Nguyệt Dạ Khai Hoa

Chương 4: Chương 4: Thanh âm của trái tim




Rose cảm thấy mí mắt trái của mình hơi giật giật một cách bất thường. Cô vốn không phải là người mê tín, tại sao lại cảm thấy lo lắng như vậy?

Lúc này, Brad đã rít xong nửa điếu thuốc và xoay người nhảy xuống ghế, cậu bảo với cô phải vào nhà vệ sinh.

“Tôi sẽ quay lại ngay, đừng nhớ tôi quá đấy!” Cậu đùa.

“Đi thong thả, không tiễn.” Cô nhíu mày ra vẻ khó chịu trả lời. Đối diện với một Brad đã thay đổi và trở nên mơ hồ xa lạ này, cô có một chút giận hờn nảy sinh không rõ nguyên cớ.

Nhưng khi nhìn theo bóng lưng cậu dần khuất sau đám đông và ánh đèn hỗn loạn, bỗng nhiên cái tâm trạng bất an bất chợt này lại khiến cô muốn đứng dậy đuổi theo cậu ngay lập tức.

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cô siết chặt ly trà trên tay. Nhìn những gợn nước khẽ đung đưa trên đó vì tiếng nhạc ồn ào, cô lại nhớ đến buổi chiều mưa nặng hạt như trút nước đó. Lần cuối cô có linh cảm như thế này, là lần cậu đụng phải bọn công tử nhà Winston năm năm trước.

Buổi chiều hôm ấy nhìn thấy cậu toàn thân đầy vết xanh tím được đưa vào phòng hồi sức, cô chỉ biết im lặng âm thầm chạy vụt ra cửa bệnh viện và điên cuồng lao đến dinh thự nhà Winston. Nếu Aiden không cản cô, có lẽ trên người thằng khốn ấy đã lãnh đủ không chỉ vài vết roi. Sau đó, hắn chỉ bị cấm túc vài tháng, còn Brad phải nằm bệnh viện đến gần nửa năm để điều trị xương tay trái bị gẫy. Rồi bất chợt một ngày cậu ta bỏ trốn khỏi bệnh viện và âm thầm ra đi, rời khỏi Mỹ, ra đi cho đến tận bây giờ.

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy mình làm người thật thất bại. Nói là sẽ bảo vệ người khác, nhưng lại không thể làm được. Hiện thực nghiệt ngã đã giáng cho cô một cú đấm thẳng vào thứ tín niệm tưởng như không thể lay chuyển của bản thân. Để rồi những năm sau đó khiến cô điên cuồng bù đắp cho khoảng trống cậu để lại bằng cách luôn cố gắng bảo vệ những người khác.

Chúa biết cô đã từng tuyệt vọng với bản thân như thế nào.

Và năm năm đã trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, nhanh đến mức cô phải giật mình thảng thốt.

Cậu đã sớm không còn là đứa trẻ năm ấy nữa.

Khẽ thở dài. Sự trưởng thành của cậu sau những gì đã trải qua, cô có thể mơ hồ nhìn thấy được, cậu cũng đã có chút bản lĩnh của riêng mình, cũng sẽ không cần cô phải bảo vệ nữa, đúng không?

--- ------

Brad thật ra đang tìm một góc yên tĩnh hơn để nghe điện thoại. Công việc làm ăn của cậu cần sự liên lạc thường xuyên nếu vẫn muốn giữ mối với những tay buôn khác. Nhích người vào một góc khuất khá lý tưởng và rút điện thoại ra, cậu bắt đầu bấm dãy số quen thuộc. Giọng nói ở đầu bên kia bắt đầu cất lên...

Thoả thuận về món hàng một lúc, khi tiếng nhạc dần lớn hơn ban nãy, cậu buộc phải xoay người vào góc để tránh tạp âm hết mức có thể. Nhưng lại không hề hay đến việc hình xăm trên tay đã tố cáo thân phận của mình với hai tên đồng bọn của Leo Winston ở đằng xa. Chúng đã đi theo cậu từ ban nãy.

