” Rose cảm giác như bị đưa vào tròng. Hỏi thế này thì cô biết trả lời làm sao đây?
“Hm?” Thấy cô bối rối lại càng khiến cậu ta thích thú hơn. Mặc kệ những cái nhìn đầy kỳ quái của mọi người xung quanh, Brad thản nhiên ghé sát mặt Rose và chờ cô trả lời.
Bất lực một hồi, cô cũng đành phải đồng ý với cậu ta “Muốn! Tôi muốn cậu, được chưa?”
Trời ạ sao cô lại còn nói to thế chứ? Cái tên chết tiệt này đúng là cố tình mà!
“Tất nhiên là được.” Cười tủm tỉm đầy hài lòng, Brad hướng đến thầy Brown và bắt tay ông ấy “Vậy từ nay phiền thầy chiếu cố cho em!”