“Vậy nên thoả thuận của chúng ta sẽ là-” Điện thoại của cậu bỗng bất ngờ bị giật lấy từ đằng sau.

Cảnh giác, cậu xoay người bắt lấy cánh tay của kẻ đang hành động ngay lập tức, và bất ngờ đập vào mắt là hai gương mặt quen thuộc từng in sâu trong ký ức của cậu 5 năm trước đây.

Leo!

Là đồng bọn của hắn!

Nỗi tức giận từ những năm trước chợt ùa về, cậu xiết chặt tay đến nổi gân xanh, khiến kẻ đang cầm điện thoại của cậu phải nhăn mặt vì đau đớn đến rịn mồ hôi. Hắn thở hổn hển đầy thống khổ và đành phải ném lại vật trên tay mình.

Cậu nhanh chóng chụp lấy. Đưa lên tai.

“... có việc gấp, tôi sẽ liên lạc sau.” Kết thúc cuộc gọi, cậu trừng mắt nhìn hai tên trước mặt. Nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Chúng nghĩ cậu vẫn là thằng nhóc yếu ớt ngu dại năm đó à?

“MÀY! Mày lại dám đụng vào bọn tao!? Leo cũng đang ở đây! Cậu ta nhất định sẽ giết chết mày!” Tên bị Brad siết tay đang trợn mắt giận giữ quát lên. Tay của cậu như một gọng kìm, khiến hắn chỉ biết la hét giãy dụa

Brad càng siết chặt hắn hơn.

“Hắn ở đây? Tốt! Nói hắn đến đây gặp tao! Đã 5 năm! Bạn cũ gặp lại cùng trò chuyện một chút chứ?” Cậu cuối cùng cũng buông hắn ra, hếch cằm nói.

“Quả nhiên là mày! Mày là Bradley Hawthorne!” Tên còn lại kêu lên. Từ nãy đến giờ hắn vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ nhìn người ở trước mắt. Có trách cũng trách cậu đã thay đổi quá nhiều đi! Đến nỗi hắn còn không buồn bận tâm giải cứu cho đồng bọn của mình.

Hắn nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi cho Leo.

“Anh! Nó ở đây! Nó thật sự đang ở đây! Chỗ góc khuất sau quầy bar!”

Brad chỉ nhìn hắn ta cười khẩy.

Muốn đến? Vậy thì cứ lần lượt đến đây! Với khả năng của cậu hiện tại lại còn phải sợ bọn chúng sao?

Chỉ là...nếu làm lớn chuyện, Rose nhất định sẽ biết, cô sẽ bị ảnh hưởng mất!

Trong lúc Brad còn đang phân vân, tên đó đã liếc nhìn cậu đầy hứng thú.

“Leo nói mày buộc phải đi theo tụi tao đến chỗ anh ấy! Nếu không...” Hắn ra vẻ đắc ý “... thì con bạn gái của mày sẽ không yên đâu!”

Bạn gái? Chúng đang nói cái quái gì vậy?

Nhưng rồi cậu chợt giật mình.

Không lẽ là Rose?

Bọn chúng đã tìm thấy cô?

Nhưng... chúng sao lại có thể không nhận ra cô ấy?

Hơn nữa, làm sao cô ấy có thể dễ dàng đi theo chúng ở nơi đông người như thế này được?

“... Cô ấy đang ở chỗ hắn ta?” Brad gằn giọng, đây có thể chỉ là một cái bẫy, nhưng cậu vẫn mơ hồ tin lời của chúng dù có hay không, vì nếu bọn chúng thật sự đang giữ cô ấy...

Cậu siết chặt nắm đấm.

Nếu biết cả hai cùng ở đây... chắc hẳn chúng đã theo dõi cậu từ lâu, có thể từ trước lúc hai người vào quầy bar. Nhưng sự nhầm lẫn của chúng với danh tính của Rose lại khiến cậu vô cùng khó hiểu. Chẳng phải tên khốn Leo đã từng gặp cô sao?

“Phải! Tao khuyên mày nên đi nhanh lên! Nếu không thì Leo sẽ cắt từng lọn tóc vàng xinh đẹp của cô ta xuống đấy!” Hắn khoái trá đe doạ.

Tóc-

Brad cảm thấy như có một cây búa lớn vừa đập vào lồng ngực mình!

Chết tiệt!

Bọn chúng lại thật sự đang giữ cô!

Cô bị chúng lừa sao?

Rose! Cậu phải đợi tôi đấy! Đừng có làm ra loại chuyện ngu ngốc gì!

Tuy nội tâm đang gào thét, cậu lại vô cùng im lặng đi theo hai gã này đến chỗ của Leo Winston. Cậu còn đang âm thầm suy nghĩ có nên lén gọi cho Aiden hay không.

Bởi nếu là anh ấy... anh ấy sẽ biết phải làm gì.

--- ------

Trong lúc đó.

Rose đang ở trong nhà vệ sinh nữ, cô vừa đến đây lúc nãy.

Nhưng khi vừa định bước ra khỏi cửa, cô chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc phát ra từ bên ngoài “Này Lea! Cậu nói xem anh Leo sẽ xử hai đứa nó như thế nào?”

“Hừ! Còn phải hỏi? Chắc chắn anh ấy sẽ đánh thằng Bradley kia một trận nên hồn! Đụng đến Leo, coi như hãy tự trách bản thân hắn xui xẻo!”

Cô chợt ngừng lại khi tay đang cách tay nắm cửa vài cm.

Bradley? Leo?

Khoan, đây chẳng phải giọng nói của hai cô gái lúc nãy ở quầy bar sao?

Brad! Không lẽ cậu ta gặp bọn Leo Winston?

Rose thầm than không ổn, cậu ta lại đụng độ bọn chúng ở đây, lớn chuyện rồi!

Ả ta vừa nói anh Leo có vẻ rất tự nhiên. Brad là do hai ả lén thăm dò và báo lại với hắn ta?

Nói như vậy, hai ả này là đồng bọn của chúng...

“Nghe nói đã tìm ra hắn ta, vậy còn cô gái kia thì sao?” Một ả tiếp tục hỏi.

“Vẫn chưa tìm thấy, nhưng chắc chắn khi quay lại quầy bar cô ta sẽ đi tìm hắn! So với tên tóc đỏ đó thì mình càng muốn Leo tìm ra cô ta hơn! Xem cảnh con ả đó bị dạy dỗ chắc chắn sẽ rất thú vị!” Cô ả tên Lea thâm độc nói.

Rose chau mày giận dữ.

Thú vị à...

Tiếng sập cửa bất ngờ vang lên, khiến cả hai người ở bên ngoài đều giật mình hoảng hốt.

Rose nhìn chằm chằm vào hai cô gái loè loẹt đến chói mắt ở trước mặt.

Chúng muốn đụng đến Brad? Còn phải hỏi qua ý của cô đấy!

--- ----

“Leo! Nó đây này! Tụi em chắc chắn không nhìn lầm! Anh xem!” Một tên đẩy Brad lên trên, khiến cậu phải đối diện với Leo Winston. Bọn họ đang ở trong một khu vực riêng biệt với sàn nhảy, đây là khu VIP được đặt ở trung tâm quán bar này, tại một tầng lửng, ngăn cách với không gian xung quanh bằng một lớp kính trong suốt từ bên trong, nhưng không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Với những tấm rèm mỏng màu trắng. Mùi thuốc và rượu nồng nặc ở khắp nơi. Lúc này, Leo đang ngồi ở giữa chiếc ghế sofa đỏ dài hình vòng cung, với những cô gái gợi cảm vây quanh hắn ta. Bọn bạn học và đàn em của hắn đang ở khu phía sau, cùng uống rượu Whisky, hút thuốc và chơi cỏ với những cô gái khác.

Brad như không nhìn thấy ai, cậu chỉ chú ý đưa mắt xung quanh để tìm hình bóng của Rose.

Cô không có ở đây?

“Bradley... xem mày kìa, cao lên không ít nhỉ?” Leo nói với vẻ châm chọc. Tất nhiên hắn sẽ nhận ra cậu ta.

“Cô ấy đâu?” Cậu không trả lời mà chỉ trừng mắt hỏi vặn lại hắn.

“Lo lắng sao? Hahaha! Xin lỗi đã làm mày thất vọng, nhưng cô ta không có ở đây! Chẳng qua là muốn dụ mày vào bẫy! Không ngờ lại dễ dàng đến vậy!”

“Anh xem! Hắn có vẻ yêu thương cô bạn gái này quá nhỉ? Bọn họ đã tìm thấy cô ta chưa? Em thật muốn xem anh chơi đùa cùng bọn chúng một chút!” Một cô gái tóc xoăn mặc váy ngắn ngồi bên cạnh gã công tử nhà Winston lên tiếng. Cô ta vòng tay qua cổ hắn và châm lửa cho hắn ta.

“Để cô ấy yên! Leo! Đây là chuyện giữa tao và mày! Không cần phải lôi người ngoài cuộc vào đây!” Brad nổi giận bước đến phía trước.

Leo ngẩng mặt cười to, hắn đứng dậy và đi đến trước mặt cậu:

“Đáng tiếc! Lẽ ra mày không nên vác mặt về Denver này! Mày không biết nơi này vốn là địa bàn của tao à? Nhà Hawthorne có thể bảo vệ mày được bao lâu? Không phải bọn chúng đã bỏ mặc mày suốt 5 năm qua đấy sao? Hahaha!”

Rít một điếu thuốc, phả khói vào mặt Brad, hắn nói tiếp: “Vả lại, nhìn mày quan tâm đến cô ta như thế, tao lại càng muốn đùa giỡn với cô ta một chút!”

Khốn nạn!

Brad bất ngờ nắm lấy cổ áo hắn ta và xô hắn xuống bàn!

Tiếng thét vang lên thất thanh. Những ly rượu đổ la liệt trên sàn, phát ra âm thanh chói tai, mùi rượu thấm đẫm ở mọi nơi, khiến căn phòng càng thêm ngột ngạt.

Bọn bảo vệ của quán bar có để ý đến phát sinh này, nhưng lại chọn cách ra hiệu với nhau và im lặng lờ đi. Thế giới đáng sợ ấy, bọn họ tốt nhất không nên can thiệp vào nếu còn muốn làm ăn lâu dài ở đây!

“MÀY-!!!” Leo hoảng hốt và giận dữ gầm lên:

“Bọn mày còn đứng đó làm gì?! Lôi nó ra!!”

Lúc này, những gã khác mới hoàn hồn và xông lại chỗ Brad. Phải mất cả bốn người mới có thể lôi cậu ta ra xa khỏi Leo, chúng đạp mạnh vào chân cậu và bắt cậu quỳ xuống, Brad vẫn trừng mắt nhìn gã khốn khiếp đang chật vật với mớ hỗn độn trên bàn.

“Xem ra mày cuối cùng cũng có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!” Leo tức giận cởi phăng lớp áo mỏng đã bị vấy đẫm bởi rượu. Một gã đàn em vội vàng nhanh trí cởi áo của mình để đưa cho hắn ta.

“Tìm và lôi con ả kia vào đây! Tao sẽ đích thân xé xác bọn nó ra thành từng mảnh!” Hắn quát những tên khác ra lệnh.

Ngay khi bọn chúng vừa định bước ra ngoài, bỗng một tên trong số đó nhanh chóng hoảng sợ lùi lại ra xa khỏi cửa phòng. Khiến những tên khác cũng lùi lại theo.

ẦMMM!!!

Chỉ thấy lớp cửa kính trong suốt bất chợt vỡ toang đổ xuống, biến thành từng mảnh vụn.

Ánh đèn mờ ảo tầng tầng lớp lớp xuyên suốt hình dáng đó.

“Không cần phải tốn công.”

Cô bước vào, đạp lên những mảnh thuỷ tinh vỡ. Khiến chúng ra những âm thanh chết chóc ở dưới chân.

“Tôi đã đến rồi đây.”

Sự cố bất ngờ này khiến tất cả những người trong phòng đều hoảng hốt lùi lại, dường như không tin vào mắt mình.

Brad quay đầu nhìn cô thở dài bất lực.

Đồ ngốc này! Chẳng phải đã bảo cô ở lại đó chờ cậu sao?

“Cô-cô ta vừa đá bể cửa kính đó à?!?” Một cô gái thốt lên đầy sợ hãi.

“Không thể nào... Roseanne Hawthorne?!” Một gã gần đó kêu lên.

Lúc này, hai ả lúc nãy ở nhà vệ sinh mới chật vật và run rẩy xuất hiện từ phía sau Rose, bọn họ thậm chí còn không dám lén nhìn đến cô.

“Tụi em không ngờ cô ta lại mạnh như thế! Cô.. cô ta là... là cô gái đi cùng tên này mà bọn em đã kể...” Cô ả tóc đỏ nhào đến nép sau lưng ghế, lắp bắp kể lại: “Cô... cô ta chặn đường tụi em ở nhà vệ sinh và tra hỏi chỗ tên này đang ở... tụi em nghĩ có thể dễ dàng đưa cô ta đến đây... tụi em không biết là...”

Leo dần trấn tĩnh và hiểu ra vài thứ, ra ả bạn gái trong miệng hai cô gái kia lại chính là cô ta.

Nếu là cô ta... Chết tiệt! Hắn bực tức rủa thầm.

Thật không ngờ lại đụng độ cô ở đây!

Lúc này, Brad đã hiểu mọi chuyện từ khi trông thấy hai ả đó, cậu đứng lên và đi đến bên Rose, cau mày nhìn cô quở trách: “Cậu... thật không thể làm người khác bớt lo nhỉ?”

Rose dành cho cậu ta một ánh mắt đương nhiên, rồi nhìn cậu từ trên xuống dưới.

“Bọn chúng không làm cậu bị thương chứ?” Cô hỏi.

“Đương nhiên là không! Tôi đâu có yếu ớt đến như thế?” Cậu kêu lên.

Cô liếc nhìn mớ lộn xộn sau lưng cậu ta. Rồi lại nhìn những kẻ ở phía sau.

Quả nhiên là đã biết vật lộn với bọn chúng một chút, đáng khen đấy. Ít nhất cũng không khiến bản thân chịu chút tổn hại nào.

Lướt đến khuôn mặt đang đen kịt của gã công tử nhà Winston, Rose chợt có một thôi thúc mãnh liệt muốn xông đến và cho thêm vài vết sẹo dài lên đó.

Lúc trước là cô đã quá nương tay với hắn ta rồi!

“Roseanne... tại sao cô cứ phải ra tay ngáng đường người khác? Dù cho có mang họ Hawthorne đi chăng nữa, hắn cũng không có chút máu mủ gì với cô! Cô vốn là ứng cử viên của Cánh Bạc! Vì thằng con hoang này mà chấp nhận khả năng mất tư cách tham gia, đáng sao?” Leo cố gắng giữ bình tĩnh thuyết phục cô.

Lúc này nếu bọn hắn trực tiếp đối đầu với cô ta thì kết quả nào cũng sẽ rất tệ!

Hắn ta tuy là một tên khốn, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu!

Thế nhưng, Leo ngàn lần vạn lần đoán cũng không thể đoán được vị trí của tên con hoang ấy trong lòng cô quan trọng như thế nào. Suy nghĩ méo mó của hắn vốn không thể hiểu được những thứ xa xôi như thế.

Rose bước lên phía trước, cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta và trả lời: “Phải. Cậu ta không phải ruột thịt, con người lại rất ngốc, rất bướng bỉnh, thậm chí đôi khi còn cố chấp đến mức làm tôi phát điên lên được...”

Cô đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu ở đằng sau mình, ngón tay cô khẽ vuốt ve những sợi tóc đỏ rực của cậu. Rose rất thích mái tóc như màu mặt trời lúc hoàng hôn này, cả đôi mắt xanh, vết sẹo dài, hình xăm, thói trêu đùa phiền phức kia... tất cả những thứ thuộc về cậu.

Brad tựa vào người cô, cậu đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay còn lại đang buông xuống bên hông của cô. Xiết thật chặt.

Cả hai người họ đều cùng nhìn thẳng vào những kẻ ở trước mặt, những cái nhìn đầy thách thức và cao ngạo!

“... Nhưng, cậu ta là người của tôi! Mà người của tôi, thì chỉ có tôi mới có quyền đụng đến!” Giọng cô vang lên từng từ, từng từ một, như một nhát cắt vào không khí, khiến lòng người vô hình phải run sợ.

images

Dưới ánh đèn mập mờ đầy màu sắc, gương mặt của cô toả ra một loại cảm giác khiến người khác mê hoặc một cách kỳ lạ. Brad khẽ mỉm cười nhìn người con gái đang ở trước mặt mình.

Cô không hề biết rằng, mình vẫn luôn là thứ ánh sáng rực rỡ cao quý nhất trong lòng cậu...

Những kẻ trong phòng đưa mắt nhìn nhau, thế này...tức là cô ta đã quyết tâm sẽ bảo vệ hắn đến cùng! Làm sao đây? Rút lui thì quá mất mặt! Xông đến cả hai người họ...

Bọn chúng hạ mắt nhìn những mảnh thuỷ tinh bị dẫm nát dưới chân cô.

... Thôi quên đi!

“Hừ! Hắn là người của cô? Được lắm! Thú vị lắm!” Leo cất giọng.

“Nhưng Roseanne, tôi sẽ không đời nào chỉ vì cô mà tha cho hắn! Cô có dám chắc có thể ở bên hắn ta mãi mãi chăng? Ha! Đó là điều không thể! Đừng quên! Cô còn có gã Sawyer đó!”

Rose nhìn xuống hắn ta. Cô mỉm cười đầy mê hoặc: “Vậy nếu tôi cứ can thiệp thì sao? Cứ mỗi lần anh đụng đến cậu ta, dù trực tiếp hay gián tiếp, sẽ là mỗi lần anh có thêm một vết sẹo trên khuôn mặt đó! Đến khi trên đó không còn chỗ chứa sẹo, tôi sẽ bẻ gẫy từng khớp xương của anh! Có muốn thử không? Leo Winston?”

Brad thích thú nhìn sắc mặt trắng bệt đầy kinh hoàng của những kẻ ở xung quanh. Cậu thở dài, xem ra lần này lại kích thích máu bạo lực của cô nữa rồi...

“N-này! Chúng ta có thể giải quyết mọi thứ bằng cách khác không?” Giọng nói phát ra từ một gã bạn học của Leo. Hắn thật sự không muốn đắc tội với nhà Hawthorne đâu nha!

“Cách khác?” Leo cố điều chỉnh khuôn mặt vặn vẹo của mình. Nếu hôm nay không có cách làm hai đứa chết tiệt trước mặt phải quỳ dưới chân hắn thì thật không cách nào nuốt nổi cục tức này!

“Leo! Hay là... chúng ta mở một cuộc thi dance off* tại đây đi!” Gã đó hào hứng kêu lên! Leo và bọn hắn không phải đều từ khoa nhảy hiện đại của Alameda sao? Khoản đánh đấm có thể miễn cưỡng bỏ qua, nhưng về nhảy thì cậu ta là một trong những người giỏi nhất trong khoa đấy!

Dance off? Thi đấu đối kháng trực tiếp trên sàn nhảy?

Leo Winston thầm tính toán, nếu là về nhảy, hắn ta khá tự tin, hơn hết, Roseanne Hawthorne tuy là quán quân của trường, nhưng cô ta lại chưa từng học qua bộ môn nhảy hiện đại này! Chủ đề của phần thi năm ngoái vốn chỉ có Ballet và Salsa, nên hắn mới không thể tham gia! Nếu lần này có thể khiến cô ta bại trận bởi chính thứ mà cô ta tự hào nhất, quả thật không thể hoàn hảo hơn!

“Thú vị đấy... dance off à? Rất phù hợp với những kẻ đến từ Alameda như chúng ta, phải không tiểu thư Hawthorne? Bằng cách này, cả hai bên chúng ta sẽ không cần phải đi đến mức dùng bạo lực với nhau, cô biết chuyện đó vốn chẳng có kết cục tốt đẹp gì mà!” Hắn mỉm cười giải thích.

Rose thầm suy nghĩ về việc này. Tất nhiên với cô, đây là việc có lợi chứ không có hại. Chỉ là... dance off vốn luôn dùng hình thức nhảy đơn lẫn đôi! Bọn chúng hào hứng đề nghị cách này, là do nghĩ cô chưa từng học qua môn nhảy hiện đại kết hợp này sao?

Còn Brad nữa, chắc hẳn bọn chúng cũng không thể ngờ rằng cậu cũng là...

Rose hạ mắt.

Tốt thôi.

Mỉm cười đáp trả hắn ta, cô nhanh chóng đồng ý:

“Được! Dance off trên sàn nhảy! Ba vòng đơn - đôi - đơn xen kẽ! Bắt đầu ngay lập tức! Người thua sẽ phải quỳ gối dập đầu xin lỗi! Thế nào?”

“Có chút ý tứ đấy! Hahahaha! Nếu cô đã đồng ý, chút điều kiện đó chẳng là gì! Nhưng ai sẽ nhảy với cô đây? Roseanne?” Leo nhướn mày đắc ý hỏi.

Rose khoác tay lên vai Brad, cô trả lời:

“Leo Winston, tôi thay mặt Bradley thách thức anh đấu đơn cùng cậu ấy!”

Brad chỉ im lặng nhếch môi đầy thích thú.

Bọn hắn hơi bất ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn Brad, tên đó mà cũng biết nhảy?

Hừ! Bất quá cũng chỉ là tay ngang, có thể so sánh với Leo sao?

Trận này, bọn họ thắng chắc!

Nói xong, tất cả bọn họ đều không hẹn mà hiểu ý nhau cùng rời khỏi căn phòng VIP đó. Đến sàn nhảy trung tâm của quán bar.

Rose và Leo cùng dẫn đầu tiến đến nơi DJ đang chơi nhạc, khiến những người đang ở sàn nhảy đều đồng loạt dạt ra tránh đường cho họ.

Tất cả những người ở quán bar đều lập tức hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Là dance off huyền thoại!

Bọn họ dùng trò tung đồng xu để phân thứ tự thi đấu.

Vòng 1: Leo vs Bradley.

Tiếng hét phấn kích đồng loạt vang lên ở khắp nơi:

“DANCE OFF!! DANCE OFF!! DANCE OFF!!”

Bọn họ tách sàn nhảy thành một sân thi đấu vòng tròn, với hai đội ở hai bên.

Vì trận đấu này phải có ít nhất 3 người tham gia ở mỗi bên, phía của bọn Leo đã chọn ra thêm hai người, là hai cô gái từ Alameda.

Rose chọn tham gia cả hai phần thi còn lại. Bất chấp việc có người khuyên rằng cô nên tuyển thêm một người nữa để duy trì thể lực.

“DJ! Chơi bài Panda - Desiigner, Thugli Trap!” - Leo là kẻ được biểu diễn trước, hắn kêu lên, với một cái búng tay, và bắt đầu nhảy theo nền nhạc của bài rap được remix này.

Nhìn hắn biểu diễn, đến Rose cũng phải thừa nhận, tên khốn này thật sự nhảy rất tốt! Với kỹ thuật này, chỉ sợ rất hiếm người có thể vượt mặt hắn ta, nếu như năm đó Alameda cho nhảy hiện đại vào nội dung thi!

Hắn nhảy với sự cổ vũ và những tiếng la ó cuồng nhiệt từ đám đông xung quanh. Cũng chẳng trách gã này tự tin đến vậy, động tác của hắn cực kỳ dứt khoác và đẹp mắt!

Leo kết thúc bài nhảy với một tư thế đưa tay làm súng giả, chĩa vào Brad, và kéo cò.

“Bang!”

Kết thúc.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

“Hừ! Để xem làm sao con chuột ấy có thể đối đầu với Leo!”

“Phải! Tao cũng đang rất tò mò, hahaha!”

Leo nhếch môi khinh thường và nhìn về phía trước đầy thách thức. Luận về kỹ thuật, không ai có thể vượt qua hắn ta dễ dàng nếu không tập luyện ít nhất mười năm!

Đối diện với hắn, Brad chỉ bước lên đầy thản nhiên, cậu xoa tay làm nóng, rồi ra hiệu cho DJ:

“Cookie - R.Kelly, Lemi Vice remix!”

Và cậu bắt đầu nhảy.

“Let”s wake up

It”s dinner time!”

“!!!”

Ngay từ những động tác đầu đã làm câm lặng mọi lời bàn tán!

Nụ cười chế giễu của tất cả những kẻ bên kia đều dần đông cứng lại.

Cái quái gì thế này?!

Thằng nhóc đó...thế nhưng lại có kỹ thuật ngang ngửa với Leo?!?

So với điệu nhảy đậm chất khiêu chiến của Leo, cậu ta lại chọn một bài hát và điệu nhảy tuy không mạnh mẽ bằng, nhưng lại vô cùng khiêu gợi!

Rose nhìn cậu xoa tay lên và chống đẩy sàn nhà, sau đó đứng lên dùng tay đưa từ ngực xuống dưới...

Cô nhướn mày.

Biết là cậu ta đã lén theo cô học nhảy ngay từ nhỏ, nhưng không biết cậu ta lại thích những thể loại bạo dạn như thế này nha!

Bất quá...trông hiệu ứng từ đám đông cũng không tệ lắm! Họ đang huýt sáo cuồng nhiệt và hú lên đầy phấn khích mỗi khi cậu ta chống đẩy hay vô tình làm lộ cơ thể săn chắc sau lớp áo cộc tay mỏng...

“You wonder how I”m the best and can do all this with my mouth?”

Cậu ta lướt trên sàn nhảy đến chỗ Rose, bắt lấy những lọn tóc vàng của cô, hôn lên đó thật nhẹ.

“My bed can be your stage, and I”mma make you a star.”

Kết thúc bài nhảy với một cú xoay vòng bằng đầu gối, gương mặt của cậu hướng về phía cô.

Đám đông phấn khích hò hét đến át cả tiếng nhạc!

Bọn Leo đang tái xanh mặt hoảng hốt. Làm sao có thể? Vốn tưởng bọn họ có thể áp đảo hoàn toàn hai người này... Ai ngờ tên này lại chơi đòn khiêu khích dục vọng của khán giả như vậy!

Rose mỉm cười và đưa cho cậu một ánh mắt tán thưởng lẫn ngạc nhiên. Cô cũng không ngờ cậu lại biết tận dụng tình huống đến thế! Vốn dĩ kỹ thuật của cậu ta không bằng tên Leo kia, nên Brad mới lợi dụng ngoại hình của mình và điệu nhảy này để làm phân tán sự tập chung của khán giả khỏi điều đó!

Lúc này, khán giả đang đồng thanh hét lên tên bài bát của bên thi đấu mà họ bầu chọn chiến thắng.

Thế nhưng, âm thanh “Panda!” và “Cookie!” phát ra đều cao thấp ngang nhau!

Kết quả của vòng đấu dance off đầu tiên đã được quyết định: Hoà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.